Chương 407BÀY TRẬN ĐỢI SẴN
"Chẳng lẽ trong lòng cháu vẫn còn nghĩ tới nha đầu Tần gia kia?” Lục các lão thôi nụ cười, nhìn Lục Hành với sắc mặt nghiêm nghị.
Lục các lão còn nhớ rất rõ ràng. Hôm ấy Lục Hành xách cả người đầy dầu mỡ trở về từ cung của Thái hậu, nhốt mình trong phòng trọn một ngày trời. Những trưởng bối như họ nhìn mà cũng sinh nóng nảy, nhưng hỏi nhiều lần mà nó vẫn không chịu kể rõ nguyên do.
Phải tới ngày kế khi nó bình tĩnh lại, lúc ấy mới cho họ được biết.
Nhưng lúc ấy thì đã quá chậm, tin tức Thánh thượng tứ hôn cho Trung Thuận thân vương đã truyền ra, trừ khi cướp hôn, Lục gia mới có thể thỏa mãn mong ước của Lục Hành.
Nhưng vì một nữ tử mà công khai chống đối với Hoàng quyền, việc này làm sao có thể?
Lục Hành cũng chỉ đành tiếc nuối cam chịu.
Lục Hành cụp mắt, bình tĩnh nói: “Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nếu nàng có với cháu chút tâm ý, cháu cũng sẽ dốc lòng tranh đoạt. Nhưng giờ nàng đã sắp thành hôn. Một cô nương xinh đẹp lại thông minh như vậy, thế mà phải gả cho một tên mãng phu! Tất cả đều là do tư tâm của vị kia tạo thành! Để củng cố quyền lợi của mình, hắn không tiếc trói buộc một cô nương tốt vào bên một con dã thú!”
“Hành ca nhi!”
Lục các lão không ngờ Lục Hành lại vì nữ tử này mà mất khống chế tâm trạng. Cho dù là khi xưa nguyên phối của hắn còn sống, ông ta cũng chỉ thấy vợ chồng hắn lễ nghi kính trọng nhau.
Không nghĩ tới, cháu trai mình vốn không phải kẻ lãnh tình, mà chỉ là trước nay còn chưa gặp được người có thể khiến nó thực sự động tâm.
“Tổ phụ, người không cần lo lắng.” Sau thoáng chốc mất khống chế lên giọng, Lục Hành đã bình tĩnh lại, trở về với dáng vẻ ôn hòa nho nhã ngày thường.
Nhưng hắn càng như vậy, Lục các lão mới càng thêm lo lắng.
“Hành ca nhi, rốt cuộc Tần tiểu thư đó là nữ tử thế nào mà có thể khiến cháu để ý như thế? Hai đứa đã từng qua lại gì chưa? Đã đến mức nào rồi?”
Lục Hành ngước mắt nhìn Lục các lão, cười khổ nói: “Tổ phụ, nếu nàng có lòng với cháu, hoặc bọn cháu thực sự đã đến mức nào, người nghĩ cháu sẽ còn chắp tay chịu nhường nào cho kẻ khác ư?”
“Nói vậy tức là, cháu và nàng ta chưa từng có gặp mặt giao lưu gì?”
“Chỉ có duyên gặp mặt mấy lần. Nhưng lần nào cũng khiến cháu động lòng tim đập thổn thức. Nàng có nhan sắc khuynh thành, tài trí xuất chúng, đấu trí với nàng quả thực là một chuyện khiến người ta sung sướng. Đây là lần đầu tiên tôn nhi có cảm giác sung sướng vì tìm được kỳ phùng địch thủ này ở một nữ tử.”
Lục Hành nói rõ chân tướng việc Lục phu nhân bị mang đi cho Lục các lão.
Lục các lão không khỏi ngạc nhiên vì sự thông minh của Tần Nghi Ninh.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn im lặng thở phào nhẹ nhõm. May mà chưa có qua lại gì, ảnh hưởng Lục Hành phải chịu cũng không quá sâu.
Nhưng ông ta lại bắt đầu thấy không đáng thay cho cháu trai mình. Nữ tử có mắt không tròng đó, cháu trai mình ưu tú như vậy, thế mà nàng ta lại không động tâm!
