CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Không thể?” Bàng Kiêu cười lạnh một tiếng, “Các ngươi nhiều lắm chỉ là gia quyến của triều thần đầu hàng, đừng nói các ngươi, ngay cả chủ tử của các ngươi có tới đây cũng phải khom lưng khuỵu gối nơm nớp lấy lòng bản vương, ngươi coi các ngươi còn đang ở trên đất Đại Yên đấy à? Dám nói không được với bản vương, đúng là tự tìm chết!”



Tạ Nhạc run rẩy toàn thân, “Ngươi hiếp người quá đáng!” rồi run run đứng chắn trước người Tần Nghi Ninh.



Hổ Tử dẫn theo Tinh Hổ vệ tiến lên, xách Tạ Nhạc như xách gà ném sang bên trói lại, lại nhét cả Tần Nghi Ninh và Tiểu Chúc vào xe ngựa họ ngồi lúc tới.



Khi lên xe, Tần Nghi Ninh còn không quên dùng sức giãy giụa, chỉ là Tinh Hổ vệ toàn những kẻ cường tráng, đâu phải loại nàng và Tiểu Chúc có thể địch nổi?



Cứ như thế, tất cả mọi người trước cửa khách quán đều trơ mắt nhìn Trung Thuận thân vương cho người cướp tiểu thư Tần gia đi.



Người Đại Chu tất nhiên không hiểu rõ quan hệ giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh. Núi cao đường xa, cho dù có mật báo cũng không đến lượt họ được đọc.



Nhưng người đến từ Đại Yên thì lại biết rõ khi trước vị Vương gia này rêu rao quan hệ của mình với Tần tiểu thư bao nhiêu, vừa chống lưng vừa tặng nhà, có thể nói là vô cùng biết lấy lòng. Hiện nay Đại Yên đã mất, thái độ của Trung Thuận thân vương đối với Tần tiểu thư cũng biến từ theo đuổi lúc đầu thành cường thế cướp đoạt hiện tại.



Sự sợ hãi trong lòng người Đại Yên lúc này đã như nham thạch phun trào, cơ hồ nhấn chìm bọn họ.



Ngay cả người có “chỗ dựa” như Tần tiểu thư mà tới Đại Chu cũng thành như thế, đám bọn họ thì có thể sống thế nào?



Tần Nghi Ninh ôm Liên Tiểu Chúc đang sợ hãi ngồi trong xe ngựa, xoa đầu con bé trấn an: “Đừng sợ, ca ca vừa rồi không phải người xấu, tỷ tỷ chỉ cố tình làm vậy thôi.”



Tuy nói chuyện không lưu loát lắm, nhưng đầu óc Liên Tiểu Chúc lại rất thông minh, nghi hoặc nhìn Tần Nghi Ninh, hỏi: “Tỷ tỷ, quen biết, đại thúc?”



Đại thúc?



Nàng chưa từng chú ý tới, nhưng nay ngẫm lại, hình như tuổi mụ của Bàng Kiêu đã là hai mươi bốn?



Năm nay Liên Tiểu Chúc chín tuổi, nhưng con bé vẫn luôn ở trong núi, tự nhiên không giống với những đứa trẻ chín tuổi bên ngoài, trí nhớ nó nhiều khả năng chỉ dừng lại ở thời điểm sáu, bảy tuổi, từ đó thì không còn tăng trưởng nữa.



Nên khi gặp mặt Bàng Kiêu, con bé mới gọi là đại thúc.



Không biết Bàng Kiêu nghe được sẽ có cảm tưởng gì.



Vừa nghĩ tới phản ứng Bàng Kiêu có thể có, Tần Nghi Ninh lại không khỏi bật cười.



Có lẽ do lây nhiễm sự ung dung từ nàng, Liên Tiểu Chúc cũng bình tĩnh lại, cho dù không biết tại sao Tần Nghi Ninh lại cười thì cũng không ảnh hưởng đến việc con bé cười theo.



Phía ngoài xe ngựa, những Tinh Hổ vệ nghe thấy tiếng cười trong xe đều không khỏi lấy làm lạ. Vị Tần tiểu thư này chẳng lẽ sợ đến váng đầu rồi? Bị bắt trói như vậy mà vẫn còn cười được sao?



Hắn ta không đi theo Bàng Kiêu đến Đại Yên, tất nhiên không biết ở Đại Yên đã xảy ra chuyện gì, chỉ coi như Vương gia nhà mình vừa mắt mỹ nhân này, hoặc vì muốn báo thù cho cha nên mới bắt trói con gái kẻ thù về nhà.



Mà nghĩ như vậy cũng không chỉ có một người, có lẽ tất cả những người ngoài không biết nội tình đều cho là như vậy.



Đây cũng chính là cục diện cả Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đều mong muốn.



Xe ngựa trở về Vương phủ. Bàng Kiêu lệnh người mở cửa ngách, không cần bảo người xuống xe, Tần Nghi Ninh cứ thế ngồi xe tiến thẳng vào phủ Trung Thuận thân vương.



Kiến trúc Vương phủ vô cùng rộng lớn khí thế. Phần mái lợp răng cưa với viền mái điêu khắc đã bị tuyết trắng che phủ. Khác hẳn với kiểu kiến trúc tinh tế uyển chuyển của Đại Yên, mỗi một ngóc ngách nơi này đều có một loại trang nghiêm và mạnh mẽ, tuy không tinh tế như những khu vườn của Đại Yên nhưng cũng có một nét đẹp khác.



Suốt đường đi, Tần Nghi Ninh vẫn luôn vén rèm xe nhìn ra khung cảnh bên ngoài, song chỉ mới chốc lát đi qua sảnh khách mà đã rung động với diện tích rộng lớn của nơi đây.



