CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Cô nương, không ổn rồi!”



Trong viện truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, khiến Tần Nghi Ninh đang trang điểm trên lầu cau mày, tay còn cầm một chiếc khuyên tai bằng ngọc chưa kịp đeo, liền đứng lên tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.



“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”



Một tiểu nha hoàn mặt mày đỏ bừng đứng trước cửa, hai tay chống vào đầu gối thở gấp, ngẩng lên nhìn Tần Nghi Ninh, hổn hển nói ngắt quãng: “Thành Hề Hoa… thất thủ rồi, có người nói… Bàng tiểu Vương gia… giết rất nhiều người, còn treo đầu của họ trên cọc, cắm trên cửa thành lâu để dân chúng nhìn thấy. Hiện tại, bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, tất cả dân chúng đều đang cố gắng chạy trốn. Bàng tiểu Vương gia mà hạ được kinh thành, chúng ta… đầu của chúng ta… cũng đều bị treo trên cột thị chúng!”



Tiểu nha đầu nói đoạn, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, dựa vào cánh cửa, hoảng sợ khóc hu hu.



Sắc mặt mọi người trong viện đều biến đổi, đã có nha hoàn, bà vú sợ hãi ôm đầu khó rống lên.



Tần Nghi Ninh chậm rãi đóng cửa sổ lại, ngồi lại trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng một lát, không nói gì.



Rốt cuộc cũng đến ngày này rồi sao.



Mặc dù đã suy đoán về chuyện này từ trước, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, Tần Nghi Ninh vẫn có cảm giác không thật, ngực như có tảng đá đè nặng, trong lòng trống trải.



Vẻ mặt Băng Đường, Tùng Lan đều đã tái nhợt.



Thụ Lộ càng không ngừng run rẩy, chén trà trên tay cũng bị bắn ra ngoài quá nửa.



Chỉ có Ký Vân coi như trầm tĩnh, nàng ta cầm lấy khuyên tai ngọc trong tay Tần Nghi Ninh, đeo lên cho nàng, lại cài một cây trâm bạch ngọc hình hoa lan, rồi mới do dự nói: “Cô nương, Vương gia…”



Tần Nghi Ninh cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng xua tay cắt ngang lời nói của Ký Vân, buồn bã nói: “Ta biết, chuyện này không thể trách hắn. Đây là chiến tranh chứ không phải trò đùa, dù cho quân Đại Yên có cơ hội cũng sẽ làm như vậy. Đó không phải là lỗi của cá nhân nào đó, mà là lỗi của chiến tranh, ta chỉ nghĩ, cuộc sống như vậy, đến bao giờ mới kết thúc.”



Nghe vậy, Ký Vân cúi đầu xuống, trong lòng vừa xúc động vừa chua xót, giang sơn sụp đổ, cảm giác bàng hoàng và bất lực này rơi vào bất cứ ai cũng đều không dễ chịu, hiếm có là cô nương nhà nàng tuy buồn bã, nhưng lại có thể bình tĩnh đối diện với chuyện này một cách đầy lý trí.



Giọng Tùng Lan run run: “Cô nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?”



“Bây giờ chúng ta cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.” Tần Nghi Ninh đứng dậy, hít sâu vài lần, tự buộc mình xốc lại tinh thần, nói: “Đến Hưng Ninh Viên trước, đã tới giờ rồi. Ngoài kia có có hỗn loạn hơn nữa, thì cũng phải sống.”



“Vâng.” Các tỳ nữ thấy Tần Nghi Ninh không sợ hãi, không hoảng hốt, bản thân họ cũng bình tĩnh lại một chút.



Tần Nghi Ninh đi thẳng tới Hưng Ninh Viên, dọc đường nhìn thấy các tỳ nữ đều lộ vẻ tai họa đã rơi xuống đầu, dáng dấp như cha mẹ chết vậy.



Có thể tưởng tượng được, trong phủ An Bình Hầu mà còn như thế này thì cảnh tượng trên đường cái sẽ là như thế nào.



Vẫn như thường ngày, Tần Nghi Ninh nghe các nữ hầu lớn tuổi báo cáo, xử lý một số chuyện trong nhà, thu vào và phát ra đối bài.



Tần Nghi Ninh thấy có mấy nữ hầu lớn tuổi ngập ngừng, hình như có chuyện muốn nói, liền đoán ra được bảy, tám phần.



“Lý ma ma, Phương ma ma, hai ngươi có lời gì muốn nói?”



Thấy Tần Nghi Ninh mở miệng hỏi, các bà người hầu làm quản sự đều dừng bước.



Lý ma ma và Phương ma ma do dự bước tới hành lễ.



Lý ma ma là người nói năng có phần không trôi chảy, còn Phương ma ma thì sắc sảo hơn, lúc này Phương ma ma cười lấy lòng, nói: “Cô nương quả nhiên tinh ý, quả thật có một số việc nô tỳ không biết nên nói hay là không.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Phương ma ma cứ nói, đừng ngại.”