“Nàng ta không ưng cháu chính là tổn thất của nàng ta. Hành ca nhi, cháu cũng không nên đau buồn quá. Chân trời ở đâu không có cỏ xanh, cháu giỏi giang như thế, nữ tử thế gia thích cháu ở đâu mà chả có. Sớm muộn gì cũng gặp được nữ tử còn tốt hơn nha đầu Tần gia kia thôi.”
Nhìn ánh mắt quan tâm của Lục các lão, trong bụng Lục Hành cũng không đành lòng để cho tổ phụ đã cao tuổi phải lo nghĩ vì mình, chỉ đành gật đầu bảo, “Tổ phụ yên tâm. Lần này ra cửa tìm kho báu, đồng thời cháu cũng có thể giải sầu một hai. Đợi đến khi hồi kinh, tin chắc đã có thể điều chỉnh tâm trạng.”
“Cũng tốt. Giang Nam sơn thanh thủy tú, nhưng cựu quốc Đại Yên hiện đang loạn vì hạn hán, tuy đã khá hơn năm ngoái nhưng cháu vẫn phải để ý nhiều hơn. Hạn lâu nhất định sẽ có lũ lớn, dạo gần đây Thánh thượng đang lo lắng chuyện này, rất sợ sẽ có lũ lụt. Cháu ra khỏi nhà cũng phải để ý tới.”
“Vâng, tổ phụ yên tâm, nhất định cháu sẽ chú ý.”
Lục Hành cười với Lục các lão.
Đêm đó hắn nghỉ ngơi ở chỗ của Lục các lão, đợi đến rạng sáng hôm sau, tranh thủ khi sắc trời còn tối, Lục Hành đã dẫn người rời khỏi Lục gia, khi cửa thành mới mở thì hóa trang thành một nông hộ bình thường, đẩy bánh xe theo bách tính ra khỏi kinh thành.
Mà hết thảy những việc này, trừ Lục các lão và thị vệ đi theo Lục Hành, những người khác không một ai được biết.
Trong thư phòng ở ngoại viện Tần gia, Tần Nghi Ninh vừa mới dùng điểm tâm với Tần Hòe Viễn.
Tối qua sau khi Tần Hòe Viễn và các mật thám mặt nạ bạc được thả, thời gian đã quá khuya, Tần Nghi Ninh liền không hỏi gì, chỉ chuẩn bị nước nóng cho mọi người tắm rửa, lại đi ăn uống rồi nghỉ ngơi một đêm.
Thế nên mọi chuyện liền để lại tới sáng sớm yên tĩnh của hôm sau.
“Phụ thân, mấy ngày nay người sống thế nào?” Tần Nghi Ninh hỏi rất thản nhiên, bởi vì sắc mặt Tần Hòe Viễn rất tốt, trông không giống như đã bị giam giữ.
Tần Hòe Viễn nâng chén trà nhấp một ngụm, cười nói: “Ở trong cung ăn ngon ngủ kỹ, chỉ là không được tự do lắm thôi. Hỏi ta chuyện kho báu, ta thì có biết gì, đoán chừng là do Thánh thượng thấy ta không biết chuyện thật nên cũng không hỏi nữa.”
“Nhưng mấy mật thám thì lại bị tra hỏi rất nhiều lần. Nhưng bởi vì kế hoạch của con, Thánh thượng cũng không dám nặng tay với họ, sợ sẽ kinh động đến những kẻ ở ngoài.”
“Về sau ta lại nghe tiểu thái giám hầu hạ mình nói Cố lão đại nhân và Lục các lão lần lượt bị Thánh thượng cho đòi vào cung, mới cảm thấy chuyện có chỗ kì lạ.”
Tần Hòe Viễn đặt chén trà xuống, đế đặt chén va chạm vào mặt bàn tạo ra một âm thanh khe khẽ.
Tần Hòe Viễn cố ra vẻ nghiêm túc, hỏi: “Nghi tỷ nhi, nói đi, lần này con đã làm thế nào?”
Tần Nghi Ninh chớp mắt ra vẻ vô tội: “Sao phụ thân lại cho rằng là con đã làm gì?”
