CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Nàng định bỏ tiền mua nhà cho mọi người?” Bàng Kiêu hất đôi giày ống ra, ngồi lên giường sưởi, lại vòng ôm Tần Nghi Ninh vào trước người như ôm một đứa bé lớn đáng yêu, “Nhưng chưa chắc người nhà nàng đã nhận tình nghĩa của nàng, hơn nữa, hình như nhà nàng vẫn chưa phân gia?”



Tần Nghi Ninh thoải mái dựa vào lòng Bàng Kiêu, nhìn hoa văn chạm hỉ thước đậu cành cầu kì trên cái tủ bằng gỗ đỏ, giọng điệu lười nhác: “Đúng là vẫn chưa phân gia, nhưng một bút không viết được hai chữ Tần. Ta mua nhà là vì phụ thân ta. Tuy hiện giờ phụ phân không rõ tung tích, nhưng ta tin rằng, với sự thông minh của người, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, nếu giờ còn chưa về thì nhất định đã bị chuyện gì ngáng chân.”



“Nàng nói đúng, tuy người của ta không tra được tung tích nhạc phụ, nhạc mẫu, nhưng đồng thời cũng không có tin xấu gì. Lúc này, không có tin xấu chính là tin tức tốt. Với trí tuệ của nhạc phụ, nhất định giờ họ vẫn bình an vô sự.” Bàng Kiêu bình tĩnh nói.



Mặt Tần Nghi Ninh đã đỏ gay, uốn éo người giãy khỏi vòng ôm của hắn, sẵng giọng: “Gì mà nhạc phụ, nhạc mẫu? Ai nói sẽ gả cho chàng chứ.”



Bàng Kiêu cười kéo nàng về lại lồng ngực mình: “Bây giờ bên ngoài đã đồn ầm lên rằng ta là anh hùng thoái chí, thua dưới tay tiểu nữ tử nà. Nàng không gả cho ta thì còn muốn gả cho ai nữa? Huống hồ, Nghi tỷ nhi nhà ta vừa thông minh vừa hiếu thuận, hôm nay bảo vệ người lớn trong phủ, về viện còn tính mua nhà cho mẹ cha, con dâu tốt như vậy, ta đốt đèn lồng cũng khó tìm, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn người sau nữa.”



“Miệng lưỡi trơn tru.” Tần Nghi Ninh hừ một tiếng, trong lòng lại rất đỗi ngọt ngào, nghĩ một hồi lại bảo: “Nhưng chuyện này ta cũng không thể cứ thẳng thắn mà làm được, không thể để đám Lão Thái Quân biết là ta mua nhà, nếu không về sau chuyện sẽ rắc rối lắm. Ta có thể tìm một người đáng tin để đứng tên nhà, lại để người đó thực hiện một giao dịch với phụ thân cho người ngoài xem, ta thì chỉ cần ẩn trong màn tối, tiền tài không để lộ.”



“Rất thông minh.” Bàng Kiêu thơm thơm lên má nàng, “Ta còn chưa nói mà nàng đã thông suốt rồi. Nếu vậy, chuyện mua nhà nàng không cần lo lắng, ta sẽ thầm cho người để ý, nhưng chốn kinh thành tấc đất tấc vàng, nhà nàng lại không có căn cơ ở đây, muốn mua một căn nhà lớn thì không được.”



“Cũng không cần nhà lớn vậy đâu, có hai viện bình thường là được rồi, quan trọng là phải ở khu tốt tốt một chút. Bây giờ người nhà ta không còn nhiều như trước, hơn nữa tương lai chưa biết sẽ thế nào, không cần phải đặt hết bạc chết vào nhà đất để lúc cần lại không lấy được ra tiền. Mà không chừng, tương lai phụ thân ta hãy còn sắp xếp khác.”



“Ừ. Vậy để lát nữa ta sẽ cho người để ý giúp nàng.” Bàng Kiêu vuốt qua gò má mịn màng của nàng, cười nói, “Tuy người vẫn chưa tới kinh thành, nhưng nơi này vẫn còn ta mà. Nàng muốn làm gì, nếu không tiện thì cứ nói với ta, ta có thể làm giúp nàng.”