Phương ma ma nói: “Là thế này, ta có một cháu trai ở miền nam, hai năm nay làm ăn phát đạt, muốn đón cả nhà chúng ta đến để khuếch trương việc kinh doanh, đang định mấy ngày nữa lên đường, ta làm việc trong phủ, vừa lo lắng đi rồi sẽ không ai thay thế, lại vừa muốn đi miền nam, cho nên mới hơi do dự.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, liền gật đầu.



Các nha hoàn, bà vú trong nhà đều dè dặt quan sát vẻ mặt của Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mép tách trà có nắp, một lát mới nói: “Phương ma ma đã phục vụ trong phủ nhiều năm, cúc cung tận tụy vì Tần gia, hôm nay ma ma đã có nơi tốt như vậy để đi, thì người làm chủ tử sao lại có thể không cho phép chứ?”



Nghe vậy Phương ma ma hết sức vui mừng, vội vã đặt đối bài lên chiếc kỷ vuông bên tay Tần Nghi Ninh, xoay người liền đi.



Tần Nghi Ninh nhìn theo bóng lưng của Phương ma ma, đôi mắt đẹp nhướng lên, lại nhìn về phía các ma ma quản sự còn lại.



Theo phản xạ, có rất nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Nghi Ninh.



“Các ngươi thì sao? Có sắp xếp nào khác ở bên ngoài, muốn chào từ giã hay không?”



Lý ma ma nghe vậy cũng ấp úng nói: “Cô nương, con rể của ta cũng ở miền nam, cũng muốn đón ta về dưỡng lão.”



“Ừm. Lý ma ma tuổi tác cũng đã cao, thật sự cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.”



Nghe thấy Tần Nghi Ninh nói như vậy, mọi người cảm thấy có triển vọng, ai nấy đều bảo trong nhà có việc, không thể tiếp tục làm người hầu, cũng cáo từ với mong muốn chuộc thân, hủy bỏ văn tự bán mình, tìm nơi khác nương tựa.



Ở bên cạnh Tần Nghi Ninh, vẻ mặt của bốn người Băng Đường, Tùng Lan, Thu Lộ và Ký Vân đều trở nên rất khó coi.



Cái gì mà trong nhà có việc? Rõ ràng là thấy tình hình không ổn, những người này định cuốn gói chạy trốn!



Thường ngày Tần gia đối đãi với họ không tệ, nhưng vừa gặp lúc nguy nan, bọn họ cũng không nghĩ tới việc chủ tử đối xử tốt với mình, chỉ muốn chạy trốn một mình!



Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn hết sức bình thản, nàng khẽ gật đầu nói: “Đã như vậy, ta cũng hiểu rõ rồi. Hôm nay nhân lúc trời còn sớm, không bằng cứ như vậy mà làm đi.” Nguồn : Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh đứng dậy, ra lệnh: “Lập tức gọi tất cả tỳ nữ, người hầu đến một khu đất trống ở hậu hoa viên tập hợp, nói là ta có điều muốn nói.”



Các ma ma quản sự đáp lời rồi lập tức chạy vội ra ngoài.



Tần Nghi Ninh lại nói với Tùng Lan: “Ngươi tới ngoại viện một chuyến, xem cha ta có ở nhà không, nếu là có thì mời cha ta tới, nếu là không, thì trong số Nhị thúc, Tam thúc hoặc là Đại đường ca, Nhị đường ca, ai có nhà thì mời người đó tới.”



“Dạ.”



Tùng Lan cũng nhanh chân chạy ra ngoài.



Người vừa đi, phòng khách rộng rãi liền an tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại Tần Nghi Ninh và ba tỳ nữ.



Tôn thị ở phía sau nghe chuyện một hồi lâu, rốt cuộc không kìm nén được, liền bước nhanh ra, kéo tay Tần Nghi Ninh, nói: “Nghi tỷ nhi, như thế này làm sao được? Đại Chu đã chiếm thành Hề Hoa, ta thấy những quản sự này hoàn toàn là muốn bỏ gánh mặc kệ, bọn họ mà đi, cả nhà chúng ta…”



Tần Nghi Ninh vỗ vỗ cánh tay Tôn thị trấn an, cười nói: “Mẫu thân đừng hoảng sợ, chuyện người ta không muốn thì cũng không nên cưỡng cầu, đúng không ạ? Hôm nay vừa vặn nhân cơ hội này, chúng ta nói rõ mọi chuyện, người quý hồ tinh bất quý hồ đa, hôm nay tình hình nguy ngập, giữ lại nhiều người cũng không có lợi cho nhà chúng ta, tinh giản một chút cũng tốt.”



Tôn thị nghe vậy, cuối cùng cũng gật đầu.



Không bao lâu sau, khắp nơi đều nghe được tin tức.



Vốn là Tần Nghi Ninh muốn một mình xử lý chuyện này, lúc này lão Thái Quân và các chủ tử của Nhị phòng, Tam phòng đều tập trung ở khoảnh đất trống rộng rãi ở hậu hoa viên. Toàn bộ nha hoàn, bà vú trong nhà, thậm chí cả các tiểu nha đầu còn chưa lưu đầu cũng đã tới.

Bình luận

Truyện đang đọc