“Con bé này, con nghĩ gì làm gì, chẳng lẽ lại qua được mắt phụ thân? Trông cái dáng này của con, thật chẳng khác gì con chuột đắc ý vì ăn vụng được đường.”
Dứt lời, chính Tần Hòe Viễn cũng thấy buồn cười vì cách so sánh của mình, trìu mến sờ đầu Tần Nghi Ninh, “Còn không thành thật khai ra?”
Tần Nghi Ninh híp mắt cười nói: “Thật ra cũng không phức tạp gì, chuyện này cũng may mà Cố lão đại nhân cho con một thời cơ, nếu không con cũng không nghĩ được cách cứu mọi người ra.”
Tần Nghi Ninh liền kể lại chuyện Cố lão đại nhân tới đàm phán với mình thế nào, nàng từ chối người ta ra sao, làm giả bản đồ thế nào, sau đó lại lợi dụng Cố lão đại nhân để khiến cho Lý Khải Thiên chú ý, kể rõ kế sách dẫn dắt tai họa cho kẻ khác, vây Ngụy cứu Triệu cho Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn nghe rồi im lặng hồi lâu, nhớ tới dáng vẻ già nua râu tóc bạc trắng của Cố lão đại nhân, cũng không biết sau khi trúng kế, lão già luôn tự xưng là thông minh kia có tức giận gào ầm lên hay không, trong lòng liền mặc niệm thay ông ta mấy câu.
“Phụ thân?” Thấy Tần Hòe Viễn không nói câu nào, Tần Nghi Ninh thấy hơi thấp thỏm.
Tần Hòe Viễn bừng tỉnh, cười nói: “Không có gì. Bây giờ Lục Hành đã đích thân đi tìm kho báu rồi, bên chúng ta hẳn cũng được nhàn rỗi một thời gian. Cũng nên chuẩn bị hôn sự cho con rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh vuốt mũi không được tự nhiên lắm, cười nói: “Có gì mà chuẩn bị đâu chứ.”
“Việc này không cần con bận tâm, cứ việc lo thêu chăn gối của con đi là được. Ta nghe mẫu thân con nói tiến độ thêu chăn gối của con khá chậm?”
Tần Nghi Ninh nghe hỏi đỏ mặt, “Phụ thân chỉ đùa con, với cái tài thêu thùa nửa đường của con, đồ làm ra chỉ tạm coi như khố rách. Nhưng những chuyện làm đồ thêu chữ đỏ, tuy mẫu thân đã bảo ma ma dạy mấy lần, nguyên tắc thì cũng tạm hiểu được nhưng lại không có kiên nhẫn nổi, cứ cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.”
“Cái con bé này, ha ha!” Tần Hòe Viễn nghe mà buồn cười cất giọng cười lớn, vỗ vai Tần Nghi Ninh bảo, “Con nói đúng, thêu giá y chính là lãng phí thời gian, có rảnh rỗi còn không bằng đọc thêm mấy cuốn sách. Ở chỗ ta có mấy cuốn du ký, lát nữa con lấy về mà đọc, còn chăn gối giá y thì cứ bảo nha hoàn làm giúp là được.”
Tần Nghi Ninh chắp tay như được đại xá, “Đa tạ phụ thân! Phụ thân đúng là cứu mạng con rồi. Nếu mẫu thân hỏi tới, con sẽ bảo là do người bắt con đọc sách.”
“Ha ha, tốt, nếu mẫu thân có hỏi, con cứ bảo là làm theo lệnh ta.” Tần Hòe Viễn lại bật cười to.
“Lão gia, người toàn nuông chiều Nghi tỷ nhi như thế thôi.”
Ngay khi hai cha con mới đạt thành hiệp nghị “cấu kết với nhau làm việc xấu”, ngoài cửa liền vang lên giọng nói tức giận của Tôn thị.
Tần Hòe Viễn vươn tay vuốt mũi, thôi cười.
Tần Nghi Ninh thì đứng dậy đi ra đón: “Mẫu thân, sao người lại tới đây rồi?”
“Ta không tới thì còn không biết hai cha con lén bàn chuyện lười biếng sau lưng ta đâu.” Tôn thị cười mỉm chi nhìn Tần Hòe Viễn.
Thật sự là bởi vì hiếm khi thấy Tần Hòe Viễn cao giọng cười lớn như vậy, có thể thấy hai cha con vui vẻ hòa thuận, con gái lại có thể khiến Tần Hòe Viễn vui, cho dù hai người đang bàn nhau chuyện lén trốn thêu gối, Tôn thị cũng không sao tức giận nổi.
“Phu nhân, lại đây ngồi đi.” Tần Hòe Viễn chỉ vị trí đối diện mình.
Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị ngồi xuống.
Tôn thị liền dí tay vào trán nàng: “Con đấy, đừng có nghe lời phụ thân quá. Phụ thân con là nam nhân, làm sao hiểu được mấy chuyện này? Có nữ nhi nào lại không tự thêu những thứ ấy? Mấy tiểu thư khuê tú kia còn tự tay thêu giá y kia kìa, dù gì con cũng là con gái Thượng thư, nếu chút chuyện thêu thùa này cũng không biết làm, thế chẳng phải sẽ khiến người ta xem thường?”
“Mẫu thân, người nói vậy là sai rồi. Nếu để người ta nhìn thấy con thêu chẳng ra gì, thế mới là khiến người ta xem thường đấy.”
Lời Tôn thị tức khắc nghẹn tại cổ họng, vô thức đã đồng ý với những lời này.
Tài thêu của Tần Nghi Ninh kể ra cũng không kém lắm, nhưng cũng không thể nói là tốt được.
Vương phủ là nơi thế nào? Một món đồ thêu trưng bày cũng vô cùng tỉ mỉ cầu kỳ, khi ấy mang đồ hai bên ra so với nhau, mấy món tạm coi được bên mình cũng lại xấu hơn mấy phần.
“Được rồi.” Tôn thị thở dài, “Ta tìm tú nương làm giúp con, nhất định phải làm được món đồ đẹp nhất.”
Tần Nghi Ninh sung sướng ôm Tôn thị, “Cám ơn mẫu thân.”
Tần Hòe Viễn nhân thời cơ kín đáo đưa mấy quyển sách mới lấy tới cho Tần Nghi Ninh, đổi lấy một cái lườm toàn tròng trắng của Tôn thị. Cả hai cha con đều cười gian xảo như con hồ ly hoàn thành mưu kế.
Trong khi bên Tần gia sung sướng vui vẻ, trong thư phòng tại ngoại viện ở phủ Trung Thuận thân vương, nét mặt Bàng Kiêu lại nghiêm nghị hà khắc.
Đại diện cho các mưu sĩ trong phủ là Tạ Nhạc và Từ Vi Chi cùng tề tụ, ai nấy mặt mày nghiêm túc hết mực. Mới sáng sớm đã bị Vương gia gọi tới nghị sự, đoán hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì khó mà giải quyết.
Lòng ai nấy đều như có tảng đá đè nặng, đồng loạt nhìn lên Bàng Kiêu đang ngồi trên ghế chính giữa.
Bàng Kiêu trầm giọng nói: “Hôm nay mời chư vị tới, là có chuyện khẩn yếu muốn bàn bạc.”
“Vương gia mời nói.”
“Bản vương muốn bàn với chư vị về hôn sự về ngày mùng mười tháng sau, Tần gia vừa mới xảy ra biến cố, hẳn tiếp theo sẽ không còn biến cố nào nữa chứ?”
Chúng mưu sĩ: “…”
Vương gia, sáng sớm người đã khẩn cấp triệu tập tất cả mọi người tới đây, ấy thế không vì chuyện quốc gia đại sự, cũng không vì chuyện kho báu mà lại là vị chuyện hôn sự ván đã đóng thuyền này?
Tất cả mọi người đều như quả bóng da bị chọc cho xì hơi, thần kinh căng thẳng phút chốc chùng xuống, kế đó chính là cơn buồn cười trào lên, khổ nỗi vẫn phải nhịn không dám để lộ.
Bởi vì vị Vương gia luôn uy phong không đổi xưa nay, nét mặt bây giờ thực sự là quá mức nghiêm túc.