CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Đương nhiên nàng biết việc hắn từng làm, biết cái tên ngang ngược này đã xông vào cuộc sống nàng một cách không kiêng nể. Song từ khi nhận ra mình không hề ghét điều đó, thậm chí còn chẳng muốn chối từ, nàng đã để tâm tìm hiểu từ nhiều nguồn, biết khi xưa hắn nhập ngũ chỉ vì bị ép buộc, cũng biết hắn vốn trưởng thành dưới sự nuôi dạy vào bảo vệ của nhà ngoại.



Chẳng qua là, ngoại tổ phụ của Bàng Kiêu mở tiệm cơm cũng đâu có nghĩa hắn sẽ biết nấu ăn đâu cơ chứ. Cái tên cường tráng này đã quen ngang ngược cường thế bấy lâu, bảo hắn biết mưu toan tính toán, biết giết người chém xác nàng sẽ chẳng nghi ngờ. Nhưng nàng thực sự không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ hắn khi nấu bếp sẽ ra sao.



Bàng Kiêu kéo thẳng nàng tới nhà bếp phía sau. Vừa mới tới trước cửa, một mùi thơm nức mũi đã phả ngay vào mặt.



“Mùi thịt bò à?”



“Ừ. Trời đang nóng, ta đã hầm sẵn canh thịt trâu bồi bổ để nguội, đợi lát nữa sẽ nấu thêm mì lạnh cho nàng.”



Vừa nói, cả hai vừa đặt bước vào bếp. Tần Nghi Ninh tức khắc trông thấy cái chậu sứ đặt trên thớt, trong chậu là ít bột đã hòa sẵn.



Bàng Kiêu cầm chậu đi múc nước rửa tay, xong xuôi thì nhấc cái nắp gỗ của cái nồi cỡ bự lên đổ nước vào nồi, đoạn cười bảo: “Nàng chờ một lát, đồ ăn sẽ xong ngay thôi, chỉ lát là ăn được.”



Hắn thả cục bột trên tấm thớt, bàn tay vạm vỡ dùng một lực vừa phải và dẻo dai bóp khối bột vài lần, liền đó nắn thành khối dài. Một tay giữ khối bột, hai cánh tay rung lên, khối bột đã bị kéo dài rồi đập bộp xuống mặt thớt, một cục bột lớn chia thành hai cục nhỏ, hai lại thành bốn, bốn thành tám...



Tần Nghi Ninh vẫn đứng nguyên ngoài cửa bếp nhìn Bàng Kiêu thành thạo kéo mì sợi, cuối cùng thấy hai bàn tay hắn đã chia khối bột thành từng sợi từng sợi mì mảnh và dài.



Nước trong nồi đã sôi, Bàng Kiêu liền cầm hai đầu sợi mì thả từng sợi vào nước sôi, trụng đảo trong nồi một lát là ăn được.



Bàng Kiêu dùng muôi dài khuấy khuấy một hồi, liền đó chuẩn bị sẵn hai chậu nước lạnh, lại lấy dưa leo và lê mang đi rửa sạch, cắt thành những sợi nhỏ đều nhau, đoạn lấy một khối thịt bò đã ướp để nguội từ trong nồi ra thái thành những lát mỏng, cắt thêm mấy miếng dưa hấu chuẩn bị sẵn.



Tần Nghi Ninh phát hiện Bàng Kiêu làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng, cầm dao thái cũng vô cùng thuần thục, hiển nhiên trước đây vẫn hay làm, kể cũng có mấy phần giống đầu bếp.



Chỉ lát sau mì đã nấu chín. Hắn chần mì qua hai lần nước lạnh, chia đều vào hai cái bát sành trông khá thô nhưng lại sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn. Lại bưng cái chậu sứ vẫn ngâm trong nước giếng từ sáng sớm ra, bên trong là nước mì lạnh và thịt bò đã ướp tẩm đâu ra đấy. Bàng Kiêu lược hết gừng và hành trong nước dùng ra, rưới nước dùng lên trên mì, lại sắp đều dưa leo sợi và lê sợi lên, xong xếp dưa hấu đã xắt thành hình tam giác và thịt bò thái lát sang một khác, cuối cùng rắc thêm ít rau thơm và vừng, đoạn cười bưng bát mì ra đặt lên chiếc bàn ở phòng ngoài.



“Lại đây nào, nếm thử tay nghề của ta xem.” Bàng Kiêu cười cười đưa đôi đũa cho Tần Nghi Ninh.



