CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh mặc bộ đồ mỏng bằng vải bông màu xanh nhạt giản dị, đội mũ sa có lụa đen che mặt, chỉ ăn mặc như một phụ nhân tầm thường rồi liền dẫn Băng Đường, Ký Vân và bốn mật thám mặt nạ bạc là đám Kinh Trập đứng chờ tại con phố cách đó không xa.



Kinh Trập thấp giọng hỏi: “Phu nhân, có cần lan truyền tin tức nữa không?”



Bọn họ sợ thân phận bại lộ, đều gọi Tần Nghi Ninh là phu nhân.



Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Tiếp tục. Không thể cứ để lão gia gánh hết tội lỗi mãi được, tự hắn không muốn rêu rao, nhưng chúng ta thì có thể.”



Đại Hàn thấp giọng nói: “Chỉ là lo lắng vị bên trên kia không vừa mắt chiến công của lão gia, đến lúc đó lại ghen tị tức giận.”



Đại Hàn là người chín chắn nhất trong số bốn mật thám mặt nạ bạc đi theo Tần Nghi Ninh, cũng rành việc phân tích tình thế nhất.



Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười: “Vị kia muốn dùng chính sách ngu dân, khiến tất cả mọi người đều thành kẻ đui mù câm điếc, nếu không thì sẽ khó mà thống trị. Nhưng hắn cũng không nghĩ lại thử xem, thực ra làm gì có ai là ngu thật, ai thật sự đối tốt với mình, ai giả tạo vờ vịt chẳng lẽ còn không dễ phân biệt? Kết luận một con người như thế nào chỉ cần nhìn vào hành động người đó làm, không cần quan tâm người đó nói gì. Mà kết luận một người bề trên như thế nào, chỉ cần nhìn xem dân chúng ăn cái gì, mặc cái gì.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh xoay người, dẫn mọi người về nha môn đằng trước. Lại thấp giọng bảo: “Bây giờ mọi người bụng ăn không no, không nhà để về, ngày nào cũng phập phồng lo sợ, thế mà có một vị vẫn suốt ngày mụ mị với chuyện kho báu…”



Những người này đều là người thân cận của nàng, với những chuyện này, tuy không biết toàn bộ thì cũng rõ được bảy tám phần.



Tiểu Mãn thở dài nói: “Thế nên mới có câu “Hưng, bách tính khổ. Mất, bách tính khổ” kia. Những lúc thế này, người xui xẻo nhất vẫn là bách tính.”



“Đúng vậy.” Tất cả mọi người đều thấp giọng nói theo, trong lòng buồn bã.



Tất cả trong họ, chưa một ai là chưa từng chịu khổ, ngay cả Băng Đường là người vốn sinh ra trong nhà gia giáo khấm khá nhưng gia tộc cũng bị hôn quân làm hại, cuối cùng biến thành kẻ lang thang, từ đại tiểu thư phải chịu vận biến thành tỳ nữ.



Còn người từ nhỏ đến lớn chưa từng có ngày tốt lành như Tần Nghi Ninh thì càng không cần nhắc tới.



Vậy nên họ đều có thể hiểu được nỗi khổ của bách tính, có thể thấu cảm được cảm xúc của họ.



Rất nhiều lúc, dân chúng tầm thường thậm chí không hề quan tâm người thống trị mình là ai, điều họ quan tâm chẳng qua chỉ là liệu mình có thể ăn no mặc ấm, có thể bị chiến loạn quấy nhiễu hay không.



Chỉ tiếc hiện đang là thời loạn, nhất là trên lãnh thổ Đại Yên, tai nạn cứ xảy tới liên tiếp không ngừng như bị ai nguyền rửa. Nhiều lúc đến cả ấm no cơ bản nhất cũng là hy vọng xa vời với họ.



Đoàn người đeo tâm trạng nặng nề trở lại trước cửa nha môn. Bàng Kiêu và Củng Ưu đã dẫn người chuẩn bị ngựa sẵn.



Bởi vì đường đi hư hỏng nghiêm trọng, còn thường xuyên có đất đá sạt lở làm tắc nghẽn nên lần này ra cửa, họ không thể ngồi xe mà chỉ có thể cưỡi ngựa.



“Vương gia, đường tới huyện Dương không dễ đi, nửa đường có khả năng còn cần bò qua đá chắn. Vương phi thân thể yếu đuối, đi theo liệu có ổn không?”



Bàng Kiêu cười nói: “Nàng không việc gì, đừng trông nàng yếu đuối thế mà lầm, tâm tính không thua gì nam nhi chúng ta đâu. Huyện Dương và cả thôn trang hồi môn, nàng đều muốn đi xem, nếu có thể xoay được lương thực thì chẳng phải sẽ rất tốt?”



Củng Ưu cười gật đầu, nói: “Nữ tử có thể xứng với Vương gia, làm sao đơn giản cho được? Đúng rồi, hình như trước kia Vương phi là người triều Yên?”



Lúc này Tần Nghi Ninh đã đến gần, nghe vậy cười nói: “Đúng vậy, Củng đại nhân, phụ thân ta vốn là Thừa tướng triều Yên, sau được phong làm Thái sư của Thái ửư, lĩnh tước An Bình Hầu. Về sau triều Yên sụp đổ, phụ thân ta liền quy thuận Thánh thượng.”



“À! Ta biết, ta biết! Lệnh tôn chính là Tần đại nhân, vị Tần Thượng thư đương triều, người được xưng là Trí Phan An kia đúng không?”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu.



“Hóa ra là thế, hóa ra Vương phi vốn là con nhà danh môn, thảo nào khí độ toàn thân hoàn toàn khác với nữ tử tầm thường. Vậy thì tiền bạc và của hồi môn quyên góp lần này, cả tiền bán nhà đổi được cũng là Tần Thượng thư…”



Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Có thể giúp được là tốt rồi. Ý phụ thân ta không muốn khoe khoang.”



Đám sai dịch nghe rồi lại càng thêm cảm kích.



Ngay cả Tinh Hổ vệ và Long Tương quân vốn tùy tính ít nghĩ cũng bắt đầu thấy kính nể Trung Thuận thân vương và Tần đại nhân, cũng đều hiểu họ không muốn rêu rao công lao của mình. Họ chỉ muốn làm những việc thiết thực cho dân chúng, không muốn cướp mất danh tiếng của ai, cũng không muốn dẫn lửa tới thiêu thân mình.



Chính những người những việc vì bách tính thật lòng như vậy mới càng khiến người ta thêm xúc động.



Bàng Kiêu dắt một con ngựa màu đỏ thẫm, con tuấn mã màu đen kia cũng cùng đi theo, cà cái mặt dài vào Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh buồn cười, không nhịn được vươn tay vuốt bờm ngựa. Ẩn trong lớp lông đen bóng của Ô Vân, bàn tay trắng mượt mà của nàng lại càng trắng sáng lạ thường.



Bàng Kiêu đưa dây cương cho Tần Nghi Ninh, nói: “Ô Vân của ta tính quá mạnh mẽ, tuy thích nàng, nhưng ngộ nhỡ nó vui quá chở nàng chạy lồng lên thì sẽ nguy hiểm. Con ngựa này sức chịu đựng tốt lại lành tính, nàng cưỡi nó đi.”



Tần Nghi Ninh nhận dây cương, cười nói: “Được. Nhưng chàng cũng không cần lo, kỹ thuật cưỡi ngựa của thiếp vẫn ổn, trước kia sống ở bên ngoài còn từng cưỡi ngựa hoang, còn từng đi theo đàn ngựa hoang sống với chúng một thời gian đấy.”



Nói đoạn, Tần Nghi Ninh đội mũ sa lên, liền đó đạp lên bàn đạp, tung mình nhảy phóc lên lưng ngựa.



Hôm nay nàng mặc áo ngắn gọn gàng, bên dưới là váy dài xếp nếp, khi lên ngựa vạt váy bay theo gió như con bướm giang rộng đôi cánh, khiến người ta nhìn không chớp mắt. Mà dáng vẻ nàng ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa quả thực cũng lộ rõ vẻ khí thế hiên ngang.



Ánh mắt Bàng Kiêu vụt sáng, vỗ tay Tần Nghi Ninh, đoạn xoay người nhảy lên lưng Ô Vân.



Lúc này Hổ Tử cũng đã đỡ Băng Đường lên ngựa, còn không quên trêo chọc: “May mà đã dạy cô từ trước, nếu không chẳng phải giờ đã không theo kịp bọn ta?”



Băng Đường liếc hắn một cái, cãi: “Là phu nhân dạy ta, không phải ngươi dạy.”



“Ơ! Sao cô vong ân phụ nghĩa thế hả.”



“Ai vong ân phụ nghĩa chứ. Hây!” Băng Đường giật dây cương, đoạn liền giục ngựa đuổi tới bên Tần Nghi Ninh.



Không làm được gì, Hổ Tử chỉ đành sờ mũi rồi bò theo lên ngựa.



Bên này, Củng Ưu dẫn theo Lư sư gia và bốn sai dịch trẻ cũng đã lên ngựa, cùng đồng hành với nhóm Bàng Kiêu. Còn lại Tinh Hổ vệ, mật thám mặt nạ bạc và Long Tương quân thì đi chung với nhau.



Đoàn người rời khỏi đô thành, tiến thẳng về hướng huyện Dương.



Từ huyện Dương tới cựu đô, nếu giục ngựa liên tục thì đi chừng nửa ngày là tới.



Nhưng đó là khi đường xá còn tốt.



Đường tới huyện Dương đa số là đường núi. Do đó mà sau khi động đất xảy ra, núi long đá lở, đất đá rơi kín đường, khiến đường tới huyện Dương không một nơi nào có thể phóng ngựa đi nhanh.



Có nhiều chỗ thậm chí đã không còn đường, buộc họ phải dắt ngựa đạp lên đá vụn và những ụ đất nứt vỡ.



Mới đầu Củng Ưu còn hơi lo, cảm thấy những tiểu thư khuê các học cưỡi ngựa vốn không phải chuyện lạ gì, nhưng vượt núi băng đèo như vậy thì hiếm có nữ tử có thể chịu đựng.



Khi đi hắn nói những lời kia chính là mong Bàng Kiêu có thể thôi việc dẫn nữ tử lên đường, thế nhưng Bàng Kiêu không nghe, hắn cũng không có cách nào khác.



Nhưng khi thực sự vào đường núi, Củng Ưu, Lư sư gia và bốn sai dịch kia mới thực sự được mở rộng tầm mắt.



Thân thủ Tần Nghi Ninh hết sức nhanh nhẹn, lại cẩn thận, gan to.



Ví dụ như đoạn đường hiện tại, trên núi có tảng đá lớn lăn xuống chặn kín đường đi, chỉ còn chừa lại con đường hẹp vừa đúng một người đi qua. Nhưng con đường này một bên là đá lớn, bên kia chính là vực sâu vạn trượng, ngay cả ngựa cũng không chịu đi về phía trước, ấy thế Tần Nghi Ninh vẫn quyết tâm dắt con ngựa đỏ thẫm của mình áp sát vào, khuyên ngựa đi tới.



Việc này thật sự khiến mọi người phải nhìn với con mắt khác.



Thậm chí có vài người vốn nhát gan không dám đi, song thấy một nữ lưu cũng có thể lợi hại như vậy thì cũng đều lấy hết dũng khí quyết tâm đi tới.



Đoàn người có thể nói là lội nước băng đèo, chặng đường nửa ngày mà phải đi đến tận tối muộn mới tới.



Tình hình ở huyện Dương cũng không hề tốt hơn cựu đô. Điều duy nhất khá hơn chính là huyện Dương không có nhiều nhà cửa lầu các như cựu đô, thế nên cảnh tường vỡ ngói đỏ không tan hoang như thế.



Trên đường phố vẫn có vô số dân tị nạn. Thấy một đội ngũ đông đảo dắt ngựa tới, trong đó còn có không ít lính tráng, đám dân chúng gặp tai nạn càng không tránh kịp.



Củng Ưu dẫn mọi người tới huyện nha.



Vách tường huyện nha đã bị động đất làm sụp một nửa, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy trong sân đã dựng lều vải, rất nhiều dân chúng đang chen chúc bên trong.



Củng Ưu giao ngựa cho sai dịch, cùng Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh và mấy hộ vệ cùng đi qua khoảng sân có cái lều vải đơn sơ này đến phòng bàn việc ở đằng trước.



“Lý Tri huyện của các ngươi đâu?”



“Dạ? Ngài là Củng Tri phủ? Sao ngài lại đích thân tới đây? Tri huyện đại nhân vừa mới vào nhà, thuộc hạ sẽ lập tức đi gọi đại nhân tới!” Người nói đã từng gặp Củng Ưu, trong lúc nói thì người đã chạy mất dạng.



Củng Ưu giải thích với Bàng Kiêu: “Đó là tùy tùng bên cạnh Lý Tri huyện.”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Bàng Kiêu gật đầu, đứng chờ trong viện.



Tần Nghi Ninh thì nhìn những lều vải xung quanh, bách tính ở đó phần lớn là những người nhà cửa sụp đổ không còn chỗ về, một số lều là của một gia đình sống chung với nhau. Một số lều thì là vài người đàn ông một gian, hoặc mấy nữ tử và con cái một gian.



Xem ra Tri huyện huyện Dương đúng là yêu dân như con.



Chẳng qua Tần Nghi Ninh hơi hoài nghi về việc kho báu được vận chuyển đến huyện Dương. Nàng cảm thấy chuyện thám tử của Lý Khải Thiên điều tra được có lẽ không đúng. Bởi vì con đường núi họ tới đây thực sự quá khó đi.



Nhất là khi qua ngọn núi gần huyện Dương, đường núi đã bị đất đá chặn kín, tới nàng cũng phải dắt ngựa cẩn thận lần mò từng bước, đoàn xe chở theo kho báu kia làm sao có thể thuận lợi đi qua?



Trừ phi còn có đường khác tới huyện Dương.



Đang trầm tư, Lý Tri huyện đã dẫn theo tùy tùng rảo bước đi ra, nhìn thấy Củng Ưu thì cũng không hành lễ khách sáo mà hỏi tới tấp: “Củng đại nhân! Lương thực đâu? Lương thực Thánh thượng cứu trợ đã tới chưa?”



Lý Tri huyện là một nam tử tuổi gần ba mươi, da trắng không râu, ngũ quan đoan chính, màu rậm và đen dày, vừa nhìn đã biết là người thẳng tính.



Củng Ưu tằng hắng mấy tiếng, nói: “Đi vào trước hẵng nói.”



Bấy giờ Lý Tri huyện mới nhận ra bên cạnh còn có người, liền lúng túng sờ mũi, nói: “Thất lễ rồi. Thực sự là sốt ruột quá nên mới thất lễ, chúng ta vào trong trước rồi lại nói.”



Bàng Kiêu cười, xua tay cười tỏ ý không ngại, đoạn liền dẫn theo Tần Nghi Ninh và tùy tùng vào trong nhà.



Bấy giờ Củng Ưu mới giới thiệu: “Lý Tri huyện, vị này là Khâm sai Thánh thượng phái tới lo cứu nạn thiên tai, Trung Thuận thân vương Bàng Đại học sĩ của Võ Anh Điện.



Lời giới thiệu này, tuy nói rất đầy đủ nhưng lại có vẻ hơi chắp vá.



Nhưng vừa nghe vậy, hai mắt Lý Tri huyện lập tức tỏa sáng, vội hành lễ với Bàng Kiêu: “Hóa ra là Vương gia! Đúng là thất lễ, thất lễ rồi.”



Bàng Kiêu cười đáp lễ, nói: “Bản vương thấy trong sân có rất nhiều người dân gặp nạn? Lý Tri huyện an trí cho họ ở luôn trong viện?”



“Đúng vậy, nhà họ đã bị phá hủy, ta sợ họ đến gần phế tích lại dính phải bệnh dịch gì nên mới sắp xếp cho ở gần đây. Nhưng Vương gia, gạo cứu trợ của Thánh thượng vẫn chưa tới hay sao? Ta mở kho phát cháo, cho dù là cháo loãng nhất thì cũng không thể cầm cự được bao lâu.”



“Tình hình này bản vương đã biết. Nhưng bản vương cũng lâm nguy nhận mệnh, lương thảo cứu nạn của Thánh thượng chắc phải thêm một thời gian nữa mới tới.”



Bàng Kiêu vừa nói xong, Lý Tri huyện đã nhíu mày khó chịu.



Vẫn là Củng Ưu kéo người sang một bên, nói hết mọi chuyện Bàng Kiêu làm sau khi tới và cả số tiền hắn đã quyên góp.

Bình luận

Truyện đang đọc