CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu đáp: “Báo xong từ lâu rồi.”



Quý Trạch Vũ tung mình tiêu sái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tiện tay ném dây cương cho tùy tùng sau lưng, sóng vai đi chung với Bàng Kiêu.



“Họ Tần, ngươi giết rồi?”



“Chưa.”



Hai người vào cửa thành, bước trên con phố kinh thành phồn hoa, nhất thời đều không ai nói gì.



Cả hai đều có diện mạo cao lớn anh tuấn, một mặc áo khoác lông chồn màu đen, khí thế bức người, một khoác áo lông cáo trắng tinh, đầu đội cái nón rộng của áo choàng, mặt mày lạnh tanh. Sóng vai đi chung, quả thực hấp dẫn ánh mắt của vô số dân chúng trong kinh thành.



Không ít người đã nhận ra, người áo đen chính là chủ soái Hổ Bí quân, Trung Thuận thân vương Bàng Kiêu. Áo trắng thì là chủ soái Long Tương quân, Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ.



Chẳng qua bởi đang ở bên ngoài, lại không biết hai vị đại nhân vật tay nắm binh quyền này đang có chuyện quan trọng gì hay không, thế nên không một ai dám tiến tới quấy rầy.



Vừa đi, Bàng Kiêu vừa không nguôi lo lắng cho sức khỏe Tần Nghi Ninh. Kinh thành nằm ở phương bắc, là vùng quan ngoại Tần Nghi Ninh chưa từng tới bao giờ. Ngay ở mùa đông phương nam nàng cũng đã lạnh đến như vậy, đến nơi này há có thể chịu nổi? Huống hồ thân thể nàng suy yếu dài ngày, khí huyết chưa đủ, lúc chia tay lại còn đang bị ho.



Vừa nghĩ tới những việc này, trên nét mặt Bàng Kiêu đã không giấu được sự lo lắng.



Mà Quý Trạch Vũ thì đã trông rõ nét mặt hắn trong mắt.



Hồi lâu sau, lâu đến độ Bàng Kiêu đã quên phắn mất mình vừa nói gì với Quý Trạch Vũ, Quý Trạch Vũ bỗng nhiên nói: “Không có việc gì.”



Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, khiến Bàng Kiêu nghe mà sửng sốt.



Quý Trạch Vũ đã nhận lấy dây cương từ tay tùy tùng, xoay mình nhảy lên lưng ngựa, “Thánh thượng lệnh ta lên đường, liền cáo từ ở đây.”



Bàng Kiêu ngạc nhiên nói: “Gấp vậy cơ à?”



“Ừ. Lần sau gặp lại.” Hiếm khi Quý Trạch Vũ cong cong khóe môi, để lộ một nụ cười mỉm, chắp tay với Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu khẽ thở dài, đáp: “Được rồi, lần sau gặp lại.” Đoạn cũng chắp tay với Quý Trạch Vũ.



Quý Trạch Vũ liền thôi nụ cười, lạnh lùng nhìn lướt qua Bàng Kiêu và người bên cạnh một cái, đoạn xoay người giục ngựa rời đi.



Hổ Tử rùng mình, “Tính tình Định Bắc Hầu đúng thật là nhiều năm không đổi, cái ánh mắt kia thật y như có thù oán với người vậy.”



Nghe vậy, Bàng Kiêu chỉ cười lắc đầu, thở dài bảo: “Thôi, nếu đã về rồi, vậy cứ vào cung diện thánh trước vậy.” Tránh lại để những gã quan lại ăn no rửng mỡ kia nắm được chuôi, vạch tội hắn bất kính với Thánh thượng.



Trở lại kinh thành, tự nhiên mọi dây thần kinh của Bàng Kiêu lại căng ra, lo liệu ứng đối những chuyện xung quanh.



Quan trường vốn đã thâm sâu. Ban đầu để giúp triều Chu tranh đoạt thiên hạ, phàm chuyện xấu gì đều là hắn đội danh đứng đầu, lại thêm báo thù cho phụ thân mà lăng trì không ít người. Đừng nói đến hung danh bên ngoài, hiện giờ ngay cả những cựu thần Bắc Ký thấy hắn cũng hệt như gặp được kẻ thù giết cha. Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hắn nhất định phải tăng cao hai trăm phần tinh thần để đối phó những thứ này.



