Trong chính điện, Tần Hòe Viễn và An Quốc công Lý Miễn đã chờ lâu, thấy Hoàng đế và Tần Nghi Ninh lần lượt tiến vào, đều bước tới hành lễ với Uất Trì Yến.
Lúc này Uất Trì Yến vẫn còn chìm đắm trong sự hưng phấn vì trời giáng điềm lành, dân chúng vâng theo, khi nhìn thấy hai người, mặt hắn đã không còn vẻ u ám như mấy ngày trước nữa. Hắn khoát tay, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Miễn lễ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tần Hòe Viễn và An Quốc công đứng dậy lui ra phía sau.
Uất Trì Yến quay đầu lại mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh, dịu dàng nói: “Hôm nay trời giáng điềm lành, phần nhiều đều dựa vào nàng.”
Tần Nghi Ninh hơi dở khóc dở cười.
Cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa chỉ là một hiện tượng bình thường, vì sao đối với Hoàng đế lại trở thành điềm lành? Điều này không tránh khỏi quá mê tín.
Tần Nghi Ninh vội quỳ xuống hành lễ: “Thần nữ không dám nhận, trời giáng điềm lành, cũng là bởi vì Đại Yên có thánh chủ, thần nữ chẳng qua là một đứa con gái nhỏ, mà đối với huyền học cũng chỉ mới học lóm được chút ít, làm sao có bản lĩnh khiến trời giáng điềm lành?”
Một câu học lóm chút ít, khiến Uất Trì Yến không nhịn được bật cười thành tiếng.
Sự yêu thích của Uất Trì Yến đối với Tần Nghi Ninh đã lên tới một mức độ mới.
Bởi vì cho dù nàng không có tình cảm nam nữ đối với hắn, nhưng đã có ý trung quân, nàng không dựa vào thân phận “Thánh nữ” được dân chúng thừa nhận để dùng thủ đoạn lừa bịp hắn, mà là sớm trao đổi chân thành với hắn, cái gì là thật, cái gì là lừa dối nhằm trấn an lòng dân.
Đối với Hoàng đế Uất Trì Yến mới lên ngôi, sự thẳng thắn thành khẩn của Tần Nghi Ninh và trí tuệ xuất sắc của Tần Hòe Viễn đều là hậu thuẫn rất lớn cho hắn, hơn nữa phía trước có Ninh vương thà rằng hy sinh thân mình, phía sau lại có quốc trượng An Quốc công Lý Miễn thành khẩn trung hậu.
Sau khi lên ngôi, lần đầu tiên Uất Trì Yến nghĩ, hắn không cô đơn, hoặc có thể đánh một trận với đội quân dũng mãnh như hổ như sói của Đại Chu.
“Bất luận như thế nào, nàng lập công lớn, giúp trẫm trấn an dân chúng, còn thay trẫm nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề lương thực. Nàng nói, trẫm nên ban thưởng cho nàng như thế nào, hả?”
Uất Trì Yến hai tay nâng Tần Nghi Ninh, giọng dịu dàng mỉm cười, nhất là tiếng “hả” kéo dài cuối cùng, hơi giọng mũi, còn bao hàm một chút cưng chiều.
An Quốc công cúi đầu xuống, vành tai giật giật.
Tần Hòe Viễn cúi đầu nhíu mày, không có phản ứng.
Tần Nghi Ninh lui ra phía sau hai bước, hành lễ kiểu Đạo gia, nói: “Hoàng thượng đã ban thưởng Huyền Tố Quan cho thần nữ tĩnh tu, thần nữ không dám cầu thêm cái khác.”
Rõ ràng là Tần Nghi Ninh một câu hai nghĩa, ý tứ muốn nói với Hoàng thượng: “Ngươi không thể cưỡng ép cưới ta, cho ta một biệt viện tĩnh tu, thì ta cảm tạ ngươi.”
Nhưng Uất Trì Yến hoàn toàn không nghe ra thâm ý trong câu nói của nàng.
Hắn cười nói: “Phải ban thưởng nàng như thế nào, trẫm còn phải suy nghĩ lại, vàng bạc quá tầm thường thô tục rồi.”
Tần Nghi Ninh cúi đầu xuống, rất muốn nói với Uất Trì Yến, ta là một người trần tục, nếu như thực sự muốn ban thưởng cho ta, ban cho nhiều vàng một chút là được.
Nhưng lời này thực sự không thể nói ra, nàng chỉ có thể lui ra phía sau càng xa càng tốt, sao cho người khác càng ít để ý tới sự tồn tại của mình.
Uất Trì Yến lại ngắm nghía nàng một lát bằng ánh mắt tán thưởng, rồi mới xoay người lại, nói: “Quốc trượng, Tần ái khanh, trước hết theo trẫm hồi cung trao đổi chuyện quan trọng.”
“Tuân chỉ.”
Uất Trì Yến lưu luyến liếc nhìn Tần Nghi Ninh, rồi mới dẫn người rời đi.
Tần Nghi Ninh cung kính hành lễ đưa tiễn, cho đến lúc người đã đi rồi, nàng mới mang theo phong thái “Chân nhân”, dẫn Ký Vân và Thu Lộ rời khỏi tiền điện. Dọc đường, các đạo cô nhìn thấy nàng đều hành lễ, lui ra phía sau, miệng chào “Sư phụ”, Tần Nghi Ninh đều lễ độ gật đầu đáp lại.
Mãi đến khi bước lên bậc thềm dài, vào cửa thùy hoa, lên tới hậu viện ở giữa sườn núi, rốt cuộc Tần Nghi Ninh mới thở phảo một cái, sống lưng luông giữ thẳng tắp cũng thả lỏng, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.”
“Đúng vậy, rốt cuộc dù trải qua nguy hiểm, cũng đã giải quyết xong.” Ký Vân và Thu Lộ cả người toát mồ hôi.
Ba người trở về phòng, vừa định thay quần áo, bên ngoài lại có người báo: “Bẩm chân nhân, bên ngoài có khách quý giá lâm.”
Tần Nghi Ninh liền dừng tay thay quần áo.
“Là ai tới vậy?”
“Bẩm chân nhân, quý khách không cho thuộc hạ nói ra, mời chân nhân ra cửa đón chào.”
“Quý khách” có thể khiến ngự tiền thị vệ không dám hé răng…
Tần Nghi Ninh đoán được một phần, vội đứng dậy đi xuống lầu, rảo bước đi tới giữa quảng trường liền quỳ xuống cao giọng nói: “Thần nữ cung nghênh Hoàng hậu nương nương.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lý Nghiên Nghiên dẫn theo Lý ma ma thiếp thân hầu hạ, hai đại cung nữ Nguyệt Quế và Nguyệt Quý, đại thái giám Lưu Bảo cùng mười mấy cung nhân, vẫn đứng ở chỗ rẽ, chờ Tần Nghi Ninh đích thân nghênh đón mới chịu đi tới.
Theo đề nghị của Lý ma ma và Lưu Bảo thì, đồ đĩ lẳng lơ này đã có chuyện không thể nói ra với Hoàng thượng, tất nhiên sẽ rất chột dạ, không cho thị vệ nói rõ thân phận của bọn họ lúc thông báo là vì muốn nhìn thấy vẻ chột dạ của nàng lúc quỳ xuống khi đột nhiên trông thấy chính cung Hoàng hậu .
Nào ngờ người này lại thông minh như vậy, từ xa đã quỳ xuống đón chào rồi.
Chẳng lẽ là thị vệ nói cho nàng ta rồi?
Lý Nghiên Nghiên uy nghiêm nhìn về phía thị vệ kia.
Tần Nghi Ninh đã trước một bước giải vây cho thị vệ kia: “Bẩm nương nương, thần nữ đoán ra thân phận của nương nương trước một bước, cho nên thân nữ ở đây cung nghênh nương nương thiên tuế.”
Thị vệ cảm kích liếc nhìn Tần Nghi Ninh, liền lui ra.
Lý Nghiên Nghiên nở nụ cười, từ con ngươi lóe ra tinh quang.
Hôm nay thấy Tần Nghi Ninh giỏi quan tâm tới cảm nhận của người khác như vậy, sao không phải là có thủ đoạn mua chuộc nhân tâm? Lại nhìn bộ y phục trắng thoát tục của nàng, khiến nàng trông như thiên tiên, lại nhớ tới hình ảnh hòa hợp khi nàng đối diện với Hoàng đế trên quảng trường, cùng những lời đánh giá “Trai tài gái sắc”, “Trời sinh một đôi” của dân chúng, Lý Nghiên Nghiên cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt trên ngọn lửa vậy.
Nàng ta và Hoàng đế mới là phu thê tình thâm, nếu Tần Nghi Ninh và Hoàng đế là “Trời sinh một đôi”, thì nàng ta tính là cái gì?
“Đứng lên đi.” Lý Nghiên Nghiên lạnh lùng nói, mất chút cố gắng mới kiềm chế được cảm xúc của mình, không hét ầm lên trước mặt Tần Nghi Ninh.
Mà Tần Nghi Ninh lúc này đã sớm đứng ngồi không yên vì bị Lý Nghiên Nghiên nhìn chòng chọc, thái độ thù địch mãnh liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả dã thú kia, khiến cả người nàng đều căng thẳng.
Từ trước đến nay, mặc dù quan hệ giữa nàng và Lý Nghiên Nghiên không thể nói là thân thiết, nhưng ít ra cũng không đến mức chán ghét lẫn nhau, nào ngờ lần gặp lại sau khi phong hậu, nàng ta lại có thái độ thù địch với mình như vậy.
Tần Nghi Ninh là người nhạy cảm, nàng lập tức đoán được nguyên nhân. Nếu như sau khi cưới nàng, Bàng Kiêu lại nhớ thương người khác, thì không chừng nàng cũng nảy ra ý định giết người vậy. Nghĩ như vậy, thì hôm nay Lý Nghiên Nghiên còn có thể duy trì được phong độ như vậy cũng là tốt lắm rồi.
Mà nàng bị xem là hồ ly tinh trong mắt người khác, cũng thực sự rất oan uổng.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Tần Nghi Ninh đứng lên, cung kính đứng một bên, thái độ kính cẩn và khiêm tốn: “Thời tiết nóng bức, mời nương nương vào trong điện dùng trà ạ.”
Lý Nghiên Nghiên thấy thái độ của nàng như vậy, trong lòng càng tức giận: Khiêm tốn như vậy, chẳng lẽ không phải đã chột dạ?
Dù sao thì khi một người đã có thành kiến với một người khác, cho dù đối phương làm như thế nào, cũng đều chướng mắt.
Lý Nghiên Nghiên bước vào trong điện, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Lý ma ma và đại thái giám Lưu Bảo một trái một phải đỡ nàng ta, khi đi ngang qua bên cạnh Tần Nghi Ninh, thì đều hừ lạnh liếc xéo nàng, ánh mắt kia như đang nhìn một kẻ rác rưởi không ra gì vậy.
Tần Nghi Ninh trong lòng máy động, cảm thấy chuyện hôm nay sợ là không ổn.