CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Câu nói của Tần Tuệ Ninh khiến lão Thái Quân động tâm.



Trong phủ có nhiều cô nương, vài ngày nữa tam tiểu thư sẽ đến tuổi cập kê, hôn sự với Nhị gia của phủ Kiến An Bá cũng đã quyết định, nếu được ma ma trong cung dạy dỗ thì đúng là chuyện tốt đối với các cô nương trong tướng phủ.



Nhưng khó xử là Hoàng hậu nương nương chỉ phái Chiêm ma ma tới dạy bảo Tần Nghi Ninh, chứ không dạy người khác. Nếu họ rất quen thuộc với Chiêm ma ma thì có thể biếu tặng một ít vàng bạc, hẳn là ma ma cũng không từ chối, dù sao thì chăn một con dê hay chăn một bầy dê thì cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng bọn họ không quen, có mạo muội mà đến cũng không tiện mở lời.



Hơn nữa, con gái của thần tử được Hoàng hậu phái ma ma tới dạy bảo là một vinh dự không phải ai cũng có thể có được, đây vốn là ân điển của riêng chi trưởng, các phòng khác không có lý do gì tới xin được hưởng chung.



Trong lúc nhất thời, lão Thái Quân khó xử, cũng muốn các cháu gái của mình đều có thể nhận được lợi ích, nhưng cũng không muốn đắc tội với người trên.



“Lão Thái Quân.”



Trong lúc lão Thái Quân trầm tư, Tần ma ma đi tới, mỉm cười nói:



“Tam thái thái tới.”



Lão Thái Quân nhướng mày, gõ tẩu thuốc vào cái ống bằng sứ trắng nhỏ kế bên, tẩu thuốc đồng thau va vào sứ trắng tạo ra một tiếng “canh” rất lớn.



“Sao muộn thế này rồi mà nàng ta còn tới chứ.”



Tần Tuệ Ninh nhanh nhẹn lấy khăn lông lau chân cho lão Thái Quân, rồi mang tất trắng vào cho bà ta. Một tỳ nữ bước tới bưng chiếc chậu gỗ đựng nước rửa chân ra ngoài.



Tam thái thái vào cửa, nhìn thấy Tần Tuệ Ninh đang mang giày cho lão Thái Quân.



“Lão Thái Quân.”



Tam thái thái thi lễ, cười nói:



“Phải nói là cả phủ này, không ai có thể bì kịp lòng hiếu thảo của Tuệ tỷ nhi, con dâu thực sự rất xấu hổ.”



Lão Thái Quân nghe vậy không kềm được nụ cười, không hề tức giận quở mắng:



“Ngươi ấy, đã không nên thân còn khoe khoang trước mặt cháu gái, cũng không sợ người ta chê cười.”



Tần Tuệ Ninh nghe vậy cũng vui vẻ cười rộ lên, nhưng trong lòng lại thầm khinh thường. Hiếu thảo hay khôn khéo đều do bản lĩnh của mỗi người thôi, Tam thái thái không đến sớm thì trách được ai?



Tuy nhiên, Tần Tuệ Ninh cũng biết Tam thái thái được lão Thái Quân yêu thích, dù Tam lão gia là con vợ thứ, nhưng tam phòng là trụ cột tài chính của Tần gia, thường ngày Tam thái thái lại không bủn xỉn, cũng không biết Tam thái thái đã biếu tặng lão Thái Quân bao nhiêu vàng bạc để được bà ta coi như người thân cận. So với Đại phu nhân bướng bỉnh kiêu ngạo vì xuất thân cao quý và Nhị phu nhân gầy như que củi, tẩm ngẩm tầm ngầm, lòng dạ lại sâu xa, thì Tam thái thái được lòng lão Thái Quân nhất.



Tần Tuệ Ninh cũng không muốn đắc tội vị thần tài sống này, liền cười nói:



“Tam thẩm nói đùa, chỉ là cháu ở gần, may mắn tới trước một bước mà thôi. Lòng hiếu thảo của Tam thẩm so với đám vãn bối chúng cháu càng sâu sắc hơn nhiều, Tam thẩm cũng đừng cười cháu.”



“Nào có? Tuệ tỷ nhi là do một tay lão Thái Quân dạy dỗ nên, biết lễ thủ lễ, tuân thủ nghiêm ngặt đạo hiếu, có tình cảm thắm thiết với lão Thái Quân, lòng hiếu thảo cũng chân thành tha thiết nhất.”



Tam thái thái mỉm cười, ngồi xuống chiếc đôn thêu do Tần ma ma bưng tới, đổi đề tài câu chuyện:



“Lão Thái Quân, ta vừa nghe nói Chiêm ma ma do Hoàng hậu nương nương phái tới, được sắp xếp nghỉ ngơi ở Thúy Trúc Hiên?”



Vừa nghe như vậy, Tần Tuệ Ninh liền mỉm cười.



Xem ra nàng ta có thêm một đồng minh rồi.



Mục đích của nàng ta là không để Tần Nghi Ninh độc chiếm ngôi đầu, mình cũng có thể học được một phần, mà mục đích của Tam thái thái, e là vì đứa con gái Tần Giai Ninh của bà ấy.



Lão Thái Quân cũng hiểu ý của Tam thái thái. Bà ta thở dài, đưa tẩu thuốc đồng thau cho Tần ma ma cất, rồi nói:



“Vừa rồi Tuệ tỷ nhi cũng nói với ta về chuyện này.”



Tam thái thái hơi kinh ngạc nhìn về phía Tần Tuệ Ninh, nhưng trong chớp mắt lại nở nụ cười kiểu “chí lớn gặp nhau”, càng nhích lại gần lão Thái Quân thêm một chút, cười nói:



“Như vậy ý lão Thái Quân thế nào?”



Lão Thái Quân nói:



“Đương nhiên là ta mong muốn các cháu gái trong nhà ta đều được hưởng lợi rồi. Chỉ có điều, vị Chiêm ma ma này được Hoàng hậu nương nương phái tới dạy dỗ riêng cho Nghi tỷ nhi, cho nên ta cũng không tiện mở lời.”



Nghe vậy Tam thái thái nở nụ cười, đứng dậy nhận lấy chén yến sữa bò do Tần ma ma bưng tới cho lão Thái Quân, cẩn thận săn sóc cho lão Thái Quân dùng, đưa muỗng, đưa khăn rất chu đáo. Đợi Tần ma ma mang chén không đi, lại bưng nước tới cho lão Thái Quân súc miệng, Tam thái thái mới ngồi xuống.



Lão Thái Quân được Tam thái thái chăm sóc tận tình, cảm thấy tâm tình dễ chịu. Bà ta ngẫm nghĩ, mình là người đứng đầu một nhà, lại được hoàng thượng ban danh hiệu, với thân phận của mình cùng với Tần Hòe Viễn, bây giờ có phân phó Chiêm ma ma làm chút việc hẳn là cũng không khó.



Tần Tuệ Ninh và Tam thái thái liếc nhìn nhau.



Tam thái thái suy nghĩ một chút rồi cười nói:



“Chuyện này nhất định phải đút lót một chút, chi phí đương nhiên là do con bỏ ra.”



“Cần gì ngươi phải bỏ ra?”



Lão Thái Quân cười xua tay:



“Ta vì các cháu gái mưu cầu phúc lợi, sử dụng bạc từ quỹ chung mới phải.”



Tần Tuệ Ninh rất đúng thời điểm ôm lấy cánh tay lão Thái Quân làm nũng:



“Tổ mẫu, các tỷ muội cả nhà chúng ta đều trông cậy ở người đó. Cháu nghĩ Tiểu Khê muội muội là một người ngoan ngoãn và hiểu chuyện, tất nhiên cũng sẽ không phản đối.”



Lão Thái Quân cười nói:



“Chuyện này cho dù có người bất mãn, cũng không đến lượt nó. Mà thôi, các ngươi đều đi thôi, ngày mai ta tới nói chuyện với vợ lão đại.”



“Dạ.”



Tam thái thái và Tần Tuệ Ninh vui mừng đứng dậy.



Tam thái thái hành lễ lui ra, Tần Tuệ Ninh chán ngán nán lại bên lão Thái Quân, hồi lâu mới quay về Noãn các của mình.



Tần Tuệ Ninh nghỉ ngơi, cũng không quên dặn Bích Đào sai một tiểu nha hoàn chú ý động tĩnh bên ngoài.



Kết quả là sáng sớm hôm sau thức dậy, quả nhiên biết tin nửa đêm Tam thái thái sai người mang rất nhiều đồ tới biếu tặng lão Thái Quân.



Ban đầu Tần Tuệ Ninh cũng không suy nghĩ gì, nhưng khi nghe nói sáng sớm Tam thái thái còn sai người mang quà đến tặng cho Tuyết Lê Viện, mà cả Nhị phòng cũng phái ma ma rất được trọng vọng đến tặng lễ vật, nàng ta chợt cảm thấy bất bình.



Trước đây sao Nhị thẩm và Tam thẩm không khách khí đối với nàng ta như thế chứ?



Là con ruột, quả nhiên được đối xử khác hẳn!



Tuyết Lê Viện.



Tần Nghi Ninh sai người nhận lễ vật, mời ma ma đến tặng lễ uống trà, lại nói chuyện phiếm chốc lát rồi lễ độ tiễn khách.



Trên chiếc bàn tròn ở phòng bên hông là mấy xấp lụa màu sắc và hoa văn thời thượng cùng với trà thượng hạng và bút mực do Nhị phu nhân tặng.



Bên trong chiếc hộp đựng tư trang tinh xảo sơn đen chứa một bộ trang sức bằng ngọc bích và các loại son phấn, nước hoa loại mới nhất của Tố Tâm Các, là Tam thái thái tặng.



Tần Nghi Ninh không hiểu lắm về son phấn, nhưng cũng biết giá trị của số son phấn này rất xa xỉ. Suy nghĩ một chút, nàng dặn bảo Thụy Lan:



“Kiểm kê đồ vật kỹ càng, ghi vào sổ sách. Về phần mấy thứ này, cái nào cần dùng thì dùng.”



Nghe vậy, Thụy Lan rất vui mừng.



Đây là cô nương tin tưởng mình, muốn mình quản lý đồ đạc trong viện, ghi lại lễ vật qua lại.



“Nô tỳ đã biết, nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của cô nương!”



Thụy Lan trịnh trọng thi lễ với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh biết chuyện đêm đó khiến Thụy Lan bất an, hôm nay nàng giao việc cho nàng ta, thứ nhất là thử thách, thứ hai là cho nàng ta một liều thuốc an thần. Nếu như người bên cạnh nàng cả ngày nơm nớp lo sợ, không thể có được sự tin cậy lẫn nhau thì làm sao có sự nhất trí để đối phó bên ngoài đây?



“Đi làm việc đi.”



Tần Nghi Ninh nhẹ nhàng nói, rồi mỉm cười tiếp tục chép Hiếu Kinh.



Thụy Lan vui mừng gật đầu, hăng hái phấn khởi đi thu dọn đồ đạc cùng Chúc ma ma.



Thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Tần Nghi Ninh định viết xong câu cuối cùng sẽ đến thỉnh an lão Thái Quân.



Nào ngờ, ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, bên ngoài đã có tiếng tỳ nữ truyền tới:



“Cô nương, Tần ma ma tới.”



Tần Nghi Ninh kinh ngạc, vội đặt bút lông sói lên gác bút bằng sứ trắng Thanh Hoa, mỉm cười đứng dậy đón chào:



“Tần ma ma tới, xin mời vào. Mời ngồi.”



“Tứ cô nương mạnh khỏe.”



Tần ma ma mỉm cười thi lễ. Thụy Lan bưng chiếc ghế con bọc gấm tới nhưng Tần ma ma không ngồi xuống, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói:



“Nô tỳ đến chuyển lời, nói xong phải trở về ngay, Từ Hiếu Viên còn nhiều việc phải làm.”



“Thế lão Thái Quân có chuyện quan trọng gì phân phó? Xin ma ma cứ nói.”



Tần Nghi Ninh nghiêm túc nhìn bà.



Tần ma ma cười nói:



“Lão Thái Quân nói hôm nay các vị tỷ nhi không cần phải hỏi thăm sớm chiều nữa mà theo Chiêm ma ma học quy củ. Đầu giờ Tỵ, mời cô nương đến Hưng Ninh Viện học tập.”



Tần Nghi Ninh tươi cười gật đầu, nhưng thoáng cái, trong lòng đã hiểu rõ.



Một vị ma ma giáo dưỡng lợi hại như vậy tới, có lẽ các phòng đều không dằn lòng được, ai bảo trong nhà có nhiều con gái làm gì chứ.



Hơn nữa, tuy chưa tận mắt nhìn thấy nhưng Tần Nghi Ninh vẫn đoán ra được, chuyện này nhất định có Tần Tuệ Ninh nhúng tay vào.



Với tính cách của Tần Tuệ Ninh, làm sao nàng ta có thể để một vị ma ma xuất sắc như thế chỉ dạy bảo cho một mình nàng được?



Tần ma ma thấy Tần Nghi Ninh cũng không kinh ngạc, vẫn đoan trang mỉm cười, giống như dòng suối trong xanh dưới ánh mặt trời, khiến người khác vừa nhìn đã thấy dễ chịu, lời nói kế tiếp của bà lại càng dịu dàng:



“Gia sư do tướng gia mời đến trợ giúp cho cô nương cũng tới rồi. Nghe nói đó là một vị lão tú tài có học vấn rất xuất sắc, hôm nay đã được bố trí ở tại ngoại viện. Lão Thái Quân nói, sau này cô nương cùng các cô nương khác học lễ nghi với Chiêm ma ma vào buổi sáng, buổi chiều thì theo gia sư học bài.”



Nói tới đây, vẻ tươi cười của Tần ma ma càng chân thành:



“Cô nương được lão Thái Quân coi trọng, thực sự là rất đáng mừng.”



“Đều là lão Thái Quân yêu thương, ta rất là cảm kích, nhất định nỗ lực học tập, không phụ sự kỳ vọng của lão nhân gia. Xin Tần ma ma chuyển đạt lòng biết ơn của ta tới lão Thái Quân, có thời gian ta sẽ đến dập đầu tạ ơn lão Thái Quân.”



“Dạ, nô tỳ nhất định chuyển lời đến lão Thái Quân.”



Tần ma ma lại thi lễ.



Tần Nghi Ninh hỏi han Tần ma ma vài câu rồi đưa tới hành lang. w●ebtruy●enonlin●e●com



Nào ngờ Tần ma ma vừa dợm bước xuống thềm, đã thấy đại nha hoàn cát Tường và Như Ý của Từ Hiếu Viên dẫn theo một đám nha hoàn, vú già khiêng rất nhiều đồ đạc tới.



Tần ma ma rất kinh ngạc.



Bà vừa từ Từ Hiếu Viên tới, lão Thái Quân có gì phân phó sao không nói một thể? Bây giờ lại mang cho Tần Nghi Ninh thứ gì đó?



Cát Tường và Như Ý tới trước mặt, thi lễ với Tần Nghi Ninh.



Cát Tường nói:



“Nô tỳ phụng sự phân phó của của lão Thái Quân. Vừa rồi, Chiêm ma ma nói, mặc dù Thúy Trúc Hiên rất tốt nhưng quá quạnh quẽ, Chiêm ma ma thật lòng thích cô nương, đã đặc biệt xin lão Thái Quân cho phép bà ở Tuyết Lê Viện, lão Thái Quân và Đại phu nhân đều đã đồng ý, đồ đạc này là của Chiêm ma ma.”



Nói rồi, Cát Tường xoay người lại chỉ vào đám chăn đệm, gối đầu, vật dụng sinh hoạt hàng ngày.



Lại có mấy vú già tráng kiện gánh hai gánh đồ tới, bên trong vẫn là vải vóc, chăn bông, các sọt than.



Như Ý cười nói:



“Bẩm Tứ cô nương, đây là đồ do lão Thái Quân đặc biệt dặn mang đến cho cô nương. Lão Thái Quân nói thời tiết lạnh lẽo, cô nương nhất định phải mặc ấm, tuyệt đối đừng để nhiễm phong hàn.”



Đây là một loại bồi thường cho việc “chia sẻ” Chiêm ma ma ư?



Tần Nghi Ninh nở nụ cười:



“Đa tạ tỷ tỷ, làm phiền tỷ tỷ chuyển lời cảm tạ của ta tới lão Thái Quân.”

Bình luận

Truyện đang đọc