Huống hồ, vị ngồi trên ngôi cửu ngũ kia vẫn còn đề phòng hắn.



Chuyện quả thật y như dự đoán của Bàng Kiêu.



Trong hoàng cung nghiêm trang tráng lệ.



Một người đàn ông trung niên mặc thường phục đế vương màu vàng sáng, vóc người tầm trung, mặt mũi hiền lành vươn hai tay đỡ Bàng Kiêu đã quỳ xuống trước mặt, trong giọng nói xiết bao vui mừng:



“Hiền đệ hãy mau đứng lên, hiền đệ ra ngoài chinh chiến bấy lâu, huynh đệ chúng ta đã lâu lắm chưa được trò chuyện, thật là làm vi huynh nhớ quá!”



Bàng Kiêu lui về phía sau mấy bước, đứng ngay trên bậc thang, cung kính nói: “Thần cũng như thế. Dạo gần đây sức khỏe Thánh thượng vẫn tốt chứ?”



“Tốt, vẫn tốt cả. Chỉ là rất nhớ hiền đệ. Chuyện Đại Yên, đệ đã làm rất tốt, chỉ là những việc tiếp nhận đầu hàng thực sự rườm rà phức tạp, trẫm không nỡ để hiền đệ chịu mệt mỏi nên mới dứt khoát gọi hiền đệ về, hiền đệ sẽ không trách trẫm chứ?”



“Thánh thượng nói gì vậy.” Bàng Kiêu cười đáp, “Thần vui còn không kịp nữa là. Người biết mà, thần ghét nhất là những cái việc phiền toái lãng phí đầu óc đấy. Có thời gian đấy còn chẳng bằng uống thêm mấy ly rượu ngon thì hơn!”



“Ha ha! Nói phải lắm!” Lý Khải Thiên cao giọng cười lớn, tùy tiện nói, “Lần này vất vả cho hiền đệ rồi. Hiền đệ chinh chiến bên ngoài đã lâu, trưởng bối trong nhà đã nhớ lắm, đệ cũng nên ở nhà tẫn hiếu nhiều hơn. Vả lại hiền đệ quá mức vất vả, trẫm dự định tạm thời để Thượng thư bộ Binh Tả Tiến Vĩ thay vào chức chủ soái Hổ Bí quân, hiền đệ chỉ cần an tâm nghỉ ngơi trong kinh thành là được, ý hiền đệ thế nào?”



Đây là muốn lấy lại binh quyền của hắn rồi đây!



Bàng Kiêu cụp mắt không nhìn, cung kính hành đại lễ: “Lời Thánh thượng đúng hợp ý thần, thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.”



Hình như Lý Khải Thiên không nghĩ tới Bàng Kiêu sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, sửng sốt một lát rồi lại thản nhiên cười cong cả mắt: “Được, được, trẫm liền ban cho hiền đệ ruộng tốt trăm mẫu, hoàng kim trăm lượng, lại ban cho mười mỹ nữ làm thiếp hầu hạ. Thời gian vừa rồi hiền đệ nhất định phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, Đại Chu của trẫm vẫn còn phải dựa vào hiền đệ!”



“Chỉ cần Thánh thượng có lệnh, thần nguyện đầu rơi máu chảy, tuyệt không chối từ.” Bàng Kiêu lại cung kính tạ ơn.



Khi vào cung, Bàng Kiêu vẫn là chủ soái Hổ Bí quân.



Khi xuất cung, hắn đã bị đoạt mất binh quyền, binh phù đã giao, thành một Vương gia nhàn tản chỉ có Vương tước chứ không có chức quan.



Sau lưng, trừ thân vệ theo về còn có thêm thái giam đưa thưởng, sau cùng đội ngũ còn có mười đại mỹ nhân béo gầy đủ dạng.