Lúc này Tần Nghi Ninh đã sớm bị tay nghề gọn gàng và bát mì lạnh đầy đủ sắc hương vị trước mắt làm cho giật mình kinh ngạc.



Trong cái bát sành thô sơ, những sợi mì mảnh và đều không khác gì nhau, mùi nước dùng dìu dịu phả vào mùi. Nước dùng rất trong, dưa leo sợi xanh ngăn ngắt, lê sợi trắng tinh, lại thêm dưa hấu đỏ và thịt bò với tỉ lệ gân và độ mảnh phù hợp, đặt chung vào với nhau, chỉ nhìn thôi đã thấy miệng ứa nước miếng.



Tần Nghi Ninh nếm thử ngụm nước dùng, thấy vào miệng man mát sảng khoái, không hề thấy mùi tanh của thịt, lại ẩn một mùi thoang thoảng của thịt bò ướp và hỗn hợp rau quả tươi.



Ăn một miếng mì, thấy vừa dai lại không đến mức quá cứng, cẩn thận nếm còn thấy rất bùi. Lại thử một miếng dưa leo và lê, thêm miếng dưa hấu rồi nhấp chút nước dùng, Tần Nghi Ninh bỗng thấy tiết trời khô hanh của ngày hè đều như vơi hẳn theo mấy miếng mì vào bụng, bất tri bất giác đã ăn hết nửa bát.



Một tay Bàng Kiêu bưng cái tô lớn hơn, vừa cầm đũa và mì vào miệng vừa không ngừng đưa mắt quan sát Tần Nghi Ninh qua miệng bát. Thấy tuy dáng ăn của nàng vẫn nhã nhặn nhưng mi mắt cong cong có vẻ rất thích, trong lòng lại càng vui hơn hẳn.



Mấy ngày nay Tần Nghi Ninh đã căng thẳng lo nghĩ nhiều vì chuyện trong nhà, lại thêm ngày hè vốn oi nóng, bình thường cũng chẳng mấy thèm ăn, hôm nay chính là bữa nàng ăn no nhất suốt mấy hôm nay. Chỉ là bát vẫn khá lớn, nàng không ăn hết được.



Thấy nàng còn dư lại nửa bát, Bàng Kiêu liền đặt cái bát đã rỗng tuếch của mình xuống, hỏi: “Sao vậy? Mì không hợp khẩu vị sao?”



“Không, mì ngon lắm, ta rất thích, nhưng không ăn nổi nữa.” Tần Nghi Ninh nhìn Bàng Kiêu, ánh mắt ngời sáng: “Không ngờ ngươi lại nấu ăn ngon như vậy.”



“Có gì đâu, thời gian gấp gáp, không làm được món ngon gì mới đành nấu đại bát mì cho xong thôi. Lần sau nếu có rảnh rỗi, nguyên liệu cũng đủ đầy, ta sẽ làm cho nàng món ngon hơn.”



Bàng Kiêu rất tự nhiên bưng nửa bát mì còn dư của Tần Nghi Ninh sang, bắt đầu xì xà xì xụp ăn hết.



Cái tay đã nâng lên định cản của Tần Nghi Ninh khựng lại giữa không trung, “Cái đó, ta ăn thừa mà…”



Bàng Kiêu đặt chén xuống, cười nói: “Thế thì làm sao? Nàng ăn dưa hấu không? Lúc trước ta vẫn ủ dưa dưới giếng, giờ vẫn còn lạnh đấy.”



Đoạn đứng dậy vơ dao, bổ mấy cái đã cắt dưa hấu thành những khối, lại ngó sang Tần Nghi Ninh đang ngồi băng ghế dài, dáng người xinh đẹp như trong bức họa, bèn bổ thêm mấy nhát cho nhỏ lại, xong xuôi thì đưa cho Tần Nghi Ninh những miếng dưa nhỏ chỉ vừa một miếng cắn.



“Đa tạ.” Tần Nghi Ninh nhận dưa hấu bằng cả hai tay, cắn thử một miếng. Năm nay hạn hán, ruột dưa hấu rất cát, ngọt vô cùng.



Bàng Kiêu dạng chân ngồi xuống băng ghế đối diện Tần Nghi Ninh, vừa cắn từng miếng dưa to vừa ngắm nàng chăm chú, miệng nhét đầy tràn, quai hàm phồng lên những vẫn không quên cười với nàng.



Không hiểu sao tâm trạng Tần Nghi Ninh bỗng thả lỏng lạ lùng, nhìn tướng ăn sung sướng của hắn mà cũng ăn thêm mấy miếng.



Ăn uống xong xuôi, Bàng Kiêu bưng một chậu nước tới bảo Tần Nghi Ninh rửa tay, mình thì dùng lại nước đó để rửa mặt.



Tần Nghi Ninh đứng bên quan sát hắn, bỗng có một ảo giác như họ chính là người một nhà, chỉ là một gia đình nông dân rất đỗi bình thường.



Bàng Kiêu lau mặt, hai bên tóc mai đã ướt bết, hắn chỉ tiện tay vén cả về sau, cười bảo: “Nghi tỷ nhi, nàng thấy tài bếp núc của ta được chứ?”



Tần Nghi Ninh gật đầu, trịnh trọng khen: “Ngươi nấu ăn rất ngon, còn ngon hơn cả đầu bếp nữ nhà ta, so với ngươi, bọn họ vẫn còn kém nhiều lắm. Thật không dám giấu giếm, đến giờ món ta làm tạm ổn nhất chính là thịt nướng, vì trước kia hay ăn đồ nướng nên khi về phủ có từng học một hai, nhưng cũng chỉ có thể tạm bỏ vào miệng.”



Bàng Kiêu bật cười: “Không sao, nàng không biết nấu cũng không sao, sau này ta sẽ nấu cho nàng.”



Tần Nghi Ninh cũng bị nụ cười của hắn lây sang, một chữ “Được” thiếu chút nữa đã bật ra khỏi miệng. Nhưng liền đó nhận ra hàm nghĩa sâu hơn trong lời nói của hắn, gương mặt nàng bỗng đỏ bừng.



Nam nhân này chịu mạo hiểm đến gặp nàng, đối xử với nàng cũng chưa từng có thái độ của một kẻ làm Vương, lại nhất mực quan tâm nàng chu đáo, chịu ăn cơm thừa của nàng, dùng nước nàng đã rửa, thực sự rất giống người một nhà. Đời này, có lẽ nàng và hắn sẽ thật sự phải gắn chặt vào nhau.



Đổi một cách nghĩ khác, trong mắt người ngoài, danh tiết của nàng đã cho nam nhân này từ lâu. Vả lại họ ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, đúng là nàng chỉ có thể làm người của hắn. w●ebtruy●enonlin●e●com



Cho dù mặc kệ tất cả những điều trên, thì riêng việc báo đáp ân cứu mạng mấy lần của hắn đã là rất khó.



Càng nghĩ, mặt mày Tần Nghi Ninh càng bừng đỏ, đến cả cổ và tai cũng hơi hồng hồng.



Nhìn nàng như vậy, Bàng Kiêu không khỏi bật cười, ôm cả người vào ngực, “Nghi tỷ nhi của chúng ta sao vậy? Bị nấu chín rồi hả? Nếu không sao đỏ hết lên thế này?”



Tần Nghi Ninh cũng cười, đập hắn một cái, “Nói gì thế hả, ta cũng đâu phải tôm đâu mà chín.”



“Không phải à? Để ta nếm thử xem nào.” Bàng Kiêu làm cười vẻ như sắp sấn tới cắn luôn lên mặt nàng, song đã bị nàng khẽ cười đẩy ra.



“Đừng càn quấy nữa. Không phải vẫn còn việc quan trọng hả?”



“Không gấp. Chỉ cần biết được lai lịch của những cửa hàng kia, mọi việc sẽ dễ cả. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau được một lần, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại lần nữa, ta cũng không thể đến tìm nàng hoài được. Chiến sự ngày càng nguy cấp, giờ ta khó mà đi đâu được. Để ta ôm nàng thêm lúc nữa nhé, được không?”



Cái tên này đang nói gì vậy hả! Đúng là không biết liêm sỉ không biết ngại là gì!



“Làm gì vậy, chúng ta vẫn chưa cưới gả gì đâu.”



“Nói vậy tức là, chỉ cần thành thân, nàng sẽ mặc ta muốn làm gì thì làm?” Đôi mắt xếch của Bàng Kiêu nhìn nàng chòng chọc, ngươi mắt sáng bừng.



Tần Nghi Ninh sững người quên cả giãy giụa, hồi lâu mới nói: “Ai, ai nói muốn gả cho ngươi chứ?”



“Chậc chậc, Nghi tỷ nhi của chúng ta đúng là người xấu. Ăn mì của ta, còn sỗ sàng với ta, chẳng lẽ giờ lại muốn quỵt nợ?”



“Ta sỗ sàng ngươi lúc nào?” Tần Nghi Ninh trợn trừng mắt.



“Còn nói không à? Nàng nhìn xem, lưỡi ta đã bị nàng cắn nát rồi đây này! Hôm nay nàng còn định trở mặt không nhận? Danh tiết của ta đã hủy hết trong tay nàng rồi, nếu nàng không chịu trách nhiệm thì ta biết phải làm sao?”



Tần Nghi Ninh đặt hai tay lên ngực hắn đẩy ra, im lặng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn.



Người này đúng là mặt dày không biết ngượng, thật khiến nàng nhìn mà muốn vỗ tay khen.



“Thật sự nên để quân lính của ngươi vào đây nhìn thử, xem xem Vương gia của bọn họ mà giở trò lưu manh vô sỉ rốt cuộc trông như thế nào.” Cuối cùng Tần Nghi Ninh chỉ biết vặc lại một câu giận dỗi.



Bàng Kiêu bật cười chẳng chút để ý: “Nàng tưởng đám đàn ông trong quân đội đều là kẻ phàm phu tục tử hết hả? Bọn họ bỏ nhà bỏ xứ tòng quân đánh giặc, thiệt thòi nhất chính là vợ là dâu trong nhà. Hán tử phương Bắc bọn ta lại thật thà yêu gia đình, đừng nhìn ở ngoài bọn họ hung mãnh như hùm như cọp thế mà lầm, về nhà gặp vợ là sẽ thành mèo ngay, độ sợ vợ chỉ có hơn chứ không có kém. Ta thế này đã đỡ lắm rồi đấy.”



Tần Nghi Ninh trợn mắt há mồm, hỏi: “Chẳng lẽ Hổ Bí quân của các ngươi chuyên đào tạo kiểu hán tử như thế? Ngươi thế này mà còn là đỡ, vậy đợi họ về nhà chẳng lẽ vừa qua ngưỡng cửa đã vội quỳ gối trước đậu nành?”



Bàng Kiêu không trả lời, chỉ cúi đầu tủm tỉm nhìn nàng.



Tần Nghi Ninh trợn mắt lườm hắn, bất chợt nhận ra điều mình mới nói có nghĩa gì, thoắt cái ngại ngùng thốt lên một tiếng khe khẽ, cúi đầu bưng kín mặt.



“Nghi tỷ nhi đã chịu coi ta là nam nhân của nàng rồi?” Bàng Kiêu bật cười thích thú.



Tiếng cười của hắn vương vấn bên tai, khiến trái tim nàng cũng theo đó rung động.



Giọng nói hắn trầm trầm mà cuốn hút, khiến đôi má nàng phổng rộp vì nóng, chỉ hận không thể tự đào hố chôn luôn mình vào, duy khóe môi vẫn không nén được cong cong.



“Bé ngốc, nhớ nhé, Bàng Chi Hi ta có lọc lừa mưu kế với kẻ nào cũng sẽ không làm thế với nàng. Thân nam nhi đội trời đạp đất nhất ngôn cửu đỉnh, ta nói muốn lấy nàng thì quyết sẽ lấy nàng, những vấn đề giữa hai ta nàng không cần nghĩ tới. Gì mà nợ nước, gì mà thù nhà, nếu ngay những chuyện này cũng không giải quyết được, vậy ta còn mặt mũi gì tới rước nàng về nhà? Nàng chỉ cần bình an chờ ta là được, biết không? Ngày lành của hai ta đã ở ngay trước mắt.”



Nói rồi, Bàng Kiêu hạ xuống trán nàng một nụ hôn đầy thành kính.



Tần Nghi Ninh lặng lẽ tựa đầu vào vai hắn, dịu dàng gật đầu: “Ta biết rồi.”



Bàng Kiêu lại hôn lên tóc nàng: “Nàng phải tin tưởng ta, đợi ta.”



“Được. Ta sẽ chờ ngươi.”



Ta sẽ chờ chàng, bất kể tương lai có ra sao. Lần này, không mưu toan, không tính toán, không bận tâm nợ nước thù nhà, chỉ một lòng tin tưởng chàng.

Bình luận

Truyện đang đọc