CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong đầu xoay chuyển muôn ngàn suy nghĩ, Tần Nghi Ninh liên kết tất cả những điều nàng đã biết về Tiểu Liên, lập tức có đáp án.



Nàng đặt ngọc tỷ vào hộp gỗ, rồi mở phong thư ghi “Kính Tuyên tự tay mở” ra.



Nội dung thư rất ngắn gọn, nhưng cũng rất chấn động.



Đại khái là: “Quân của Bàng Chi Hi đã hãm thành, trẫm sợ thời gian không còn nhiều. Cả đời này, trẫm gây ra vô số nghiệp chướng, chết cũng không luyến tiếc, chỉ thương cho Công chúa Vĩnh Phúc còn nhỏ tuổi, thực sự vô tội. Khẩn cầu Lưu huynh đến đây trợ giúp. Nếu được ái khanh trợ giúp, trẫm nhất định mang ơn, kiếp sau kết cỏ ngậm vành đền đáp ơn nghĩa sâu nặng của Kính Tuyên.”



Lạc khoản là ba chữ “Chu Duy Hiền”, bên cạnh còn có một con dấu cá nhân.



Thấy lạc khoản ghi Chu Duy Hiền, Tần Nghi Ninh còn có gì không rõ nữa chứ?



Họ của hoàng đế Bắc Ký là Chu.



Bạo quân tên là Duy Hiền. Bạo quân còn bị dân chúng trong thiên hạ cười nhạo, bàn tán sau lưng, nói ông ta tên Hiền, nhưng con người thì không có điểm nào hiền cả.



Như vậy có thể kết luận, Tiểu Liên là Công chúa Vĩnh Phúc, họ Chu, tên là Tiểu Liên.



Mà vị đại thúc chết trong khi bảo vệ Tiểu Liên, hẳn là tướng quân Lưu Kính Tuyên.



Vẻ mặt Tần Nghi Ninh ngưng trọng, nàng cất phong thư và ngọc tỷ trở lại chỗ cũ.



Ban đầu nàng đã đoán thân thế Tiểu Liên không đơn giản, nhưng nàng không sao ngờ được, Tiểu Liên là công chúa tiền triều.



Đã gặp nhau nơi thâm sơn, là hai người bọn nàng có duyên, Tần Nghi Ninh tuyệt đối không để cô bé đáng yêu này tự sinh tự diệt trên núi.



Ở đây nguy cơ bốn bề, thú dữ thường xuyên lui tới, nàng từng sinh sống trên núi, hiểu rõ cuộc sống ở đó khó khăn gian khổ cỡ nào.



Một đứa bé năm sáu tuổi sống một mình trên núi, sống tới chín tuổi vẫn còn bình yên vô sự, suốt ngày ăn thức ăn nửa sống nửa chín, bữa đói bữa no, giống như một người rừng, nó không bị thú dữ ăn thịt cũng đã là kỳ tích trời ban rồi!



Tần Nghi Ninh không dám đảm bảo, nếu Chu Tiểu Liên tiếp tục sống trên núi, nó có thể còn gặp may như vậy hay không.



Nàng nhất định phải dẫn nó rời khỏi nơi này!



Thế nhưng, rắc rối nhất là thân thế của nó.



Cha của Tiểu Liên là bạo quân giết hại cha của Bàng Kiêu.



Vì báo thù cha, Bàng Kiêu đã giết bạo quân, tiêu diệt triều đình Bắc Ký vốn từ lâu đã hành xử vô cùng bừa bãi, vì hành động đó, ở trong mắt dân chúng Bắc Ký, hắn là anh hùng, nhưng trong mắt Tiểu Liên, hắn là kẻ thù.



Mà trong mắt Bàng Kiêu, Chu Tiểu Liên cũng là con gái của kẻ thù.



Huống chi, Chu Tiểu Liên còn nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc của nước Bắc Ký.



Hẳn là từ khi lập quốc cho tới bây giờ, Đại Chu luôn tìm kiếm chiếc ngọc tỷ này.



Tần Nghi Ninh thực sự không dám đảm bảo, sau khi biết Chu Tiểu Liên là công chúa nước Bắc Ký, Bàng Kiêu có tha cho mạng nhỏ của nó hay không?



Cho dù Bàng Kiêu không giết nó, nhưng Hoàng đế Đại Chu thì sao? Còn những người khác nữa?



Không được, không được!



Một đứa bé ít tuổi như vậy, không nên mang trên lưng gánh nặng rơi rớt lại của các bậc cha chú! Nàng đã gặp, sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải dẫn Chu Tiểu Liên đi, cũng nhất định phải bảo vệ nó, cho dù phải nói dối Bàng Kiêu, nàng cũng không thể cho hắn biết thân thế của nó.



Trong lúc Tần Nghi Ninh đang miên man suy nghĩ, bên ngoài nhà gỗ có tiếng sột soạt.



Cửa bị đẩy ra, Chu Tiểu Liên bước vào, tay xách một con thỏ rừng máu chảy đầm đìa, còn có một chiếc túi lưới nhốt đám chim sẻ đang vùng vẫy đập cánh muốn thoát ra ngoài, hết sức phấn khởi nói: “Tỷ tỷ, ăn.”



Hình như phát hiện trong nhà gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà cũng sạch hơn bao giờ hết, Chu Tiểu Liên vội lui về phía sau mấy bước, ném con mồi máu đang nhỏ giọt ra ngoài, còn đưa bàn chân nhỏ đi giày da thú lau vết máu trên mặt đất, rồi nhìn Tần Nghi Ninh mỉm cười.



Trước đây, đại thúc đã từng dạy nó, khi vào nhà không được mang theo vật bẩn thỉu, phải giữ nơi ở sạch sẽ. Mặc dù lúc đó Chu Tiểu Liên còn nhỏ, mặc dù mấy năm nay nó ở một mình, cũng không quan tâm giữ thói quen này, nhưng bây giờ thấy trong nhà ngăn nắp sạch sẽ, nó liền nhớ tới lời dặn bảo của đại thúc.



Tần Nghi Ninh mỉm cười đi tới trước mặt Chu Tiểu Liên, kéo nó tới ngồi bên cạnh đống lửa, vuốt mái đầu không biết đã bao lâu chưa gội của nó, dịu dàng mỉm cười: “Tiểu Liên đi săn thú về rồi ư? Muội thật lợi hại!”



Được khen, Chu Tiểu Liên vui vẻ mỉm cười: “Tỷ tỷ, đói, ăn chim nhỏ.”



“Được, muội ở chỗ này cho ấm, để tỷ tỷ đi làm.” Tần Nghi Ninh đứng dậy đi xử lý con mồi. Vietwriter.vn



Chu Tiểu Liên không chịu ngồi yên, cũng theo Tần Nghi Ninh ra ngoài. Hai người đi tới một nơi hơi xa, trước hết đào một cái hố dưới tuyết, rồi bắt đầu làm thịt thỏ rừng và mấy con chim sẻ. Làm sạch nội tạng, rửa sạch bằng nước tuyết xong, Tần Nghi Ninh lại dùng tuyết chôn lấp, xóa sạch dấu vết, sau đó mới mang thịt trở về nhà.



Tần Nghi Ninh tìm thấy một cái chảo sắt không lớn trong nhà, còn có một túi nhỏ muối thô. Nàng rửa nồi sạch sẽ, cho nước tuyết vào hầm thịt thỏ, sau đó bắt đầu nướng chim sẻ.



Chu Tiểu Liên vẫn ngồi xổm bên cạnh nàng, đôi mắt sáng trong trẻo nhìn chằm chằm đống thức ăn.



Tần Nghi Ninh liền hỏi: “Tiểu Liên, muội còn nhớ rõ chuyện trước đây không?”



Nghe vậy, Chu Tiểu Liên ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt cố gắng nhớ lại, chậm rãi nói: “Trong nhà… có rất nhiều người, ở trong một căn phòng lớn. Có tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ chơi với muội. Có đường, có chè hạt sen, có sân viện lớn, trong bồn trồng hoa sen, sân chứa đầy bồn, đều trồng hoa sen.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Vậy em còn nhớ cha em không?”



Chu Tiểu Liên gật đầu: “Cha… cao lớn… có râu mép. Râu mép chích vào mặt em, nên em nhổ râu của cha.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc.



Người ta nói bạo quân Bắc Ký tàn bạo bất nhân, có ai ngờ vị bạo quân không chuyện xấu nào không làm lại để cho con gái nhỏ nghịch ngợm trên người mình, nhổ râu mép của mình ư?



Tần Nghi Ninh cười nói: “Tiểu Liên, vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ về nhà. Ta muốn dẫn muội theo. Sau này muội theo ta, được không?”



Nghe vậy, Chu Tiểu Liên sững sờ, sau đó từng giọt nước mắt thi nhau trào ra, tạo thành hai vệt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn và lem luốc của nó: “Tỷ tỷ đừng đi! Tỷ tỷ đừng đi!”



Vừa thấy Tiểu Liên khóc, Tần Nghi Ninh vội kéo nó tới bên cạnh, dùng khăn lau nước mắt cho nó.



“Đừng khóc. Tỷ tỷ sẽ không bỏ muội lại. Chỉ có điều, tỷ tỷ cũng có nhà, có cha, có mẹ, tỷ không về, họ sẽ rất đau lòng. Muội theo tỷ tỷ về nhà, sau này muội sẽ là muội muội của tỷ, tỷ sẽ chăm sóc muội, được không?”



Chu Tiểu Liên nghẹn ngào: “Đại thúc nói… không được ra ngoài. Bên ngoài… có người xấu.”



Tần Nghi Ninh ôm lấy cô bé đang khóc không ngừng, nói: “Muội đừng sợ. Sau này muội theo tỷ, tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội! Hơn nữa, cha của tỷ tỷ là một người rất lợi hại, ông ấy cũng sẽ bảo vệ muội. Muội theo ta đi ra ngoài, đổi tên khác, đừng nói cho người ta biết cha muội là ai, không nói nhà muội là như thế nào, càng không nói cho người ta biết đại thúc là người như thế nào, thì sẽ không có kẻ xấu tìm tới gây phiền phức cho muội, được không?”



“Thật hả tỷ tỷ?” Chu Tiểu Liên đưa tay áo lên lau mặt, cả khuôn mặt nó đã lem luốc như một con mèo nhỏ nghịch đất cát, đôi mắt vừa khóc càng sáng long lanh.



“Đương nhiên là thật rồi, tỷ không lừa muội đâu.” Tần Nghi Ninh chăm chú nhìn nó.

Bình luận

Truyện đang đọc