Vietwriter.vn

Hổ Tử nhăn mặt, thấp giọng nói bên tai Bàng Kiêu: “Vương gia, nếu Tứ tiểu thư biết mình còn chưa vào cửa mà Vương gia đã được Hoàng thượng ban cho tới mười tiểu thiếp, liệu Tứ tiểu thư sẽ làm gì đây?”



Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!



Mặt Bàng Kiêu không một biểu cảm, song trong lòng lại càng lúc càng không nhịn được.



Trở lại phủ Trung Thuận Vương, để người dẫn mười mỹ nhân kia đi sắp xếp chỗ ở, lại đi thỉnh an mẫu thân, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.



Ngay khi Bàng Kiêu và người nhà đoàn tụ, hắn không hề biết rằng, Quý Trạch Vũ vốn nên rời khỏi kinh thành, đích thân dẫn quân lên hướng bắc ranh giới Tác - ta thì sau khi đi khỏi cửa bắc lại vòng một vòng lớn, chạy thẳng về phía nam tới hướng Đại Yên.



***



“Tiểu thư, tiểu thư cầm cái lò sưởi tay này, nhất định không được để cảm gió phong hàn nữa đâu đấy.”



Trên xe ngựa rộng rãi, Ký Vân đặt cái lò sưởi tay bằng đồng thau vào trong lòng Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh vội nhận lấy, dán hai bàn tay buốt cóng lên, bấy giờ mới dễ chịu hơn không ít, cười bảo: “Ta làm gì dễ bị cảm như thế? Ngươi đừng lo lắng, bây giờ thân thể ta đã tốt hơn nhiều rồi. Chẳng qua chỉ không nghĩ tới mùa đông Đại Chu lại lạnh đến vậy, đi đường giữa đông giá thế này đúng thật là khổ cực.”



Mười ngày trước, Yên Quận vương dẫn theo gia quyến, cùng bắt đầu hành trình tiến về Đại Chu ở phương Bắc với nhóm quan viên đầu và người nhà đầu tiên.



Đại Yên ở phương Nam, cho dù mùa đông có tuyết rơi thì mặt đất cũng đã trơn trượt đi rất khó.



Nhưng theo đường đi ngày càng dần về kinh thành, thời tiết càng lúc càng giá rét, đến tận khi tới Lương Thành sát biên giới hai nước để tiến vào lãnh thổ Đại Chu, xung quanh đã phủ mù một màu trắng bạc, trên núi tùng bách mọc rậm như rừng.



Tiết trời giá rét như vậy khiến những người tới từ phía nam không thể thích ứng.



May nhờ mấy năm trước vốn Tần Nghi Ninh đã sống ở khu vực gần biên giới, thành thử cũng thích ứng tốt hơn so với những người trong nhà một chút.



Đúng vào lúc này, phía trước đoàn xe bỗng truyền tới một hồi xôn xao, xe ngựa bỗng chốc dừng lại.



Tần Nghi Ninh lấy làm lạ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Nô tỳ đi xem thử.” Ký Vân nhảy xuống xe ngựa.



Lần này xuất hành, Uất Trì Yến cùng các phi tần và cung nhân đi ở sau cùng đội ngũ, trước đó là đoàn xe của Lý gia nhà An Quốc công, trước nữa là Cố gia đế sư, vị trí thứ tư từ dưới lên thì chính là Tần gia.



Mà phía trước Tần gia, vẫn còn xe ngựa của mười mấy nhà khác đi đầu mở đường.



Ký Vân vươn cổ nhìn về phía trước, thoắt nhiên sắc mặt bỗng thình lình biến đổi.



Chỉ thấy trong trời tuyết trắng xóa, phía đối diện bỗng đâu có một nhóm đàn ông mặc áo da thú đeo mạng che mặt đang quơ đao thương gậy gộc chém giết trong đoàn xe, gặp ai chém nấy, nhất là các nữ quyến ngồi trong xe ngựa và kiệu thồ, tất cả đã bị lôi ra chém mỗi người một đao ngã rạp ra đất.



“Tiểu thư, mau xuống xe, mau mau! Là thổ phỉ!” Ký Vân hốt hoảng la lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc