Bị Lục phu nhân quấy nhiễu một phen, Tần Nghi Ninh cũng mất luôn tâm trạng đi dạo, chỉ nói với Liêu phu nhân thêm lát nữa rồi đường ai nấy đi. Trước khi chia tay, Tần Nghi Ninh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nói ra lời nhờ Thanh Thiên Minh tìm ngoại tổ mẫu.
Nàng nghĩ, có lẽ khi trước ngoại tổ mẫu giao Thanh Thiên Minh lại cho nàng cũng chỉ vì không muốn dính dáng tới những người trong giang hồ này.
Điều người để ý hơn, hẳn chính là các nữ quyến Tôn gia sẽ nghỉ ngơi hồi phục thế nào, làm thế nào để sống thật tốt. Tuy Tôn gia không còn nam nhi, nhưng Tôn gia vẫn có nữ nhi, còn có thể kén rể, chỉ cần tập trung phát triển, chẳng tới mấy năm nữa sẽ lại hồi sinh.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh lại nhẹ nhõm lại, dù gì cuộc sống rồi sẽ dần tốt hơn.
***
Cùng lúc ấy, trên con đường lớn Tây Trực, một chiếc xe ngựa rộng rãi với bánh xe sơn đỏ vững vàng chạy về phủ Yên Quận vương.
Uất Trì Yến im lặng ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn tấm áo bào thêu hoa văn tinh xảo. Tấm áo bào này là do Thánh thượng mới ban thưởng hai hôm trước, nói là đã chọn tú nương giỏi nhất để may riêng.
Nhưng những quần áo phục sức Quận vương phức tạp cầu kì cũng không thể khiến hắn vui vẻ, phục sức của Quận vương càng rực rỡ lóa mắt, nó lại càng làm bật lên nỗi uất ức của vị vua mất nước này.
Dù gì hắn cũng là người từng làm Hoàng đế, thế mà giờ lại phải dùng thân phận Quận vương nước khác để tới đô thành Đại Chu. Dường như mọi ánh mắt người ngoài nhìn hắn đều rất lạ.
Huống hồ, vừa rồi hắn còn chính mắt thấy cảnh tượng Tần Nghi Ninh bị người ta chặn lại làm nhục trong đại sảnh tửu lâu.
Từ khi Đại Yên bị diệt, Uất Trì Yến cảm thấy áp lực luôn đè nặng trên vai cuối cùng đã có thể tan đi, cũng từng thở phào nhẹ nhõm trong đêm tối.
Khi xưa hắn kế vị chỉ là để dâng thư đầu hàng, giờ mọi chuyện đã phủ bụi lắng xuống. Từ khi tới Đại Chu, hắn thường xuyên cảnh tỉnh mình, con người thì phải biết đủ, phải biết tự vui, từ nay cứ bình an sống hết nửa đời sau như vậy cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng trước những ánh mắt bề ngoài khách sáo thực ra bên trong coi thường của triều thần Đại Chu, hắn cảm nhận được sự sỉ nhục trước đó chưa từng có, bấy giờ mới biết mình đã quá ngây thơ.
Sở dĩ hắn vẫn có thể tạm bợ đến hết đời chính là vì Thánh thượng Đại Chu nhân từ, muốn khoe khoang chiến tích của mình khắp bổn bể. Đời này của hắn chỉ để làm vật giải trí, để làm nổi bật cho người ta. Chỉ cần nhìn thấy hắn, Thánh thượng Đại Chu sẽ nghĩ Đại Yên bị diệt là việc anh minh dường nào.
Hắn có một bề ngoài gọn gàng như vậy, thật ra cũng chỉ là kẻ thấp hèn, có tư cách gì theo đuổi Tần Nghi Ninh?
Cứ cho Tần Nghi Ninh đã bị người ta bắt cướp, vậy suy cho cùng phụ thân nàng vẫn là đại quan nhị phẩm, một thí sinh có cơ hội nhập các.
Còn hắn thì sao?
Thân phận của hắn hôm nay đã không thể mang tới hạnh phúc và vui vẻ cho Tần Nghi Ninh.
Thậm chí vừa rồi khi nàng bị ức hiếp, hắn còn không đủ can đảm đứng ra lên tiếng thay nàng mà chỉ mặc cho Lý Nghiên Nghiên lôi kéo, thuận theo lực kéo của nàng ta rời đi.
Bởi vì hắn biết, bây giờ mình không có địa vị để lên tiếng, cho dù lên tiếng, vậy cũng chẳng ai thèm nghe hắn.
Hơn nữa, với thân phận khó xử của hắn bây giờ, căn bản cũng không thể đắc tội người Lục gia.
Hai nắm tay Uất Trì Yến bất giác siết chặt, tự chìm trong sự căm ghét và ruồng rẫy với chính bản thân.
Trên đời này, có nam tử nào vừa không bản lĩnh lại chẳng có cốt khí như hắn không?
Nữ tử mình yêu cũng không dám bước lên bảo vệ, hắn còn mặt mũi nào bảo Tần Nghi Ninh làm trắc phi của mình?
Có mặt mũi gì nói với nàng “Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ nàng”?
Cam kết của hắn, đừng nói tương lai, dù là ngay hiện tại cũng không thể làm được!
“Vương gia…” Thấy sắc mặt Uất Trì Yến thực sự rất tệ, gân xanh đã nổi đầy trán, Lý Nghiên Nghiên liền nắm tay hắn lay khẽ.
“Vương gia, người đừng tự trách mình, về sau cuộc sống của chúng ta còn dài, bây giờ mọi việc đã yên ổn, tất thảy rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Nói đến đây, hốc mắt Lý Nghiên Nghiên lại đỏ ửng, giọng nói vẫn hết sức dịu dàng: “Thiếp biết người thích Tần thị, người yên tâm. Ngày sau thiếp sẽ cố gắng tới thuyết phục, Vương gia tài hoa xuất chúng, nho nhã lịch sự, làm gì có nữ tử nào không thích người? Nghĩ chắc Tần thị cũng thấy không còn mặt mũi nào, cảm thấy mình từng trải qua chuyện như vậy nên mới ngại không dám đồng ý? Thiếp đi thêm mấy lần, chắc chắn nàng sẽ chịu thôi.”
“Không cần đi.”
Uất Trì Yến như một người phản ứng chậm chạp, hồi lâu sau mới nhìn sang Lý Nghiên Nghiên, lắc đầu: “Không cần đâu. Ta… không xứng với nàng ấy.”
Lý Nghiên Nghiên nghe vậy thoáng chốc sửng sốt, nước mắt cuối cùng không nhịn được mãnh liệt trào ra, ôm lấy Uất Trì Yến nức nở: “Vương gia, Vương gia, sao người lại đến nông nỗi ấy, làm gì có chuyện người không xứng với nàng ta? Trong lòng thiếp, Vương gia là nam tử đội trời đạp đất, là người tài hoa xuất chúng, hiền hậu như thần tiên! Nếu có kẻ nào không coi trọng người, vậy tức kẻ đó mù rồi! Người vì Tần thị mà đau lòng như vậy, người bảo thiếp… người bảo thiếp phải làm thế nào đây!”
Lý Nghiên Nghiên vùi mặt vào vai Uất Trì Yến, òa khóc nức nở.
Uất Trì Yến cũng bị tiếng khóc của nàng ta khiến lòng khổ sở, hốc mũi cũng nghèn nghẹn theo, viền mắt nóng rẫy, suýt sữa đã khóc theo.
Một lát sau, Uất Trì Yến mới ôm vai Lý Nghiên Nghiên vỗ về: “Đừng khóc, về sau chúng ta sẽ vui vẻ sống qua ngày.”
Lý Nghiên Nghiên chậm rãi ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Uất Trì Yến, nghẹn ngào nói: “Được, Vương gia, chỉ cần Vương gia không ngại, thiếp sẽ mãi mãi theo Vương gia không rời không bỏ, chúng ta vui vẻ sống qua ngày, tương lai thiếp sẽ sinh cho người thêm mấy đứa, một nhà chúng ta vui vẻ sống mới không uổng phí đời này.”
Nhìn đôi mắt sáng ngời vì nước mắt gột rửa của Lý Nghiên Nghiên, lòng Uất Trì Yến bỗng chốc mềm tan.
Tuy Tần Nghi Ninh đã không thể cầu được, nhưng từ khi Lý Nghiên Nghiên gả cho hắn vẫn luôn cùng hắn đồng cam cộng khổ, sát cánh không rời. Lòng người cũng làm từ thịt, Lý Nghiên Nghiên một lòng một ý đối đãi hắn như vậy, làm sao hắn có thể không động lòng?
“Được.” Uất Trì Yến tóm lấy vai Lý Nghiên Nghiên, ôm nàng ta vào lồng ngực, cằm tì vào trán nàng ta, nói: “Chúng ta bình đạm sống qua ngày, bản vương cũng sẽ cố gắng tranh giành quyền lực và địa vị, chúng ta sẽ không như thế này mãi.”
Lý Nghiên Nghiên nghe mà lòng bỗng giật thót, vội nói: “Vương gia, thiếp không quan tâm quyền lực địa vị gì hết, chỉ cần có thể ở bên Vương gia, thiếp không quan tâm tới những danh lợi hư ảo ấy.”
Uất Trì Yến cười cười, nói: “Nàng không quan tâm, nhưng bản vương để ý.”
Lời Lý Nghiên Nghiên chực trào ngay miệng, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Nàng ta rất muốn hỏi Uất Trì Yến một câu.
Bỗng nhiên khát khao quyền lực như vậy, rốt cuộc là vì cả nhà họ có thể sống thật tốt qua ngày hay vẫn là vì Tần Nghi Ninh?
Nhưng đến cùng, Lý Nghiên Nghiên vẫn không phải một người ngu xuẩn. Tuy nàng ta đố kị, nhưng lại không định để lộ mặt xấu ấy ra trước Uất Trì Yến, khiến hắn căm ghét thêm.
Chẳng qua là trong lòng nàng ta vẫn căm ghét Tần Nghi Ninh tới cực điểm. Nàng ta có thể dễ dàng tha thứ cho Uất Trì Yến nạp một trăm tiểu thiếp bình thường, nhưng lại không nguyện lòng cho Uất Trì Yến chỉ nạp một người hắn thật lòng yêu quý.
Nàng ta vẫn luôn ở bên Uất Trì Yến như thế là vì cái gì? Còn không phải vì muốn cả đời yên ổn.
Nếu Tần Nghi Ninh vào cửa, e nàng ta sẽ không có tháng ngày yên ổn.
Đến lúc đó, cũng đừng trách nàng ta lòng dạ độc ác. Vietwriter.vn
***
Khác hẳn với sự sa sút của Uất Trì Yến, lúc này tâm trạng Lý Khải Thiên đang cực tốt. Y đang ngồi thưởng trà trong cung Thái hậu, Lý Hạ Lan biết điều ngồi ngoan một bên, đúng lúc châm trà cho y, nói qua nói lại cũng vô cùng vui vẻ.
“Kế hoạch lần này của Hoàng huynh tuyệt diệu như vậy, cứ thế này, chẳng mấy chốc Tần gia sẽ biết được người duy nhất bọn họ có thể dựa vào trong kinh thành này cũng chỉ có Hoàng huynh.”
Thái hậu cũng cười nói: “Cách này của Hoàng đế rất hay, đứng xa trông lửa mà cũng tránh được lửa lan đến người.”
Thái hậu là người nói lời vô cùng có chừng mực, xưa nay cho dù trong lòng có ý kiến gì cũng tuyệt đối không nói ngay trước mặt Hoàng đế. Bởi vì bà biết rõ Hoàng đế là người không thích hậu cung tham gia chính sự, người mẹ đẻ như bà ta, chỉ cần cố giữ sức khỏe là được rồi, còn nói nhiều, không chừng còn dẫn thêm phiền tới cho nhà mẹ đẻ.
Chỉ là, tuy Thánh thượng không thích hậu cung tham gia chính sự nhưng trong một số lúc cần hậu cung hỗ trợ, bà ta vẫn không được từ chối.
Ví dụ như Lý Hạ Lan lần này.
Thiên uy khó dò, bất kể có tham gia triều chính hay không, đều chỉ có thể nhìn ý Thánh thượng. Y có lòng khiến Lý Hạ Lan hỗ trợ, Lý Hạ Lan không thể không tận tâm.
Lý Khải Thiên cười nói: “Mẫu hậu nói cũng có đạo lý. Trẫm chỉ là không muốn triều chính ở hết tay một người thôi.” Với những hạng nữ lưu, xưa nay Lý Khải Thiên chưa từng có ý giải thích rõ ràng mọi việc.
Lý Hạ Lan nhận ra sự không kiên nhẫn của Lý Khải Thiên, liền nháy mắt với Thái hậu, đoạn hỏi: “Hoàng huynh, tiếp theo Lan Nhi có cần tiếp xúc thêm với Lục thị nữa không? Thực ra Lan Nhi không thích cách làm của người này, thân thiết với nàng ta, không chừng còn khiến người ngoài cảm thấy Lan Nhi cũng là người như vậy.”
Lý Khải Thiên nghe vậy cười to: “Muội là sợ người bên ngoài hiểu lầm, hay vẫn là sợ Phò mã hiểu lầm?”
“Hoàng huynh.” Mặt Lý Hạ Lan đỏ bừng, nhăn nhó giậm chân, khiến Thái hậu và Lý Khải Thiên đều bật cười.
“Mẫu hậu. Nhi thần và Lan Nhi còn có việc, xin cáo lui trước.” Cười đủ rồi, Lý Khải Thiên đứng dậy chắp tay cáo từ.
Thái hậu cũng không giữ thêm, chỉ dặn dò ma ma cận thân tiễn ra ngoài.
Dù sao cũng đều là con mình, lợi dụng nương tựa lẫn nhau cũng không sao, chỉ cần vẫn giúp đỡ nhau, không trở mặt là được
Lý Hạ Lan đi theo Lý Khải Thiên tới thư phòng. Sau khi Đại thái giám Lệ Quan Văn dâng trà, Lý Khải Thiên ra hiệu, ông ta liền lui xuống.
Bấy giờ Lý Hạ Lan mới thướt tha hỏi: “Hoàng huynh, huynh tìm Lan Nhi có việc gì?”
Lý Khải Thiên cười nói: “Phò mã đối đãi với muội thế nào?”
Nghĩ tới gương mặt anh tuấn của Quý Trạch Vũ, lại nhớ bóng lưng rời đi của hắn tại Lục gia hôm ấy, sắc mặt Lý Hạ Lan từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng sang đỏ.
Nàng ta đã hối hận. Hôm ấy không nên nghe lời Lục thị, để cả hai nam nhân mình yêu bắt gặp cảnh mình dan díu với người khác.
“Phò mã rất tốt với Lan Nhi.” Lý Hạ Lan bẽn lẽn trả lời, kế đó lặng lẽ nhìn Lý Khải Thiên, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh, Lan Nhi có yêu cầu quá đáng, xin Hoàng huynh có thể làm chủ cho Lan Nhi.”
“Hả? Chuyện gì, muội có gì cứ nói trẫm nghe xem.” Lý Khải Thiên nhướng mày.
Lý Hạ Lan nói: “Hoàng huynh, Lan Nhi không muốn ở lại phủ Công chúa, hay là người ân chuẩn cho Lan Nhi tới phủ Phò mã ở nhé? Từ khi tân hôn bọn muội vẫn luôn chia phủ ở, đến mặt nhau còn chẳng được trông thấy, không thể có nổi hạnh phúc như vợ chồng son bình thường.”
Lý Khải Thiên nghe vậy ngồi thẳng người, hỏi: “Đây là ý của muội hay do Phò mã bảo muội nói?”