CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Thật ra thì ngay từ đầu khi đi theo Tạ Nhạc tới Đại Chu và quyết định ở bên Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh đã phỏng đoán về thái độ của phụ thân rất nhiều lần, có lẽ sẽ khuyên nàng xa lánh Bàng Kiêu, hoặc có lẽ sẽ uyển chuyển nhắc nhở nàng gia tộc mới là quan trọng, chỉ duy chưa từng nghĩ Tần Hòe Viễn sẽ có biểu hiện như bây giờ.



Thân là tộc trưởng của một đại gia tộc, không phải nên một lòng vì gia tộc, không bận tâm đến ý nguyện của con cái, chỉ mong được lợi ích lớn nhất hay sao?



Ví như lão Thái Quân đây, lợi ích là trên hết, tất thảy lựa chọn đều dựa trên cơ sở đạt được lợi ích cho bản thân và gia tộc mới là trường hợp bình thường.



Nhưng phụ thân lại không như vậy, ngược lại cố gắng đặt hạnh phúc của nàng lên hàng đầu.



Tần Nghi Ninh thấy lòng ấm nóng, hốc mắt ê ẩm, hít thở sâu mấy hơi cố dằn dòng nước mắt sắp sửa tuôn trào, đoạn cười nói với Tần Hòe Viễn: “Con biết phụ thân sẽ làm chỗ dựa cho con, thế nên khi đối mặt với Bàng Chi Hi, trước nay con chưa từng lo sợ. Vì con biết là cho dù mình có chọn sai, có thất bại đi chăng nữa, con cũng còn có nhà để về.”



“Đúng. Chỉ cần nhớ được điều này là được.” Tay Tần Hòe Viễn vỗ lên vai Tần Nghi Ninh.



“Từ nhỏ con đã bị phụ thân liên lụy, không được hưởng thụ cuộc sống mà những thiên kim tiểu thư nên có, còn phải chịu hết khổ sở bên ngoài, khó khăn lắm mới sống sót được, thế mà khi về nhà lại phải chịu đủ mệt mỏi chuyện nhà.”



“Những việc con trải qua không phải việc những tiểu thư bình thường nên biết tới. Nếu con chưa từng được hưởng hạnh phúc mà những tiểu thư đại tộc được hưởng, làm sao ta dám không biết xấu hổ dùng quy củ của các tiểu thư để trói buộc con? Vậy thì đối với con, việc này quá là không công bằng.”



Vừa nói, Tần Hòe Viễn vừa chậm rãi đi về phía trước, Tần Nghi Ninh cũng chậm rãi đuổi theo. Trên đất tuyết phát ra âm thanh bồm bộp, để lại hai chuỗi dấu chân một nhỏ một lớn.



Tần Hòe Viễn nói tiếp: “May mà phụ thân vẫn tạm có chút bản lĩnh, đoán chừng để ổn định triều đình, Chu đế sẽ lợi dụng ta để ra vẻ một hai, ta cũng có đủ vốn để bảo vệ con. Ta biết con là đứa bé thông minh, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng con đều biết cả, phụ thân sẽ không nói nhiều, chỉ một điều thôi: Con phải bảo vệ mình cho tốt. Về thân thể, về tình cảm, về mạng sống, tất cả đều phải bảo vệ, con hiểu không?”



Tần Nghi Ninh xúc động gật mạnh đầu: “Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ có chừng mực, không để mình bị tổn thương. Hơn nữa con cũng biết là trên đời có rất nhiều chuyện đại sự, tình cảm không phải là toàn bộ của đời người.”



Tần Hòe Viễn dừng bước, cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Con có thể nghĩ được vậy là đã khác với rất nhiều nữ tử.”



“Có lẽ do lúc nhỏ đã thấy nhiều thứ trong thành trấn.” Tần Nghi Ninh cười bảo, “Đứng trước cơn đói và cái nghèo, con người dễ bộc lộ bản tính hơn cả. Nếu gặp chuyện liên quan tới tính mạng, bản tính còn dễ lộ nhiều hơn. Thành Thiên Lương nằm ở biên giới, hay có chiến sự quấy nhiễu, những cảnh tượng ấy đã thấy nhiều nên cũng không mấy là lạ.”



Tần Hòe Viễn thở dài, hơi thở thành một làn sương trắng trước mặt.



“Đúng rồi, phụ thân.” Tần Nghi Ninh cười bảo, “Lúc trước trên đường tới đây, lão Thái Quân đã bỏ hết mọi tài sản của chúng ta rồi. Mấy ngày nay tình hình trong nhà thực sự rất khó khăn. Con đã âm thầm nhờ Bàng Chi Hi tìm giúp một căn nhà tốt, sau khi Chung Đại chưởng quỹ tới đã để ông ấy dùng tên người khác để mua lại rồi tu sửa sơ, hiện đã có thể vào ở.”



“Hả?” Tần Hòe Viễn mỉm cười nói: “May có con nghĩ chu đáo, khi về ta còn đang lo vấn đề này. Không ngờ con lại đã làm xong.”



“May trong tay con vẫn còn giấu ít tiền, lát về phụ thân đi gặp mặt chủ nhân trên danh nghĩa của căn nhà, chuyển tên nhà sang tên người, vậy là chúng ta có thể vào ở rồi. Cũng không thể cứ ở chỗ này mãi được.”



Tần Hòe Viễn nhếch mày, cười nói: “Xem ra khi xưa Chiêu Vận Ti kiếm được không ít tiền nhỉ, việc này còn phải cám ơn nhà ngoại của con.”



Tần Nghi Ninh cung kính đáp vâng, nghĩ một hồi vẫn quyết định thú nhận mọi việc với phụ thân, “Thật ra Chiêu Vận Ti cũng không kiếm được là mấy, nhưng lúc trước khi kinh đô bị vây thành, dân chúng vội vã chạy trốn đã bán rất nhiều ruộng đất và cửa hàng nhà ở.”



“Con nghĩ kiểu gì mình cũng không trốn được, cho dù Chiêu Vận Ti còn bạc thì cũng sẽ bị quan viên Đại Chu cắt cử tới biển thủ mất, vậy chẳng bằng cho dân chúng mang đi chạy thoát thân. Ai ngờ về sau không có chuyện tàn sát dân thành, con lại vô tình phát tài nên nạn nước.”



Tần Hòe Viễn nhướng mày nhìn Tần Nghi Ninh, cười bảo: “Biết đâu là do ở hiền gặp lành?”



Tần Nghi Ninh cười khổ, lại nói: “Số đất con có bây giờ, ước chừng phải…”



Lời còn chưa dứt, đã thấy Tần Hòe Viễn xua tay cắt ngang.



“Nghi tỷ nhi, con chọn ở bên Bàng Chi Hi, con đường này không dễ đi. Con có bao nhiêu bạc, sau lưng có bao nhiêu cửa hàng kinh doanh và quan hệ đều không cần cho ta biết hết, cứ coi tất cả những thứ ấy là tài sản tư nhiên của mình là được. Tương lai không chừng hai đứa còn gặp phải vô số rắc rối, con có tiền và quan hệ rồi, phụ thân cũng có thể yên tâm hơn.”



Tần Nghi Ninh mở to mắt nhìn, đôi ngươi dần dâng đầy một màng hơi nước, sụt sịt mấy cái mới gật đầu đáp: “Vâng.”



Tần Hòe Viễn liền cười chọc mũi nàng, đoạn bảo: “Vừa rồi ta nhìn thấy một cô bé trông rất lạ mặt, nghe nói là ân nhân cứu mạng của con?”



Tần Nghi Ninh thầm giật nảy mình, phụ thân tốt với nàng như vậy, lừa người chuyện về Liên Tiểu Chúc hình như không tốt lắm.



Nhưng dù sao Liên Tiểu Chúc cũng là công chúa Bắc Ký, thân phận quá mức đặc biệt. Người biết càng ít, Liên Tiểu Chúc càng được an toàn, nếu phụ thân không biết thì đã chưa hẳn là chuyện không hay.



Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh liền chỉ giải thích với Tần Hòe Viễn hệt đã nói với những người khác.



Tần Hòe Viễn không nghi ngờ gì, thở dài nói: “Không ngờ hoàn cảnh của đứa bé này lại giống con như vậy, có thể gặp được cũng là duyên phận của hai đứa. Nếu con bé đã không có cha mẹ để dựa vào, con hãy chăm sóc nó cho tốt, không chỉ là vì ân cứu mạng, biết chưa?”



“Vâng, phụ thân, con hiểu rồi ạ.” Tần Nghi Ninh nở nụ cười thật sáng.



Tần Hòe Viễn cũng mỉm cười đáp lại.



Hai cha con cứ thế đi hết một vòng, vừa tản bộ vừa trò chuyện, để lại trên đất tuyết từng chuỗi từng chuỗi dấu chân.



Đợi khi nói xong chuyện đôi bên rồi mới thảo luận một hồi về chuyện dọn nhà, xong xuôi mới vào trong.



Ngày hôm sau, nội thị trong cung tới truyền thánh chỉ, tuyên cho vời Tần Hòe Viễn vào cung gặp mặt.



Tần Hòe Viễn mới trở lại kinh thành mà ngay hôm sau đã được Thánh thượng coi trọng, tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp cả triều đình.



Đợi khi buổi đại triều hội qua đi, tin Thượng thư bộ Lễ Liêm Thịnh Tiệp do để lộ tật xấu hàng ngày trong kì Kinh sát nên bị Thánh thượng mắng ngay trên điện, giáng liền ba bậc, từ Thượng thư chính nhị phẩm xuống chỉ còn chức viên ngoại chính ngũ phẩm tức khắc truyền ra.



Mà Tần Hòe Viễn, thì được Thánh thượng đích thân phong thành Thượng thư bộ Lễ mới nhậm chức, ngồi yên ổn trên cấp bậc chính nhị phẩm.



Tin này vừa ra, lòng dạ đám hàng thần Đại Yên vừa vui vẻ lại vừa chua xót.



Bởi vì ở triều Đại Chu, trừ người chiến công lớn lao được Hoàng thượng đặc cách cho vào Nội các như Bàng Kiêu, các quan văn khác, nếu muốn nhập các thì trước tiên phải thi tuyển cho chức Thứ cát sĩ, sau đó phấn đấu trong triều đình mười mấy hai mươi năm, phải khi lên tới chức Thượng thư sáu bộ, quan hàm chính nhị phẩm rồi mới có cơ hội nhập các.



Tần Hòe Viễn được nhận chức Thượng thư bộ Lễ, vậy chẳng khác nào đang nói cho mọi người người rằng ông cũng sắp sửa có cơ hội nhập các.



Lão Thái Quân đang ngồi trong sảnh tiếp khách trong phòng chính phía sau hậu viện nhà mới uống trà, nghe tiểu nha đầu mới mua về bẩm báo, tươi cười đến độ ánh mắt híp chỉ còn một đường: “Đúng là Mông ca nhi của ta.” Rồi nói với Nhị lão gia, “Con cũng bàn bạc với đại ca đi, nhìn thử xem có chức quan nào để làm.”



Tần Nghi Ninh nghe mà cau mày, chuyện này không phải chỉ cần phụ thân nói là có thể quyết định.



Đúng vào lúc ấy, Ký Vân lặng lẽ tới sau lưng Tần Nghi Ninh nhỏ giọng nói mấy câu. Tần Nghi Ninh nghe chỉ nhướng mày, gật đầu, Ký Vân liền tới bên cạnh lão Thái Quân hành lễ nói: “Lão Thái Quân, Lục phu phân của phủ Trung Dũng Hầu đưa thiệp tới, mời Tứ tiểu thư tới dự tiệc.” Nói rồi hai tay dâng ra trình lên một tấm thiệp mạ vàng. Nguồn : Vietwriter.vn

Bình luận

Truyện đang đọc