“Ta sẽ không khách sáo với chàng.”



Bàng Kiêu lại hôn nàng đầy trìu mến, bấy giờ mới nói: “Ta còn hẹn bàn chuyện với Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh, giờ đi luôn đây.”



“Ừ.” Bọn họ vẫn chưa thành thân, Bàng Kiêu tới thăm nàng một lần như vậy, không biết bên ngoài sẽ đồn lên mấy phiên bản đây. Cho dù nàng đã mang cái danh bị “cướp đoạt”, khuê dự bị phá hủy từ lâu, nhưng những người hầu hạ bên cạnh thì lại biết rõ mỗi lần tới Bàng Kiêu ở lại bao lâu, suy cho cùng Tần Nghi Ninh vẫn còn để ý chuyện này, vậy nên không giữ hắn ở lâu.



Tần Nghi Ninh bảo Tiêm Vân bưng canh giải rượu tới cho Bàng Kiêu uống, lại tiễn hắn tới dưới hành lang rồi mới về phòng.



Bàng Kiêu vẫn lưu luyến không thôi, rời khỏi Tố Tuyết Viên mà cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần, đợi khi cánh cửa Tố Tuyết Viên sau lưng đóng lại mới điều chỉnh tâm trạng, rảo bước tới thư phòng.



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc hành lễ với Bàng Kiêu. Hành lễ xong, Tạ Nhạc liền hai tây dâng lên một tấm thiếp.



Ngửi được mùi phấn nồng đậm trên ấy, Bàng Kiêu nhăn mày hỏi: “Ai đưa tới?”



“Hồi Vương gia, là trong cung đưa tới.” Nụ cười trên mặt Tạ Nhạc vẫn như thường, chẳng là nếp nhăn bên khóe mắt thì hình như lại ẩn giấu ý chế nhạo.



Trong lòng Bàng Kiêu vô cùng không thoải mái, nhận tấm thiếp quét nhìn hai lượt, tức giận tiện tay quẳng sang một bên, tấm thiếp rơi trên đất.



“Làm vậy, cũng thiệt cho nàng ta không biết xấu hổ nói mình là con gái Hoàng gia, lại mời danh sư và ma ma dạy dỗ, không biết giáo dưỡng ném hết vào bụng con chó nào rồi.”



Từ Vị Chi nhặt tấm thiếp lên nhìn thử, lại đưa cho Tạ Nhạc.



Xem xong, Tạ Nhạc đặt lại trên bàn, khó nén trêu ghẹo: “Còn không phải do Vương gia quá mê hoặc, có thể trách được ai?”



Bàng Kiêu nghe lời này mà vừa tức giận vừa buồn cười, “Cũng chỉ là được nuông chiều quen nên sinh tật, muốn cái gì thì nhất định phải chiếm được cái đó? Nàng ta đúng là thuận buồm xuôi gió quá rồi! Nghi tỷ nhi nhà ta cũng là tiểu thư nhà quan, nhưng đâu có tùy tiện ngông nghênh như nàng ta.”



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi bật cười.



Tạ Nhạc nói: “Vương gia giờ là “Từng ra biển lớn, màng gì nước”. Nhưng Tần cô nương quả thật là một cô nương tốt, xứng đáng với lời khen ngợi của Vương gia.”



Từ Vi Chi lại nói: “Nhưng thứ mà Thánh thượng xem trọng, e chính là tính cách của Trưởng Công chúa An Dương. Nàng ta vừa có quyết tâm nhất định phải được người, cũng đủ can đảm làm ra chuyện vượt giới hạn. Nếu cứ để kéo dài, e quan hệ giữa người và Định Bắc Hầu sẽ không thể cứu vãn.”



“Vừa rồi Nghi tỷ nhi cũng nói như vậy. Việc duy nhất ta có thể làm chính là tỏ thái độ rõ ràng, để Định Bắc Hầu hiểu được ta không có ý gì với An Dương.”



“Vậy là buổi tiệc ngày mai, Vương gia sẽ không tới?” Trong thiếp, Lý Hạ Lan mời Bàng Kiêu tới tửu lâu dự tiệc.”



Bàng Kiêu đáp: “Chẳng những không đi, mà còn phải thẳng thừng từ chối. Từ tiên sinh, phiền ngài nhấc bút, viết rằng thân thể ta khó chịu, phải ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều. Ngoài ra cũng mong Trưởng Công chúa chú ý nhiều hơn, hôm nay trời đông giá rét, thực sự nên ít ra ngoài thì hơn.”



“Vâng.” Từ Vị Chi liền đứng dậy, bước tới bên bàn mài mực viết thiếp trả lời.



Bàng Kiêu lại dặn Tạ Nhạc âm thầm tìm một căn nhà thích hợp, đợi khi tìm được thì nói với hắn.



***



Một đêm yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau, Lý Hạ Lan đang cùng dùng điểm tâm với Thái hậu thì nhận được thiếp trả lời do cung nhân đưa tới.



Lý Hạ Lan vui sướng quăng luôn đôi đũa ngà voi, mặt mày hớn hở mở thiếp ra đọc, khi đọc đến nội dung bên trong thì nụ cười thoắt chốc sượng cứng, đợi khi đọc kĩ càng, Lý Hạ Lan giận tới nỗi đá cái ghế đôn thêu bên cạnh ngã ngửa.



“Lan Nhi, chuyện gì vậy? Ai bắt nạt con, con nói cho ai gia, ai gia nhất định làm chủ cho con.”



Mắt thấy đứa con nhỏ yêu quý giận dữ đến vậy, Thái hậu vội kéo người vào lòng dỗ dành.



Lý Hạ Lan tủi thân gạt lệ: “Bàng Chi Hi không chịu dự tiệc, nội dung còn hết sức qua loa, quan trọng nhất là ngay đến hồi âm cũng để kẻ khác viết giúp. Chữ của hắn, con nhận ra được, đây chắc chắn không phải chữ của hắn! Ngay cả mấy chữ ngắn ngủn mà hắn cũng keo kiệt không muốn cho con, căn bản chính là khinh thường con!”



Nghe vậy, Thái hậu liền hỏi lại tỉ mỉ. Đợi khi nghe Lý Hạ Lan giải thích xong, cuối cùng mặt bà cũng trầm hẳn.



“Lan Nhi, sao con còn chủ động gửi thiếp mời cho Bàng Chi Hi? Con phải biết là hôm nay con đã có hôn ước, phò mã tương lai của con là Định Bắc Hầu, cho dù con là công chúa thì cuộc sống tương lai cũng phải buộc chặt vào Định Bắc Hầu, bây giờ con còn gửi thiếp cho họ Bàng làm gì? Chẳng lẽ không sợ khiến người ta hiểu lầm hay sao?”



“Hiểu lầm? Vốn chẳng có hiểu lầm gì hết! Con thích Bàng Chi Hi, người trong thiên hạ đều biết, vậy thì thế nào? Hoàng huynh bắt ép gả con cho Quý Lam, nhưng cái tính đó của Quý Lam, con không thích nổi, không thể hòa hợp với hắn được! Giờ Hoàng huynh thành Hoàng đế thì liền không quan tâm con nữa rồi!”



Lý Hạ Lan tủi thân nức nở, ôm tay Thái hậu khóc lóc tràn đê, nước mắt rơi cả xuống mu bàn tay Thái hậu.



Cuối cùng Thái hậu vẫn thương con gái. Nhưng bà cũng biết, nếu hôm nay Hoàng thượng đã ban chỉ công khai, còn chiêu cáo thiên hạ, vậy hôn ước này đúng là không thể sửa khác.



Huống hồ, hôn sự giữa An Dương và Định Bắc Hầu, Hoàng đế đã từng nói qua với bà, bản thân bà cũng thấy tiểu tử kia không tệ.



Vậy nên Thái hậu liền trầm mặt trách cứ: “Con im đi, đều do ai gia chiều hư con. Dù gì con cũng đã học quy củ nhiều năm như vậy, sao đến quy củ hôn nhân đại sự, mệnh cha mẹ lời mai mối cũng không rõ?”