Căn nhà lớn như vậy, không phải chỉ một hai năm là có thể xây xong, nghĩ chắc là dinh thự của một vị thân vương Bắc Ký, sau khi Đại Chu dựng nước, Lý Khải Thiên liền thưởng luôn chỗ này cho Bàng Kiêu vào ở?



Tần Nghi Ninh suy nghĩ vẩn vơ, không mảy may để ý xe ngựa đã chậm rãi dừng lai.



Màn xe bị đẩy ra, Tần Nghi Ninh chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngay vào một lồng ngực vừa quen thuộc lại vừa rộng rãi.



Liên Tiểu Chúc giật mình hoảng sợ, vội vàng đẩy cái tên háo sức dám to gan khinh rẻ Tần Nghi Ninh kia ra, miệng còn không ngừng mắng: “Người xấu, đi ra, người xấu!”



Bàng Kiêu lại không chút động đậy, liên tục mổ những cái hôn phớt dày đặc lên cổ và rái tai nàng.



Thấy người này không chịu buông tay, đánh thì không đánh lại, Liên Tiểu Chúc lại tức giận nhào lên cắn mạnh vào tay Bàng Kiêu.



Tuy cách lớp áo mùa đông, cắn thế nào cũng không đau nhưng Liên Tiểu Chúc vẫn kiên quyết cắn chặt áo quần Bàng Kiêu không thả, còn liên tục quơ nắm đấm thụi vào.

Vietwriter.vn

Suýt nữa Bàng Kiêu đã bị đập phải sống mũi, bấy giờ mới không thể không buông tay, không nhịn được nói: “Ngươi là con ranh quê mùa ở đâu ra, sao còn biết cắn người nữa, ngươi là chó đấy à?”



Tần Nghi Ninh đẩy Bàng Kiêu ra, kéo Liên Tiểu Chúc về phía mình, lại vỗ vai con bé trấn an, véo khuôn mặt nho nhỏ đã đỏ gay vì tức giận, nói: “Đừng tức giận, hắn đang đùa chúng ta thôi.”



Liên Tiểu Chúc vội chỉ tay vào Bàng Kiêu: “Đại thúc, hư, người xấu! Tỷ tỷ, chúng ta, đi!”



Cho dù Liên Tiểu Chúc ăn nói không lưu loát, câu này vẫn đã kích thích đến Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu trầm mặc, xách thẳng Liên Tiểu Chúc xuống xe ném cho Hổ Tử.



Hổ Tử vội vàng nhận người.



Nhưng Liên Tiểu Chúc vẫn còn chưa phục, cố chấp giãy giụa chỉ Bàng Kiêu: “Người xấu, đại thúc xấu!”



Mặt Bàng Kiêu đã đen hết từ trên xuống dưới, không thể nhịn được nữa mới nói: “Ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng sao lại gọi ta là đại thúc xấu rồi!”



“Đại thúc xấu!” Hai tay Liên Tiểu Chúc đã bị Hổ Tử giữ chặt, song hai chân thì vẫn đá đạp lung tung.



Bàng Kiêu ngẫm nghĩ, thấy mình đúng là lớn hơn Tần Nghi Ninh tám tuổi thật, buồn bực trong lòng tự dưng lại tăng thêm.



Hai người dưới này, một người sầm mặt, một người la hét “đại thúc xấu” khiến Tần Nghi Ninh ngồi trên xe vén màn xem kịch hay hồi lâu không khỏi bật cười.



Nụ cười này của nàng khiến những thị vệ và người hầu trong Vương phủ lần đầu trông thấy đều nhìn tới ngây người.



Cơn bực dọc của Bàng Kiêu mới rồi cũng bị tiếng cười trong trẻo êm tai của nàng đánh tan thành mây khói, chính hắn cũng không khỏi nở nụ cười.



Bầu không khí lập tức lắng dịu hơn rất nhiều.



Tần Nghi Ninh liếc nhìn hai bên, thấy nhiều người thế này thì không biết có thám tử do người khác phái tới hay không, liền buông màn xe xuống lại.



Lúc này Bàng Kiêu mới phất tay, bảo: “Các ngươi lui ra hết đi, sửa lại Tố Tuyết Viên cho Tần cô nương vào ở. Những người không phận sự lui hết ra đi.”



“Dạ.” Cả đám cùng hành lễ, rối rít lui đi.



Không lâu sau, bên ngoài xe ngựa chỉ còn lại Bàng Kiêu, Hổ Tử, Tạ Nhạc và Liên Tiểu Chúc.



Hình như đã mắng mệt, Liên Tiểu Chúc cũng chỉ trợn mắt trừng Bàng Kiêu.



Còn “Bàng đại thúc” thì hình như cũng đã thoát khỏi đả kích từ chênh lệch tuổi tác ban nãy, liền vén màn xe đỡ Tần Nghi Ninh xuống xe ngựa.



Thấy xung quanh không còn ai, bấy giờ Tần Nghi Ninh mới giới thiệu: “Đây là Liên Tiểu Chúc, lần này vào núi thiếu chút nữa ta đã chết rét, là con bé đã cứu ta.”



Nghe là tiểu nha đầu này đã cứu Tần Nghi Ninh, cuối cùng sắc mặt Bàng Kiêu mới trời quang mây tạnh, không so đo chuyện mình bị già thêm một lứa nữa, quay lại nói với Tần Nghi Ninh: “Ta sai người đi sắp xếp cho nàng trước, giờ nàng cùng đi gặp mẫu thân, ông ngoại và bà ngoại ta.”



Vừa nghe vậy, Tần Nghi Ninh liền căng thẳng đỏ mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc