CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu ôm con thỏ nhỏ, tâm trạng vốn rất thoải mái, nào ngờ Tần Nghi Ninh vừa vào cửa đã lập tức châm chọc hắn.



Sắc mặt trầm xuống, Bàng Kiêu ôm con thỏ nhanh nhẹn đứng lên.



“Cho nàng này! Nhận lấy!”



Tần Nghi Ninh vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn con thỏ nhỏ.



Con thỏ trắng nhỏ này không lớn như loại thỏ thông thường, thân hình trông hơi mập mạp, mặt phinh phính, hai tai cũng rũ xuống, nhưng cả thân hình chỉ cỡ nắm tay, cả bộ lông tuyền một màu trắng như tuyết, chỉ là mắt trái có một vòng đen, dáng vẻ thoạt nhìn rất buồn cười.



Bàng Kiêu cao lớn nâng một con thỏ nhỏ như vậy đưa tới trước mặt, khiến Tần Nghi Ninh nhìn thấy, suýt nữa không kìm được nụ cười.



“Bàng tiểu Vương gia có ý gì vậy? Vô công bất thụ lộc, ta sao dám ngăn không cho ngươi tiếp tục đóng giả Hằng Nga kia chứ!”



Nha đầu ngốc này hoàn toàn là ghi hận!



Hôm qua đúng là hắn khinh bạc nàng, nhưng nàng cũng không ngẫm lại, nếu không nhờ hắn tới kịp thời, thì hôm nay nàng còn có thể yên lành đứng ở chỗ này đấu võ mồm với hắn sao?



Khó khăn lắm hắn mới tìm được một con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy tới cho nàng, là muốn nàng nguôi giận, nhưng nàng không chỉ không cảm kích, mà còn buông lời châm chọc.



“Đưa cho nàng thì nàng cứ nhận lấy!” Bàng Kiêu sầm mặt bước tới hai bước, nhét con thỏ nhỏ vào tay Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh lui về phía sau, không chịu nhận: “Ta không cần nó, ngài giữ lại đi.”



Vẻ mặt u ám đáng sợ, trong mắt Bàng Kiêu như chất chứa một con bão, hắn gật đầu nói: “Tốt, nàng không nhận chứ gì? Vậy ta ném chết nó!”



Nới xong, hắn giơ cao cánh tay, vờ muốn ném con thỏ xuống đất.



Tần Nghi Ninh giật mình hoảng sợ, vội kéo tay áo hắn: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đúng là cố tình gây sự mà!”



“Là nàng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”



Bàng Kiêu hạ cánh tay xuống, hai tay ôm con thỏ nhỏ béo lùn, chắc nịch đưa cho Tần Nghi Ninh: “Hừ, còn không cầm lấy!”



Tần Nghi Ninh miễn cưỡng nhận lấy, tay nàng chạm vào một khối tròn nhỏ mềm mại và ấm áp. Chú thỏ nhỏ kia di chuyển trên lòng bàn tay nàng, đôi mắt đen lánh nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt vô cùng trong trẻo.



Tần Nghi Ninh liền cảm thấy tim mình mềm đi, không cầm lòng được nở nụ cười, một tay ôm, một tay vuốt ve lưng nó.



Bàng Kiêu suy nghĩ một chút, liền cởi ngọc bội ở thắt lưng xuống, gỡ túi lưới màu đỏ tinh xảo trên búi tóc xuống, đi tới gần Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nghi hoặc lui về phía sau, vừa muốn hỏi hắn làm cái gì, đã thấy bàn tay to lớn linh hoạt của hắn đã tết thành một cái nơ, cột vào trên cổ con thỏ nhỏ.



Hắn khom người xuống, gò má của hai người gần trong gang tấc. Hắn không ngẩng đầu nhìn nàng, chuyên chú vào chiếc nơ con bướm trên tay, từ góc nhìn của mình, Tần Nghi Ninh có thể có thể nhìn thấy đôi mày dài và hàng mi dài thật đẹp.



Nàng không khỏi nhíu mày, không dám mở mắt.



“Nó tên là Nhị Bạch, là vật làm tin bản Vương tặng cho nàng, cũng là tín vật hòa đàm giữa Đại Chu và Đại Yên, nếu nàng không nuôi dưỡng nó cho tốt mà bạc đãi nó thì cuộc hòa đàm hôm nay coi như bị xóa bỏ.”



Tần Nghi Ninh mở to hai mắt, không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Bàng Kiêu: “Vương gia có phần quá ngây thơ rồi!”



“Tùy nàng muốn nói như thế nào thì nói, dù sao thì bản Vương đã giao cho nàng rồi, nàng xem mà làm!”



Tần Nghi Ninh nhớ người này từng nói nàng giống Đại Bạch nhà hắn, còn nói rõ ràng, đó là một con chó Hải Bá, nhà hắn còn có một con chó chăn cừu tên là Đại Hắc.



Bây giờ, con thỏ nhỏ này lại có tên là Nhị Bạch.



Nếu tình cảnh không bất thường, Tần Nghi Ninh thật sự muốn cười nhạo khả năng đặt tên của người nhà Bàng Kiêu.



Nhưng lúc này nàng thầm nghĩ đây là Bàng Kiêu cố tình trêu nàng.



Chẳng phải người ta đã nói hắn là chiến thần dụng binh quỷ quyệt, giết người vô số sao?



Vì sao Bàng Kiêu mà nàng biết hoàn toàn khác biệt với Bàng Kiêu trong lời đồn? Người này hoàn toàn là một kẻ điên khùng hỉ nộ thất thường!



Nàng cúi xuống nhìn con thỏ nhỏ đeo túi lưới hình hoa mai đỏ tinh xảo ở cổ. Với dáng vẻ thoải mái, con thỏ nằm trên tay nàng, đôi mắt đen to tròn nhìn nàng.



Bàng Kiêu chắp tay đứng trước mặt Tần Nghi Ninh, dáng vẻ như bên cạnh không có người, thưởng thức hai “động vật” mềm mại, một lớn một nhỏ trước mặt, khuôn mặt không kìm được nụ cười.



Ở trong mắt hắn, nàng và Nhị Bạch giống nhau, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà vuốt ve, ve vuốt.



Tần Nghi Ninh thì bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Hòe Viễn đứng ở một bên.



Mà Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh cũng luôn nhìn Tần Nghi Ninh xem động tĩnh của nàng.



Ánh mắt của Tần Hòe Viễn điềm tĩnh, không nhìn ra ông đang nghĩ gì.



Vẻ mặt Thôi Văn Khánh là “Thì ra là vậy”.



Tần Nghi Ninh biết những người này đã hiểu lầm.



Do Bàng Kiêu đã mấy lần tự ý chủ trương một cách bá đạo, hôm nay lại tặng loại “tín vật” này cho nàng, nàng đã mặc nhiên bị “cột chặt” với Bàng Kiêu.



Nếu cuộc hòa đàm đàm phán thành công, cho dù nàng có thể không bị tổn hại gì trở về kinh đô, sợ là không tránh khỏi bên ngoài vẫn lan truyền những tin đồn về nàng và Bàng Kiêu.



Loại số phận bị người khác điều khiển như thế này, thật sự khiến nàng không thể tránh được.



Phía bên này, Liêm Thịnh Tiệp thấy Bàng Kiêu mang tới một con thỏ không có giá trị gì tới, lại khiến Tần Nghi Ninh ưa thích như vậy, trong lòng lão ta cảm thấy rất bực bội. Lại nhìn Tần Nghi Ninh mặc y phục toàn trắng, cổ áo lông trắng như tuyết, bàn tay trắng nõn lại đang nâng một chú thỏ nhỏ, dáng dấp kia thật sự giống như Hằng Nga, khiến lão nhìn như ngây dại.



Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, lần này đến đây mà không được cùng mỹ nhân vui vầy một đêm xuân, là tốn thất lớn nhất của lão.



Liêm Thịnh Tiệp còn nán lại ngắm nhìn một hồi, nhưng Bàng Kiêu đã đi tới trước mặt lão, chặn tầm nhìn của lão.



Liêm Thịnh Tiệp sợ hãi, suýt nữa rớt khỏi ghế xếp. Nỗi sợ bị Bàng Kiêu đánh đập ám ảnh trong lòng lão, khuôn mặt và thân hình đều co rúm lại. Những vết thương trên người lão vẫn còn rất đau nhức, lão chỉ hận không thể đưa hai tay lên ôm đầu mới có thể có được một chút cảm giác an toàn.