“Mẫu hậu! Sao người không nghĩ cho con chút nào hết vậy? Nếu không phải khi xưa mọi người thường xuyên nói con với Bàng Chi Hi là trời sinh một đôi, còn nói tương lai con trưởng thành sẽ gả cho Bàng Chi Hi làm thê thì sao con có thể sinh tâm tư khác với hắn? Suy nghĩ này là mọi người áp vào cho con, con coi nó là thật, vẫn luôn tâm niệm ghi nhớ, một lòng nghĩ trưởng thành sẽ gả cho hắn, nhưng hôm nay thì sao? Mọi người chỉ nói một câu đã phủ nhận mọi chuyện, còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu con. Con thì có tội gì chứ!”



Những lời này, Lý Hạ Lan nói ra từ tận phế phủ. Nàng ta đã kìm nén lâu lắm rồi, chỉ khi ở trước mặt mẫu thân mới dám to tiếng khóc lóc như vậy. Suy cho cùng nàng ta vẫn không phải kẻ ngu, tuy không biết rốt cuộc hoàng huynh muốn làm gì, nhưng Lý Hạ Lan hiểu một điều, hôn sự của nàng ta liên quan đến tình hình triều chính, chắc chắn đã không thể thay đổi.



Càng rõ ràng hiện trạng này sẽ không thể thay đổi vì ý nguyện của mình, thế nên nàng ta mới càng nóng nảy, càng không phục.



Bàng Kiêu từ chối đến gặp, còn cho người viết một lá thư mà bề ngoài là quan tâm đến sức khỏe nàng ta, song thực tế lại nhắc nàng nên bớt đưa tin tới, quả thực đã tổn thương đến lòng nàng ta, cũng tổn thương tự ái của nàng ta. Vietwriter.vn



Vừa nghĩ cả đời này có lẽ đã không còn cơ hội nào với Bàng Kiêu, Lý Hạ Lan dứt khoát nằm luôn trong lòng Thái hậu òa khóc nức nở.



“Ơ kìa? Việc gì thế này?” Chính lúc ấy, ngoài điện bỗng truyền tới giọng nói của Lý Khải Thiên.



Tiếng khóc của Lý Hạ Lan ngưng bặt, thậm chí vì quá căng thẳng mà còn lên cơn nấc.



“Hoàng đế tới rồi.” Thái hậu trừng mắt nhìn Lý Hạ Lan hãy còn khóc tới nấc cụt, quay lại cười nói với Lý Khải Thiên: “Đã dùng điểm tâm chưa?”



Lý Khải Thiên hành lễ với Thái hậu trước, đoạn cười nói: “Đã dùng rồi. Hôm nay các đại thần được nghỉ hưu mộc, trẫm liền nhân lúc có thời gian tới thăm mẫu hậu một lát.” Lại chuyển sang Lý Hạ Lan, “Sao Lan Nhi lại khóc đau lòng thế này? Ai bắt nạt muội?”



Trong lòng Lý Hạ Lan nghĩ “chính là huynh bắt nạt muội”, nhưng ngoài mặt lại không dám làm càn trước mặt Lý Khải Thiên, chỉ đành lắc đầu.



Lý Khải Thiên liếc mắt nhìn thấy tấm thiếp hồi âm kia, cau mày nói: “Đây là thư ai đưa cho muội?”



Lý Hạ Lan hoảng sợ suýt bật cả người lên, vội vàng nhét luôn tấm thiếp vào trong ngực, “Không ai đưa, nữ hài tử viết chơi thôi, chẳng lẽ hoàng huynh còn muốn hỏi kĩ nội dung?”



Lý Khải Thiên quét qua tấm thiếp bằng ánh mắt nghiền ngẫm, lại nhìn sang Lý Hạ Lan đang căng thẳng, bấy giờ mới cười nói: “Không có gì thì tốt, nhưng nếu có bị ai bắt nạt, phải nhớ, muội là hoàng muội của trẫm, bất luận xảy ra chuyện gì trẫm cũng sẽ che chở cho muội, hiểu chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc