Khi Tần Nghi Ninh trở lại tướng phủ, trời đã bắt đầu u ám, còn có tuyết rơi lác đác, với sự tháp tùng của hai tỳ nữ che dù, Tần Nghi Ninh tới Từ Hiếu Viên, trước hết thỉnh an lão Thái Quân.
Chỗ lão Thái Quân vừa dọn cơm tối ra, Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều cung kính ở một bên hầu hạ, còn Tần Tuệ Ninh thì cùng lão Thái Quân dùng cơm.
“Nghi tỷ nhi đã về, còn chưa dùng cơm tối phải không? Tới cùng ăn cơm với ta luôn đi.”
Lão Thái Quân thấy Tần Nghi Ninh vào cửa, mỉm cười dặn bảo Cát Tường:
“Ngươi gọi người đi mang hộp cơm của cô nương sang đây.”
Cát Tường mỉm cười vâng dạ. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Nghi Ninh, nàng ta cung kính thi lễ rồi mới lui ra.
“Đa tạ lão Thái Quân.”
Tần Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Ít ra thì nàng cũng có thể được ăn bữa cơm tối này.
Trên đường đi, Tần Nghi Ninh đã tưởng tượng ra vài loại biện pháp mà phụ thân và lão Thái Quân dùng để trừng phạt nàng, loại trừng phạt nào cũng không dễ chịu. Mà tình huống xấu nhất là chuyện xảy ra ngay lập tức, khiến nàng không có cả thời gian chuẩn bị.
Bây giờ còn có thể thừa dịp ăn no trước khi xảy ra chuyện, coi như nàng may mắn rồi.
Tần Nghi Ninh nghĩ một cách lạc quan, trong lúc nhất thời chợt nhận ra mình chỉ biết nghĩ tới chuyện ăn, nếu như bị phụ thân và lão Thái Quân biết được, hai người sẽ tức giận đến mức nào, lại cảm thấy buồn cười, rốt cuộc nỗi ấm ức vì làm được chuyện tốt mà vẫn rơi vào phiền phức cũng giải tỏa được phần nào.
Dùng cơm xong, Tần Nghi Ninh liền trình bày với lão Thái Quân lý do thoái thác mà Chung chưởng quỹ đã đưa ra.
“Hôm nay cháu đi xem xét xung quanh một chút, nán lại vài canh giờ, hôm khác còn phải đi đối chiếu sổ sách.”
Đối với chuyện này, lão Thái Quân cũng không quan tâm, Tần Nghi Ninh là một thiếu nữ, chỉ cần không ai gây rắc rối cho nàng là được.
Giữa lúc không khí trong phòng đang hòa hợp, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, rồi có tiếng người hầu cung kính chào hỏi:
“Đại lão gia.”
“Lão Thái Quân, Đại lão gia đã trở về.”
Có người hướng vào phòng thưa lại, rồi vén rèm cửa lên cho Tần Hòe Viễn.
Tần Nghi Ninh giật mình, biết chuyện không ổn, cùng Tuệ Ninh đứng lên ở một bên.
Tần Hòe Viễn bước vào, trước hết hành lễ với lão Thái Quân, rồi chào hỏi Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái.
Lão Thái Quân ân cần hỏi:
“Mông ca nhi dùng cơm tối chưa? Ta bảo bọn họ đi chuẩn bị?”
“Dạ không cần đâu. Mẫu thân, con còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
Tần Hòe Viễn quay đầu lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh, ánh mắt lạnh như băng, là ánh mắt uy nghiêm Tần Nghi Ninh chưa từng nhìn thấy ở Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn nhìn vào gương mặt giống mình lúc còn trẻ như đúc của Tần Nghi Ninh, bàn tay vốn đã nắm chặt lại thành quyền càng siết chặt hơn.
Cất giọng khàn khàn, hơi run rẩy vì phẫn nộ, Tần Hòe Viễn dữ tợn hỏi:
“Tần Nghi Ninh, ngày hôm nay ngươi đã làm cái gì rồi?”
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đang tươi cười trò chuyện đều giật mình.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai cha con đang đứng đối diện.
Tần Tuệ Ninh phải cố gắng hết sức mới không để lộ vẻ mặt hả hê của mình.
Tôn thị nghi hoặc hỏi:
“Lão gia làm sao vậy? Có chuyện gì bình tĩnh nói, không nên quấy rầy mẫu thân như vậy.”
Trải qua chuyện ở phủ Định Quốc công, bà đã đổi thái độ đối với Tần Nghi Ninh, liền bảo vệ nàng một cách vô thức.
Nhưng Tần Hòe Viễn bất chấp, cũng không thèm nhìn Tôn thị, chỉ nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh khẽ thở dài, nâng váy quỳ xuống, nói:
“Bẩm phụ thân, hôm nay con trúng kế Ninh Vương, sự việc thật sự phát triển theo hướng mà con không thể dự đoán được.”
Mấy người lão Thái Quân, Tôn thị và Tần Tuệ Ninh nghe xong hoàn toàn không hiểu gì.
Tần Hòe Viễn nghe vậy, cơn thịnh nộ như núi lửa sắp bùng phát trong lòng thoáng cái tắc nghẹn.
Ông vốn tưởng rằng chỉ vì tuổi trẻ bồng bột, lòng hiệp nghĩa bộc phát mà Tần Nghi Ninh kích động hành động đúng kiểu một thiên kim tiểu thư ngốc nghếch.
Nhưng một câu “Trúng kế Ninh Vương rồi” khiến ông nhận ra độ nhạy cảm về chính trị của nàng.
Xem ra ông đã coi thường con gái của mình rồi!
Nàng không chỉ có can đảm, mà còn rất thông tuệ.
Trong lòng vốn tràn đầy tức giận, Tần Hòe Viễn rất muốn nghiêm khắc trừng phạt Tần Nghi Ninh, lúc này ông lại cảm thấy không biết làm sao, trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ “Giá như nó không phải là con gái, mà là con trai thì tốt quá!”.
Nếu ông có con trai, nó có thể gây ra tai họa cho ông, rồi về nhà hồi hộp xin cha giúp đỡ, tình cảnh như thế nhất định rất thú vị.
Chỉ tiếc…
Tần Hòe Viễn mím môi, không nói được một lời nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn quỳ thẳng lưng, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay chân nàng rất lạnh.
Mọi người không hiểu giữa hai cha con có vấn đề bí hiểm gì, lão Thái Quân không kìm lòng được hỏi:
“Mông ca nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Hòe Viễn thở ra một hơi, vén vạt áo ngồi xuống, liền thuật lại việc Tần Nghi Ninh đơn thương độc mã tới Ninh Vương phủ đòi người, còn thành công đòi người về.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều ngẩn ra.
“Lớn mật! Nghi tỷ nhi, ngươi thật to gan!”
Lão Thái Quân chỉ tay vào mặt Tần Nghi Ninh:
“Một nữ tử khuê các lại dám tự ý đi gặp đàn ông lạ, quy củ ngươi học mấy ngày nay đều ném cho chó ăn hết rồi sao!”
Bà ta lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn thị: Vietwriter.vn
“Dâu cả, đây là cô nương thật là tốt do ngươi dạy dỗ ra!”
Tôn thị càng thấy mất mặt, lao tới hung dữ tát Tần Nghi Ninh một bạt tai, lần này bà dùng hết sức lực, móng tay sắc nhọn làm rách da mặt Tần Nghi Ninh, để lại hai vết máu. Tôn thị rút bàn tay đau đớn về, lập tức gương mặt Tần Nghi Ninh sưng vù, khóe miệng có tia máu rơi xuống.
Tôn thị chưa hả giận, bị lão Thái Quân quở mắng dạy dỗ con gái không tốt, lại cảm thấy hết sức oan ức, liền mắng:
“Ta đã bảo sau khi hồi phủ, ngươi phải kềm chế phong cách đầu đường xó chợ của mình, ngươi không nghe, một thiếu nữ như ngươi quá to gan, dám chủ động đi gặp đàn ông lạ ở bên ngoài! Lời nói của ta ngươi xem như gió thoảng bên tai phải không? Ngươi không hiểu chuyện, lại liên lụy chi trưởng chúng ta chịu nhục, ta đánh chết đồ con gái bất hiếu như ngươi!”
Tôn thị lại vung tay muốn đánh tiếp.
Tần Hòe Viễn lạnh nhạt nhìn lão Thái Quân và Tôn thị trách mắng. Khi nghe thấy họ hoàn toàn không nắm được trọng điểm, chỉ chăm chăm nhấn mạnh cái việc “Tự ý đi gặp đàn ông bên ngoài” một cách đàn bà vụn vặt, ông cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Việc triều đình, làm sao đám đàn bà này hiểu được?
So với họ, câu “Trúng kế Ninh Vương rồi” của Tần Nghi Ninh rất là thấu suốt, cho dù đã phạm sai lầm, đứa con gái này cũng không khiến ông chán ghét.
“Thôi được rồi.”
Tần Hòe Viễn bực mình hất tay Tôn thị ra, mắng:
“Bản thân nàng quy củ không tốt lắm, răn dạy con gái lại ra tay tàn nhẫn như vậy sao? Ta thấy nàng mới nên học lại quy củ!”
Tôn thị khó tin trợn mắt thật to, vành mắt nhanh chóng đẫm lệ, phẫn nộ nói:
“Lão gia nói cái gì vậy? Vì sao nói quy củ của ta không tốt lắm? Ta dạy bảo con gái, còn không phải là vì ngươi? Nếu ngươi không muốn ta giáo huấn con gái, vì sao lại nói chuyện này trước mặt ta? Không muốn giáo huấn nó thì ngươi đừng nói cho chúng ta biết!”
“Ngươi! Quả thật bất chấp lý lẽ!”
Tần Hòe Viễn cau mày, nói với Tần Nghi Ninh:
“Nghi tỷ nhi, con đi theo ta.”
Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Tần Nghi Ninh im lặng đứng lên, hành lễ với mấy người lão Thái Quân, rồi đi theo Tần Hòe Viễn rời khỏi phòng.
Tôn thị nhìn theo Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh đi ra ngoài, tức giận khóc hu hu, uất ức vỗ lên kỷ trà, khiến đồ sứ trên bàn chấn động:
“Ta biết mà, ta già rồi, không còn vừa mắt Tần Mông nữa. Đây là Tần Mông nhìn ta chướng mắt, muốn giết chết ta!”
Lão Thái Quân đang suy nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay và phản ứng của Tần Hòe Viễn, tâm trạng rối bời, nào ngờ Tôn thị lại làm ầm ĩ, khiến bà ta không thể bình tâm ngẫm nghĩ vì sao con trai có thái độ như vậy, lại nghe Tôn thị nói vớ vẩn, càng thấy chướng mắt.
Nếu Tôn Hải Hạm không phải là con gái của Định Quốc công thì bà ta đã tống cổ cái đồ khó ưa này ra ngoài từ lâu rồi!
Lão Thái Quân tức giận nói:
“Ngươi còn ở đó mà kêu la! Ta thấy Mông ca nhi cũng không nói oan cho ngươi, quy củ của ngươi cũng là như thế này đây! Muốn khóc đừng có khóc ở chỗ ta, về Hưng Ninh Viên của ngươi mà khóc! Nếu ngươi vẫn tức giận, thì khăn gói trở về nhà mẹ đẻ cũng được!”
Thấy lão Thái Quân nặng lời như vậy, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều bước tới khuyên nhủ.
Tần Tuệ Ninh thì rơi lệ ôm lấy cánh tay Tôn thị:
“Mẫu thân, người mau nhận lỗi với tổ mẫu, người không thể trở về nhà ngoại tổ mẫu được!”
Tính tình Tôn thị nóng nảy, máu nóng xông lên đầu là không còn biết suy xét trước sau, chỉ hành động theo ý muốn, nghe Tần Tuệ Ninh khuyên như vậy, liền đứng vụt dậy, vỗ bàn nói:
“Không thể sao? Ta có gì mà không thể! Có bản lĩnh thì bảo Tần Mông đuổi ta đi! Ta lại không sinh được con trai, đám tiểu thiếp của Tần Mông đều không đẻ được. Ta biết từ lâu lão Thái Quân đã trách móc ta, dù thế nào cũng thấy ta không vừa mắt! Nếu các ngươi chọn được người rồi thì đưa tới mà sinh con trai cho hắn! Ta mặc kệ!”
Dứt lời, Tôn thị xoay người đi ra ngoài. Đi hai bước, bà còn không quên gọi Tần Tuệ Ninh:
“Tuệ tỷ nhi, con đi với mẫu thân đi! Ở lại trong phủ làm gì để bị khinh bỉ!”
Tần Tuệ Ninh biến sắc, vội lắc đầu:
“Mẫu thân, người đừng đi! Con không đi với mẫu thân đâu!”
Đùa sao, bây giờ mà đến phủ Định Quốc công, còn không bị Định Quốc công phu nhân căm ghét mới lạ!
Tôn thị đã quyết định rồi.
Tối nay mất mặt như thế, bà nhất định phải bắt Tần Hòe Viễn mang kiệu tám người khiêng tới mới trở về! Lần trước mình trở về chủ động nhận lỗi là đã uất ức lắm rồi, chẳng lẽ lần nào cũng phải nhẫn nhịn?
Tôn thị bất chấp lời khuyên của Tần Tuệ Ninh, túm nàng ta kéo đi.
Lão Thái Quân tức giận vỗ bàn, thiếu chút nữa ném cả chiếc tẩu thuốc bằng đồng thau:
“Cút! Cút đi! Ngươi có giáo dưỡng như vậy, ta cũng được mở mang tầm mắt rồi! Mông ca nhi của ta tao nhã, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, làm sao ta có mắt như mù cho nó cưới về một con đàn bà đanh đá như ngươi!”
Nhị phu nhân âm thầm trợn mắt khinh thường.
Năm đó chẳng phải là bà vì muốn nương dựa vào gốc đại thụ là phủ Định Quốc công sao? Sao lúc mượn lực người khác thì không chê bai Đại tẩu là đàn bà đanh đá đi?
Nhị phu nhân không ưa dáng vẻ vong ân phụ nghĩa của lão Thái Quân nên cũng đứng yên không có hành động nào.
Tam thái thái liền bước tới khuyên nhủ lão Thái Quân đừng tức giận.
Ở bên này, Tần Nghi Ninh theo Tần Hòe Viễn tới thư phòng của ngoại viện, vừa quỳ xuống, đã nghe người sai vặt tới bẩm báo:
“Lão gia, người bên trong nói Đại phu nhân lại muốn trở về nhà mẹ đẻ. Lúc này Đại phu nhân đang làm ầm ĩ, Kim ma ma của Hưng Ninh Viên sai người tới thưa lại, xin lão gia quay về xem sao.”
Tần Hòe Viễn đau đầu nhíu mày, chỉ nhìn gã sai vặt khoát tay, rồi bình tĩnh ngồi xuống chủ vị.