Nhưng dù sao lão cũng là Thượng thư Bộ Binh.



Có trời mới biết, Liêm Thịnh Tiệp đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể đứng vững, không để mình bị xấu mặt.

Vietwriter.vn

Bàng Kiêu như cười như không đứng ở trước mặt Liêm Thịnh Tiệp, khí thế bừng bừng, thích thú nhìn dáng vẻ đáng khinh, chỉ chực chui vào gầm bàn của Liêm Thịnh Tiệp, một lát mới nói: “Liêm đại nhân, đã đàm phán được chưa?”



“Bản quan mới là chủ soái của Bình Nam đại quân, mới là người chủ trì cuộc hòa đàm lần này, ngươi… ngươi…”



Đối mặt với ánh mắt cực kỳ uy hiếp của Bàng Kiêu, Liêm Thịnh Tiệp lập tức nuốt mấy tiếng sau cùng xuống cổ họng.



“Lần này Liêm đại nhân trì hoãn đại sự của Hoàng thượng, trong quá trình hòa đàm đã nhiều lần khăng khăng từ chối, bản Vương nhất định phải vạch tội ngươi!”



“Ngươi nhất định sẽ bị cắn ngược lại!” Liêm Thịnh Tiệp tức giận nói: “Rõ ràng là người đánh bản quan trước, ngươi dựa vào cái gì mà đòi vạch tội bản quan!”



“Bản Vương đánh ngươi? Ai nhìn thấy điều đó? Ai có thể làm chứng cho ngươi? Rõ ràng là chính ngươi hành động không có phép tắc, đùa giỡn nữ tử đàng hoàng không được, trái lại còn bị phụ huynh của người ta đuổi đánh! Dù sao thì Liêm đại nhân đã lớn tuổi rồi, cũng phải giữ gìn thanh danh của mình mới phải, ngươi làm mất mặt với cả người Yên triều rồi! Ngươi không biết xấu hổ, nhưng con cái của ngươi cũng cần ngẩng mặt lên mà sống chứ?”



“Ngươi thối lắm! Hôm đó phó tướng của bản quan đã chứng kiến sự việc rõ ràng rồi!”



“Vậy sao? Vậy thì tùy ngươi. Còn bây giờ, đóng dấu đi đã!”



Bàng Kiêu ngồi xuống một bên, thong dong bưng chén trà lên hớp một ngụm nhỏ.



Liêm Thịnh Tiệp tức giận đến nỗi cả người run rẩy, một lát mới có phản ứng, mấy hôm nay, sao phó tướng bên người lão không thấy xuất hiện?



Liêm Thịnh Tiệp nhớ tới phong cách hành sự thường ngày của Bàng Kiêu, tóc gáy đều dựng cả lên, chẳng lẽ là viên phó tướng kia đã bị…



Lúc này đang ở tiền tuyến, giết người đều có thể có cớ ăn nói, nếu lão bị giết rồi, sợ là Bàng Kiêu sẽ tìm ra đủ loại lý do để Thánh thượng tin tưởng.



Nếu là người khác, e rằng sẽ có sự kiêng dè khi hành động. Suy cho cùng, ai có quyền cao chức trọng, có hiềm nghi công cao chấn chủ, làm việc còn không chịu thu liễm? Như thế không phải là làm chim đầu đàn sao?



Thế nhưng Bàng Kiêu thì khác, làm việc gì hắn cũng không làm theo lẽ thường. Tính tình hắn lại quỷ quyệt, hay thay đổi, khi thì vững vàng, khi thì giảo hoạt, có thể làm kẻ sĩ tao nhã, cũng có thể trở thành du côn đanh đá, người này hoàn toàn là một tên lưu manh có hành động khó lường!



Trong lòng run sợ, tay Liêm Thịnh Tiệp cũng không dám chần chờ, vội dùng ấn riêng của mình và ấn quan đóng lên điều ước hòa đàm.



Nhìn thấy hai bản của điều ước đều đã được đôi bên đóng dấu, Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh đều thở phào nhẹ nhõm.



Bàng Kiêu cũng mỉm cười, ngồi bắt chéo chân, nói: “Thế là rất tốt. Sau này chúng ta sẽ không đánh nhau nữa, khôi phục buôn bán và bang giao, sống những ngày thái bình.”



Quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh, hắn nhếch môi cười xấu xa: “Cứ như vậy, bản Vương có thể đến Đại Yên các ngươi ngao du một chuyến, cũng có thể chứng kiến sự giàu có và đông đúc của giang sơn Đại Yên là như thế nào.”



Nụ cười của hắn khiến Tần Nghi Ninh đỏ mặt, thầm mắng: Lời lẽ thì đứng đắn, nhưng vẻ mặt thì chẳng ra sao! Hoàn toàn là một tên hoàn khố!



Tần Hòe Viễn đứng dậy, nói vài lời khách sáo với Liêm Thịnh Tiệp và Bàng Kiêu, hai bên hàn huyên, rồi lập tức từ biệt.



Bàng Kiêu nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Nàng phải chăm sót thật tốt cho Nhị Bạch đó!”



Tần Nghi Ninh trừng mắt nhìn hắn, rồi cúi đầu vuốt ve con thỏ, nói: “Đặt tên cái kiểu gì đâu không, ngươi chưa từng nghe câu nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng, ý nói cả hai lĩnh vực đều kém) sao?



Bàng Kiêu nghe vậy sửng sốt, ôm cánh tay tự hỏi: “Nàng vừa nói là tên nghe không hay, vậy nàng nói nên gọi như thế nào mới tốt?”



Tần Nghi Ninh nghĩ người này thật sự rất buồn chán, không những thắt nơ cho thỏ, mà còn đặt tên cho nó.



Ngược lại, lại nghĩ mình cũng đa sự, vậy mà đi tranh cãi với tên Bàng Chi Hi ngu ngốc này về tên của một con thỏ.



Tần Nghi Ninh ôm con thỏ xoay người rời đi: “Thôi được rồi, gọi nó là Nhị Bạch cũng được.”



Bàng Kiêu cười, đuổi theo hai bước: “Ài! Nàng cũng biết là bản Vương đặt tên hay ư?”



Câu trả lời của Tần Nghi Ninh là một cái xoay người đưa lưng về phía hắn, không thèm quay đầu lại, cũng như ánh mắt nhìn hắn như nhìn thấy quái vật của đám binh sĩ Hổ Bí quân.



Lúc này Bàng Kiêu mới hồi phục tinh thần, lại khôi phục vẻ mặt trước đó, ra lệnh cho thuộc hạ nhổ trại.



Hổ Tử đi theo bên cạnh hắn, từ lâu đã cố gắng nhịn cười đến mức “chấn thương” bên trong, lúc này cũng không dám cười ra tiếng, liền cúi đầu đi theo xa xa phía sau Bàng Kiêu.



Phía người Đại Yên nghe nói cuộc hòa đàm đã thành công, lập tức tiếng hoan hô vang lên như sấm.



Đoàn người chuẩn bị nhổ trại, Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh dẫn Tần Nghi Ninh lên đường trở về thành.



Lúc đến, đã ôm quyết tâm đón nhận cái chết, tâm trạng nặng nề, lúc về thì người người đều nhảy nhót vui cười, còn vui hơn Tết.



Tần Hòe Viễn đã sớm sai người quay về truyền tin, do đó, khi mọi người vừa về tới trước cửa thành, Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ đã dẫn theo đại diện của dân chúng mở cửa thành. Các bách tính nghe tin cuộc hòa đàm đã thành công, lúc này đều xông tới giống như đi hội làng mua sắm, sắp hàng hai bên đường hoan nghênh, lớn tiếng hoan hô.



Mà tin Bàng tiểu vương nhất kiến chung tình đối với con gái của Tần Thái sư rốt cuộc như mọc cánh nhanh chóng lan truyền ra khắp thành Hề Hoa.



Tất cả mọi người đều biết, Tần tiểu thư theo Tần Thái sư tới quân doanh, được Bàng Kiêu vừa ý, lão Liêm Thịnh Tiệp háo sắc kia hoàn toàn không có cơ hội tới gần Tần tiểu thư nửa bước.



Nỗi lo danh tiết bị tổn hại vẫn chưa tránh khỏi, chỉ là đối tượng thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc