CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Mồ hôi lạnh trên trán Lệ Quan Văn chảy xuống.



Mặc dù tâm tư của Thánh thượng không thể đoán được, nhưng Lệ Quan Văn theo bên cạnh Lý Khải Thiên, sớm chiều kề cận, đối với suy nghĩ và quyết sách của Lý Khải Thiên, ông ta cũng hiểu được phần nào.



Lệ Quan Văn biết Lý Khải Thiên có sự đề phòng đối với Bàng Kiêu, cũng hiểu việc hoàng đế tìm Bàng phu nhân, đưa tới bên cạnh Bàng Kiêu, chưa hẳn là xuất phát từ ý tốt gì.



Chuyện này, ông ta không có quyền bình luận.



Thế nhưng ông ta biết, nhất định Thánh thượng không mong muốn Bàng phu nhân bị đuổi ra khỏi Vương phủ như thế này.



Cho dù Bàng phu nhân bị đuổi đi, cũng không thể bị đuổi vào lúc ông ta đang ở đây! Bằng không Thánh thượng không vui, chẳng may sau đó giận cá chém thớt, tính sổ với ông ta thì sao?



Lệ Quan Văn cười nói: “Lòng hiếu thảo của Vương gia, nô tì hiểu rõ. Như vậy thì Bàng phu nhân cũng có thể hiểu được được nỗi lòng của ngài. Chỉ có điều, ngài cũng hiểu mà, người ngoài chưa chắc đã rõ. Nếu có người dèm pha ý tốt của Vương gia là không coi trọng mẹ Cả, thì ngài làm thế nào?”



Bàng phu nhân nghe vậy, âm thầm thở dài, cũng có phần thừa nhận, nói: “Vương gia, ngươi tức giận thì tức giận, nhưng ngươi không thể không để ý tới danh tiếng của Bàng gia. Dù sao ta cũng là mẹ Cả của ngươi, lẽ nào ngươi không muốn phụng dưỡng? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng lẽ không khiến người ngoài bôi nhọ Bàng gia chúng ta sao?”



Lệ Quan Văn nói xong mấy lời, đã cảm thấy hình như Bàng Kiêu có phần dao động rồi, nào ngờ, Bàng phu nhân đột nhiên xen vào, còn nói khó nghe như vậy!



Đâu phải đối xử với trẻ lên ba mà mở miệng ra là uy hiếp và răn dạy? Nói như vậy, hễ đàn ông có chút tự trọng, có ai chịu khuất phục chứ? Huống chi, Bàng Kiêu hoàn toàn không sinh ra ở Bàng gia, mẫu thân hắn thậm chí bị Bàng phu nhân hãm hại, Bàng Kiêu không giết Bàng phu nhân mà tuân theo thánh chỉ đón bà ta về nuôi dưỡng đã là ngoài dự liệu của người khác rồi.



Quả nhiên, vẻ mặt của Bàng Kiêu càng khó coi, hắn hoàn toàn không đếm xỉa tới Bàng phu nhân, xem như không nghe thấy lời nói của bà ta, mà nhìn Lệ Quan Văn, nói:



“Đa tạ ý tốt của đại tổng quản. Chỉ có điều, bản vương hoàn toàn chân thành, thật lòng muốn tốt cho Bàng phu nhân, nên cũng bất chấp người ngoài nói thế nào, nghĩ cái gì. Chỉ cần Bàng phu nhân có thể hài lòng là được. Bản vương lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến Bàng phu nhân tức giận, tổn hại cho sức khỏe.”



Dứt lời, Bàng Kiêu lãnh đạm liếc nhìn Bàng phu nhân.



Trái tim Bàng phu nhân đau như bị dao cắt. Thậm chí bà ta còn cảm thấy vẻ âm u lạnh lẽo lóe lên trong mắt của Bàng Kiêu, như thể thú dữ chuẩn bị xé xác con mồi.



Đương nhiên bà ta nghĩ rằng, lúc này nếu mình không ngoan ngoãn đi ra ngoài, thì Bàng Kiêu có năng lực để khiến bà ta phải ra ngoài theo tư thế nằm ngang!



Làm sao trước đây bà ta không phát hiện thằng nhóc này là một con sói!



Lúc trước hắn rất ngoan ngoãn và hiếu thảo với bà ta, khiến bà ta thậm chí nghĩ rằng, trước kia nếu mình nuôi dưỡng một đứa con như Bàng Kiêu, cũng không sai.



Bà ta vốn không hiểu rõ về Bàng Kiêu, lại vì buông lỏng cảnh giác, do đó mới rơi vào tình cảnh lúc này.



Nếu biết trước bộ mặt thật của người này vốn là khó sống chung, bà ta đã không nói năng như vậy.



Bây giờ nếu bà ta thực sự vì vậy mà bị chuyển ra khỏi phủ, cũng không biết Thánh thượng sẽ tức giận đến mức nào, làm sao bà ta có thể gánh nổi trách nhiệm?



Bàng phu nhân cau mày, rãnh chữ xuyên ở mi tâm của bà ta càng sâu. Tay bà ta nắm chặt ống tay áo, môi mấp máy, nhưng vì thể diện nên không thể hạ giọng.



Bà ta nghĩ, cho dù mình dịu giọng, thì với tính tình của Bàng Kiêu, sợ là hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định. Rốt cuộc cũng cùng một kết quả, vì sao bà ta phải mất công vùng vẫy một cách vô ích?



Lệ Quan Văn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng không khỏi lắc đầu.



Không biết Thánh thượng có ngầm liên lạc với Bàng phu nhân không.



Nếu Bàng phu nhân thực sự là người do Thánh thượng an bài, ông ta phải nói rằng, người được Thánh thượng lựa chọn lần này thật sự không tốt lắm, không biết nhìn thời cơ, cũng không biết nhìn thời thế, lại càng không biết ứng phó tình hình một cách linh hoạt, mà chỉ biết khăng khăng xúc phạm, ra vẻ ta đây là chủ mẫu. Đừng nói là Bàng Kiêu cả ngày đều phải nhìn thấy người đàn bà này, ngay đến ông ta là người lần đầu tiên gặp mặt cũng cảm thấy ghét Bàng phu nhân.



Lúc này, Bàng Kiêu đã sai Hổ Tử chuẩn bị ngựa, rồi quay đầu lại nói với Lệ Quan Văn: “Còn phải làm phiền Lệ công công làm chứng trước mặt Thánh thượng, kẻo bản vương đơn phương thoái thác, lại sẽ có người chửi mắng phía sau lưng.”



Sự việc đã là như thế, cho dù Lệ Quan Văn trong lòng chống đối thì cũng có thể làm được gì? Nếu lúc này trực tiếp từ chối Bàng Kiêu, thì ông ta không muốn sau này sẽ rơi vào tình cảnh lúc nào cũng phải luôn phòng bị Bàng Kiêu trả thù.



Thay vì như vậy, chi bằng giúp hắn một tay.



“Trung Thuận thân vương quá khách khí rồi. Mặc dù nô tài ngu dốt, nhưng cũng phân biệt được rõ ràng. Nếu Thánh thượng hỏi tới, nô tài cứ thấy thế nào thì nói như vậy.”



“Vậy thì làm phiền công công rồi.” Bàng Kiêu lễ dộ nắm tay Lệ Quan Văn, nhờ vạt áo khoác che khuất, hắn nhét một túi gấm tinh xảo vào trong tay áo của Lệ Quan Văn.



Lệ Quan Văn sửng sốt, đầu tiên đưa tay sờ sờ, trong túi không phải là vàng hoặc bạc, mà dựa vào hình dạng viên của vật trong túi, thì đây hẳn là một túi đá quý.



Lệ Quan Văn biết, người như Bàng Kiêu ra tay sẽ không keo kiệt, trong lòng rất vui mừng, âm thầm và cẩn thận nhét túi đá quý vào trong tay áo.



Bàng phu nhân đứng khựng tại chỗ, mắt thấy Bàng Kiêu và Lệ Quan Văn vừa nói vừa cười rời khỏi nhà trong, mới nghiến răng rít lên một câu qua kẽ răng: “Đồ vong ân bội nghĩa!”



Nhưng bất kể Bàng phu nhân nghĩ thế nào trong đầu, Bàng Kiêu vẫn tới trước mặt Lý Khải Thiên bẩm báo.



Cánh tay Bàng Kiêu đã được băng bó, nhìn thấy Lý Khải Thiên, hắn liền quỳ thụp xuống, trước hết tố cáo Quý Trạch Vũ tùy tiện động thủ với hắn, còn nói: “Thần giết địch trên chiến trường, cũng chưa từng bị thương oan uổng như vậy!”



Trong lòng Lý Khải Thiên thầm mong muốn chuyện đó xảy ra, nhưng ở trước mặt Bàng Kiêu, Lý Khải Thiên chỉ có thể an ủi vài câu, cũng không nhiều lời.



Bàng Kiêu khẽ thở dài, lại nói về việc muốn chuyển Bàng phu nhân ra khỏi phủ.



Lý Khải Thiên cảm thấy bất ngờ: “Chẳng phải lúc trước rất ổn sao, vì sao đột nhiên lại nói như vậy?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Bàng Kiêu bẩm báo chuyện xảy ra trong phủ cho Lý Khải Thiên nghe, lại bảo Lệ Quan Văn làm chứng.



Lệ Quan Văn không dám nhiều lời nói giúp cho Bàng Kiêu, nhưng cũng không dám không nói giúp hắn tiếng nào, do đó, khi Lý Khải Thiên hỏi tới tình cảnh lúc đó, Lệ Quan Văn nói rất khéo léo, lại miêu tả sự bất đắc dĩ của Bàng Kiêu rất tinh tế, tự kiềm chế không nói thêm bất cứ lời cảm khái nào của bản thân, không để ảnh hưởng tới phán đoán của Thánh thượng.



Trong lúc nhất thời, ngự thư phòng yên tĩnh đên mức có thể nghe được tiếng kim rơi.



Hồi lâu sau, sau khi cân nhắc lợi và hại, Lý Khải Thiên mới gật đầu đồng ý.



“Ngươi liền chọn một tòa nhà tốt một chút, dù sao bà ấy cũng là người vợ được Bàng tướng quân cưới hỏi đàng hoàng, thất lễ cũng không tốt.”



“Dạ. Thần xin tuân theo giáo huấn của Thánh thượng. Mặc dù ở khác phủ, nhưng thần nhất định sẽ không bạc đãi Bàng phu nhân.”



“Ừ, vậy là tốt rồi.” Lý Khải Thiên lại an ủi Bàng Kiêu vài câu, rồi mới cho hắn lui ra.



Bàng Kiêu vừa đi, Lý Khải Thiên đã gọi Lệ Quan Văn tới một bên, thấp giọng nói: “Ngươi thấy Quý Phò mã cũng tức giận như Bàng Kiêu sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc