CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Kinh Trập có thể cảm nhận được sự căng thẳng vào lo lắng của Tần Nghi Ninh.



Tim hắn nóng bừng.



Tuy những kẻ như họ vẫn luôn bán mạng lấy tiền, từ trước khi ở Đại Yên, Hoàng đế dùng họ làm việc sẽ không để ý đến an nguy của họ, chỉ xem họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.



Bây giờ gặp Tần Nghi Ninh, họ mới biết hóa ra cũng có chủ tử sẽ cân nhắc đến sinh tử của mình. Không thấy Tần Nghi Ninh thà muốn hắn an toàn cũng chịu chủ động vào cung rồi đấy ư?



Những kẻ như họ đã quen làm mật thám, cho dù giờ đổi thành thị vệ thì cũng sẽ thường xuyên không kìm chế được mình, tự chú ý một số động tĩnh trên triều. Họ biết tình cảnh của Tần Hòe Viễn hôm nay gian nan bao nhiêu.



Tần Nghi Ninh lại có thể đứng ra để bảo vệ họ, nếu Kinh Trập hắn không đứng ra nhận tội này, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư nhà mình chịu thay? Đến lúc đó, danh tiếng bên ngoài của nàng chẳng phải càng không thể cứu vãn?



Nghĩ tới đây, Kinh Trập thêm kiên quyết, trong lúc dâng trào một cơn xúc động, cho dù phải bị chém đầu, hắn cũng không hối hận vì làm thế để bảo vệ chủ.



Kinh Trập nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là trong một hơi thở.



Thấy hắn chỉ im lặng, Tần Nghi Ninh càng nóng lòng hơn, kiên quyết nói: “Lệ đại tổng quản, chuyện hôm nay còn nhiều uẩn khúc, Kinh Trập là hộ vệ ta bỏ tiền mời tới, có nguy hiểm, hắn trung thành hộ chủ thì có lỗi gì? Huống hồ hắn cũng không làm tổn thương ai, chỉ đánh chết một con ngựa. Nếu Thánh thượng lệnh cho những người có liên quan vào cung, vậy người vào trần tình sự việc cũng nên là ta mới phải.”



Tuy Lệ Quan Văn bị lời Tần Nghi Ninh khiến hơi khó xử, nhưng trong lòng cũng kính nể sự trượng nghĩa của nàng, càng thầm hâm mộ Kinh Trập vì có được chủ tử chịu che chở người dưới như thế.



Không chỉ riêng Lệ Quan Văn, những người bên cạnh Tần Nghi Ninh đều cảm thấy như thế.



Ngay cả đám nhị thế tổ đối diện ầm ĩ hồi lâu lúc này cũng đã yên tĩnh lại.



Lệ Quan Văn hắng giọng nói: “Xin lỗi Tần tiểu thư, đây là ý của Thánh thượng, nô tài không thể làm trái.” Đoạn quay lại lệnh người dẫn Kinh Trập đi, lại từ biệt với Trịnh đại nhân rồi cùng rời đi cùng Trình Thượng thư.



Đến tận khi người đã ra khỏi cửa, Tần Nghi Ninh mới cau mày lo lắng.



Trịnh đại nhân thấy chuyện đã dịu bớt, trong lòng quả thực thở phào: “Tần tiểu thư, chuyện hôm nay đã giải quyết tạm ổn, tiểu thư có thể về rồi.”



Tiếng nói vừa dứt, chưa đợi Tần Nghi Ninh kịp trả lời, mấy tên nhị thế tổ kia đã kêu lên: “Dựa vào đâu để nàng ta đi trước? Bọn ta mới là người bị hại, muốn đi cũng là bọn ta được đi trước mới đúng.”



Lúc này binh mã Binh bộ Thượng thư mang tới đã thoái lui, Ngũ thành binh mã ti lại được an toàn, thêm Thánh thượng đã nhúng tay vào chuyện này, Trịnh đại nhân liền biết từ nay mình buộc phải lựa chọn theo một bên. Về sau, cứ kiên định đứng bên Thánh thượng thì quyết không sai.



Tần Hòe Viễn là trụ cột trong phe phái ủng hộ Thánh thượng, tất nhiên hắn phải che chở Tần Nghi Ninh hơn, huống hồ nàng còn là một cô nương.



Nghĩ tới đây, Trịnh đại nhân trầm mặt nói: “Chuyện hôm nay đã rõ mười mươi, lúc trước các ngươi cưỡi ngựa, người xem vô số, chẳng lẽ còn muốn chống chế bao biện? Tần tiểu thư thì từ đầu đến cuối luôn ở trong xe chưa từng lộ diện. Nếu nói là hạ nhân nhà Tiểu tiểu thư có sai, vậy vừa rồi Lệ đại tổng quản cũng đã mang người đi. Còn tội phóng ngựa của các ngươi thì tất không thể chạy thoát, chẳng lẽ giờ lại muốn chối tội?”



Thấy Trịnh đại nhân bỗng chuyển thái độ cứng rắn, đám nhị thế tổ đều hơi hoảng.



Tần Nghi Ninh nhìn Trịnh đại nhân, tự nhiên biết lý do khiến thái độ hắn bỗng nhiên rõ ràng, liền cười nói: “Đa tạ Trịnh đại nhân. Chẳng qua là giờ người của ta đã bị mang vào cung, làm sao yên tâm cho được? Ta nghĩ bất luận kết quả thế nào, chắc chắn nha môn của đại nhân sẽ nhận được tin trước tiên. Xin Trịnh đại nhân cho phép ta được chờ ở đây.”



Nghe vậy, Trịnh đại nhân cũng không cảm thấy yêu cầu của nàng là quá đáng.



Thái độ của Tần Nghi Ninh thành khẩn như vậy, lại một lòng vì bảo vệ hạ nhân, bất luận từ nguyên nhân hay vì lễ giáo của nàng cũng đều khiến người ta vô cùng kính nể.



Vậy nên Trịnh đại nhân không phản đối mà cười nói: “Chỉ sợ nơi này đơn sơ, khiến Tần tiểu thư không quen.”



“Nói gì vậy, Trịnh đại nhân khách sáo quá rồi.”



Hai người hàn huyên mấy câu, Tần Nghi Ninh lại ngồi về chỗ cũ.



Đám nhị thế tổ trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chờ Trình Thượng thư vào cung diện thánh, để xem người Tần gia các người chết như thế nào.



Vì vậy cả đám đều hết sự tự tin nói chuyện tán gẫu, còn thản nhiên đòi trà đòi điểm tâm.



Thấy đám người này không có một chút tự giác, Trịnh đại nhân cũng có hơi bực bội. Hiềm nỗi vì thân phận những kẻ này, hắn không muốn đắc tội nên chỉ đành cho người chuẩn bị trà bánh mang lên.



Lần chờ này, mới đó đã đến xế chiều. Trong cung không có một tin tức truyền tới, nhưng những tên nhị thế tổ này thì đã bị cha anh người nhà tới cửa, mời Trịnh đại nhân ra ngoài nói chuyện đôi câu, mong có thể dẫn người về.



Trịnh đại nhân đã bị đám nhị thế tổ này ồn ào nhức cả não nãy giờ, vậy nên cũng biết thời biết thế, chỉ yêu cầu những người này không được tự tiện rời khỏi kinh thành, gọi là phải đến.



Dù là như vậy, Trịnh đại nhân vẫn nhận được vô số lời cảm ơn.



Tần Nghi Ninh chỉ nhìn từng mệnh quan triều đình cười nói với Trịnh đại nhân xong rồi đi vào, vừa vào đã lập tức trở mặt, có người bình tĩnh chỉ trầm mặt bảo người đi theo, có người nóng tính liền thẳng tay dần con trai một trận ngay tại chỗ, đoạn mới hùng hổ lôi người đi.



Có vài người đi vào thấy nàng thì thái độ vô cùng hờ hững khinh bỉ, cũng có người lại khách sáo một phen.



Tần Nghi Ninh âm thầm ghi nhớ biểu hiện của những người này, từ đó phân tích ra trong số ấy, rốt cuộc ai là người thuộc phái bảo Hoàng, ai là người của phe phái nào khác.



Mà đám thế tổ lục tục được phụ thân, tổ phụ tới nhận về kia, Tần Nghi Ninh đã có thể phỏng đoán sau khi về nha, chắc chắn chúng sẽ phải nhận số mệnh chịu gia pháp.



Dù sao đi nữa, hiện thế cục trong triều cũng đang căng thẳng.



Thân là mệnh quan triều đình, phải đứng đúng vị trí mới có tiền đồ.



Những bậc phụ huynh này bụng đầy mưu kế, hoặc lựa chọn vào phái bảo Hoàng, hoặc là cựu thần hay thuộc thế gia, nhưng bất kể lựa chọn thế nào, họ cũng đều đã suy nghĩ kĩ về kết quả.



Không ngờ chuyện còn chưa đâu vào đâu, phe phái và bố cục họ tính toán đều đã bị con trai phá vỡ.



Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười, tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng bị những trò giải trí này làm vơi bớt.



Tần Nghi Ninh bảo Băng Đường dẫn Liên Tiểu Chúc về nhà trước.



“Các ngươi trở về nói lại rõ ràng với lão Thái Quân và mẫu thân, không cần nói quá chi tiết, cứ bảo ta có ít việc ở nha môn, không rõ bao giờ mới về, bảo mọi người chớ nên lo lắng. Nếu mẫu thân ta có hỏi riêng, các ngươi cũng chú ý không được nói chi tiết, nếu không ta sợ về sau, những thị vệ bên cạnh mẫu thân ta sẽ không tiện làm việc.”



Tính cách mẫu thân mình thế nào, Tần Nghi Ninh rõ ràng hơn ai hết. Nàng sợ Tôn thị nóng lòng bảo vệ con mà sẽ làm khó Tào Vũ Tình và những mật thám trong nhà.



Băng Đường cũng biết giờ Tần Nghi Ninh có chính sự cần làm, không tiện dẫn mình và Liên Tiểu Chúc theo liền gật đầu rời đi trước.



Bên cạnh Tần Nghi Ninh chỉ còn Ký Vân và ba người Tiểu Mãn.



Trong lúc chờ đợi, Trịnh đại nhân chưa từng lạnh nhạt, phân phó người đưa đồ ăn dâng nước uống. Đến khi qua giờ Tuất, trong cung không có tin tức, thấy Tần Nghi Ninh không có ý cáo từ rời đi thì còn đặc biệt chuẩn bị sẵn phòng khách cho nàng ở lại một đêm.



Tần Nghi Ninh lo lắng diễn tiến xử trí trong cung, làm sao ngủ nổi? Liền nói mấy câu với Trịnh đại nhân rồi vẫn ngồi lại chỗ cũ chờ đợi.



Trịnh đại nhân càng thêm kinh nể trước tiểu nữ tử trọng tình trọng nghĩa này, cũng liền không ép, chỉ mặc kệ nàng.



Mà ba người Tiểu Mẫn thì bây giờ đã trung thành với nàng hơn hẳn khi xưa.



Có thể nói thế này, ràng buộc giữa họ khi trước là quan hệ lợi ích, là tiền bạc khiến họ chịu làm thị vệ. Còn bây giờ, giữa họ không chỉ đơn thuần là bạc mà còn là cảm tình. Họ là hộ vệ, bán mạng cho ai mà chẳng phải là bán? Có thể gặp một chủ nhân coi họ là con người, quan tâm tới tính mạng của họ, ấy đã là may mắn.



Tần Nghi Ninh cứ chờ ở đây suốt một đêm, lúc mệt mỏi nhất nhiều lắm cũng chỉ chợp mắt một lát.



Cứ thế tới khi mặt trời ngày hôm sau lên cao ba sào, cuối cùng trong cung có tin tức truyền tới.



Trịnh đại nhân cười đi vào, chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng, Thánh thượng minh xét, chuyện này không liên quan tới Tần tiểu thư mà chỉ là hạ nhân phạm thượng đả thương con trai Trình Thượng thư. Thánh thượng chỉ phạt thị vệ kia của tiểu thư, định lựa ngày chém đầu, còn lại không truy cứu thêm, cũng không cho Trình Thượng thư truy cứu nữa. Tần tiểu thư, tiểu thư đã an toàn rồi.”



Mỗi một câu của Trịnh đại nhân đều khiến cho lòng Tần Nghi Ninh lạnh hơn một phần, đến cuối cùng thì đã như rơi vào hầm băng.



Kinh Trập sắp bị chọn ngày chém đầu!



Hôn quân! Hôn quân!



Nội tâm Tần Nghi Ninh đang gầm thét, nhưng ngoài mặt vẫn cố khống chế mình không nói ra lời khó nghe. Mà chỉ cố ép mình tỉnh táo, hỏi: “Trịnh đại nhân, đại nhân nói là Thánh thượng xử thị vệ của ta chém đầu, đang chọn ngày đợi chém?”



“Đúng vậy. Chỉ là một người làm, cô nương không cần quá để trong lòng.” Trịnh đại nhân rất bội phục sự trượng nghĩa của Tần Nghi Ninh, liền không ngại nói thêm một câu: “Tình huống hôm sau đã là kết quả sau khi cân bằng thế lực các bên. Chỉ tổn thất một người làm đã có thể giữ được sự cân bằng này, đối với phụ thân của Tần tiểu thư thì chính là một chuyện tốt.”



Tất nhiên Tần Nghi Ninh biết lời Trịnh đại nhân nói là đúng.



Nhưng có thế nào nàng cũng không nuốt nổi cục tức này, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc an toàn của mình là được tạo thành trên sự hy sinh của người khác?



Nàng biết người có chia ba sáu chín cao thấp giàu nghèo các loại, nhưng những trải nghiệm lớn lên từ nhỏ tới giờ khiến nàng chưa từng coi thường bất cứ hạ nhân nào. Hạ nhân cũng là người, cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi nấng, chẳng lẽ mạng nàng lại cao quý hơn mạng người ta?



Tần Nghi Ninh cố gượng một đêm, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, vành mắt thâm đen, lại thêm cú sốc như sấm sét giữa trời quang nàng càng khiến tầm mắt nàng hoa lên. Nhất thời đầu óc quánh đặc, muốn cứu Kinh Trập nhưng lại không nghĩ ra được cách gì.



Đang lúc Trịnh đại nhân ân cần hỏi thăm, bên ngoài bỗng có người bẩm báo: “Bẩm đại nhân, Tần Thượng thư của bộ Lễ tới rồi ạ!”



“Mau mời vào.”



Trịnh đại nhân lập tức ra ngoài đón.



Tần Hòe Viễn còn mặc quan phục vào triều hôm qua, sắc mặt cũng vô cùng mệt mỏi, trông dáng dấp hẳn đã một đêm không được ngủ ngon.



Tần Nghi Ninh hành lễ với Tần Hòe Viễn. Vietwriter.vn



Tần Hòe Viễn liền cười nói: “Nghi tỷ nhi, về nhà với phụ thân nào.”



Môi Tần Nghi Ninh run lên, vừa định nói gì, Tần Hòe Viễn đã cướp lời trước: “Con đã ở đây cả một đêm rồi, cũng nên trở về nghỉ ngơi.” Đoạn quay sang nói với Trịnh đại nhân: “Trịnh huynh, thật sự làm phiền rồi, làm phiền huynh đã chăm sóc cho tiểu nữ.”



“Nói gì vậy, đều là người một nhà cả.” Trịnh đại nhân cười, khách sáo đáp lại.



Tần Nghi Ninh nghĩ ở lâu cũng vô ích, liền theo Tần Hòe Viễn lên xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc