CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Ngũ biểu tẩu mở to hai mắt, tuy là nhìn Tần Nghi Ninh nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không, nước mắt không ngừng tuôn ra, như một dòng suối mãi không khô cạn.



Thấy nàng như vậy, Định Quốc công phu nhân chậm rãi bước tới, hai tay chống đầu gối ngồi xuống mép giường, giọng nói mang đầy vẻ tang thương mà bình tĩnh.



“Biết cháu sinh con bình an, nó cũng có thể an tâm mà đi. Người chết đã chết, người sống càng phải kiên cường. Thật ra, bọn họ ra đi là xong, những trách nhiệm này, những người ở lại chúng ta có muốn gánh vác hay không? Sương tỷ nhi, ta biết vợ chồng cháu còn trẻ, tình cảm sâu đậm. Cháu nghe lời tổ mẫu đi, hãy xem như nó đi xa, tương lai rốt cuộc còn có ngày gặp lại.”



“Tổ mẫu.” Ngũ biểu tẩu nghẹn ngào kêu lên, một tay ôm đứa bé, một tay nắm lấy tay Định Quốc công phu nhân, gắng sức như muốn bóp nát tay bà.



Tất cả mọi người không khỏi một lần nữa rơi lệ.



Trước tai họa lớn lao như thế, người ta hoặc sẽ bị hoàn toàn sụp đổ, hoặc sẽ ngột ngạt không thở nổi, đến mức sống lưng cong oằn xuống.



Lời Định Quốc công căn dặn Định Quốc công phu nhân trước lúc ly biệt vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của mọi người.



Mà Định Quốc công phu nhân không hổ danh tiếng xưa nay của mình, vào thời điểm mấu chốt, bà là người già cả sức khỏe yếu ớt nhất, bà nên là người không thể gượng dậy nhất vì đau lòng khóc lóc, nhưng lại có thể bình tĩnh phân tích sự việc, dẫn dắt các nữ quyến trong nhà đang cuống cuồng hoảng sợ, lựa chọn một con đường đúng đắn.



Tần Nghi Ninh kính nể nhìn Định Quốc công phu nhân, lại vì bà mà cảm thấy thương xót.



Điều nàng có thể làm, chỉ là chăm sóc tốt cho mấy người ngoại tổ mẫu, không để họ thiếu thốn chi phí ăn mặc.



Khi kết cục bi thảm của cả nhà Định Quốc công truyền ra ngoài khiến mọi người đều biết thì những bản quốc thư Đại Chu cũng đồng loạt dán đầy đường, không chỉ những chỗ dán bố cáo vốn ở nơi dễ thấy, mà khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có truyền đơn cuốn bay theo gió, người biết chữ tiện tay nhặt lấy là xem được nội dung trên đó.



Vì tức giận Yên đế mà Đại Chu chôn sống hai vạn tù binh, lại có hai vạn binh sĩ không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ.



Mà vị Hoàng đế Yên triều của họ vẫn vô tư cùng yêu hậu trải qua cuộc sống xa xỉ giàu sang nhung lụa. Vì muốn cầu xin Hoàng đế Đại Chu tha thứ, ông ta đã buộc Thế tôn của Định Quốc công dâng hiến óc của mình, nhưng Thế tôn không chịu, sau đó ông ta bị người của Đại Chu chỉ thẳng vào mặt mắng cho một trận nên đã sợ mất mật và đi giết toàn bộ nam đinh của Tôn gia, thậm chí đứa bé năm tuổi cũng không tha. Giết người xong, ông ta lập tức dâng thư cầu xin Chu đế bớt giận, vô liêm sỉ một cách chó má.



Hoàng đế ngu ngốc, háo sắc như vậy, rất sợ chết, nhưng lại không tiếc tay tàn hại trung thần, dân chúng thật sự khó kìm nén nỗi bất bình!



Năm mới đã sắp đến, kinh thành lại hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc đau thương và phẫn nộ, ngay cả bách tính thông thường nhớ tới tin đồn ngày hôm đó, còn có hành động ngang ngược giết người bên đường của Tào Quốc trượng, cùng với sự thờ ơ lãnh đạm của Hoàng đế, đều cảm thấy trong lòng nguội lạnh.



Mà so với bách tính bình thường, lòng Tôn thị càng nguội lạnh.



“Mẫu thân.” Tôn thị mặc bối tử(1) màu xanh ngọc, đầu đội trang sức bằng bạc, khoác áo choàng màu xanh đen, vừa vào cửa liền ôm chân Định Quốc công phu nhân òa khóc: “Mẫu thân, tên Tần Mông kia là kẻ vong ân phụ nghĩa, hắn phụ con, phụ nhà chúng ta!”



(1) Một loại áo rộng cổ truyền Trung Quốc, cả nam và nữ đều mặc.



Định Quốc công phu nhân vừa nhìn thấy con gái khóc to đã cảm thấy trong đầu kêu ù ù rồi.



Đứa con gái này, xem như là đồ vô dụng rồi.



Gặp chuyện chỉ biết khóc lóc oán trời trách đất, thảo nào nó dạy dỗ ra một đứa con gái như Tần Tuệ Ninh.



“Con đứng lên mà nói.” Định Quốc công phu nhân xoa trán.



Bao ma ma vừa mới được chuộc thân ra, đỡ Tôn thị ngồi lên ghế bọc khăn thêu: “Cô nãi nãi đừng khóc. Dù thế nào cô nãi nãi cũng phải chú ý tới sức khỏe của lão phu nhân.”



Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, không thấy Tôn thị cố gắng giúp đỡ gì cho nhà mẹ đẻ, thậm chí mấy ngày gần đây, cũng không thấy ghé thăm, mà đều do Tần Nghi Ninh vội vàng bận bịu, Bao ma ma đã có ý trách móc đối với Tôn thị.



Tôn thị sụt sịt mũi, tủi thân nói: “Tần Mông muốn nạp quả phụ kia của Tào gia làm thiếp. Hôm nay sẽ đưa vào cửa! Con khuyên như thế nào cũng vô ích, hắn còn lừa gạt con, nói là Hoàng thượng ban thưởng Tào thị cho hắn! Mẫu thân, sao hắn có thể đối với con như vậy? Nếu trước kia không nhờ có phụ thân đề bạt, làm sao hắn có thể có ngày hôm nay? Hôm nay nhà chúng ta xảy ra chuyện, nhà bọn họ liền vong ân phụ nghĩa đến thế này, thật sự khiến trái tim người ta băng giá.”



Định Quốc công phu nhân ngước mắt lên nhìn về phía gương mặt tái nhợt, vành mắt thâm quầng và đôi mắt khóc sưng húp của Tôn thị, thở dài nói: “Hạm tỷ nhi, có một số việc mẫu thân có thể giáo dục con thì cũng đã từng giáo dục rồi, chính con không ghi nhớ, không để tâm vận dụng vào cuộc sống, chỉ một mực nghĩ rằng mình có xuất thân cao quý! Chẳng lẽ con có thể cả đời ngồi trên sổ ghi công nhìn xuống người nhà chồng? Từ lâu ta đã từng nói, hôm nay Tôn gia sụp đổ, con không còn chỗ dựa nữa rồi. Sau này mẫu thân không ở bên cạnh con, con cũng phải động não nhiều hơn.”



Tôn thị nghe vậy, nước mắt lại tuôn tràn như vỡ đê: “Mẫu thân, sao người không ở bên cạnh con?”



Định Quốc công phu nhân sờ mặt của Tôn thị, nhưng lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh ở bên cạnh: “Lần này, Nghi tỷ nhi giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta không biết lấy gì báo đáp.”



“Ngoại tổ mẫu đừng nói như vậy, đây là việc cháu nên làm. Cháu cũng vì mẫu thân mà tận hiếu.” Tần Nghi Ninh nghiêm túc nói.



“Ta biết, cháu là một đứa nhỏ thấu suốt, hôm nay ta đã nghĩ ra nơi sẽ đi, cũng đã liên hệ thỏa đáng rồi. Hôm nay liền bắt đầu thu xếp dọn đi. Sau này cháu phải cố gắng chăm sóc mẫu thân cháu, cố gắng sống ở Tần gia, chúng ta tạm thời ít liên hệ.”



Bà vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp.



Tôn thị cuống cuồng nói: “Mẫu thân, người giận con sao? Chỉ là… lòng con tràn đầy buồn tủi không biết nói cùng ai, nên mới đến nói với mẫu thân. Con biết như thế là không nên, mẫu thân đừng tức giận, đừng rời bỏ con!”



“Đó không phải là vì con.” Định Quốc công phu nhân thở dài nói: “Hạm tỷ nhi, sau này con nên tin tưởng nhiều hơn ở chồng mình, nên nghe theo ý kiến của Nghi tỷ nhi. Tào thị kia tất nhiên là Hoàng thượng ban cho cô gia, lai lịch không đơn giản, sau này con phải cạnh tranh với nàng ta, cần phải chú ý nhiều hơn, đừng dễ tin lời bất cứ ai. Khi gặp chuyện, trước khi muốn làm gì, phải bàn bạc với Nghi tỷ nhi, Nghi tỷ nhi là người nhìn sự việc rất thấu đáo.”



Tôn thị nghe Định Quốc công phu nhân nói như trăng trối, lại càng hoảng hốt.



Tần Nghi Ninh đã hiểu ý của Định Quốc công phu nhân, nàng cau mày nói: “Ngoại tổ mẫu đừng lo lắng. Thể lệ thuê người từ Giáo phường cũng không phải do cháu sáng tạo, mà là quy củ do người sáng lập truyền lại. Cháu mong muốn nuôi dưỡng người nhà chúng ta, đây cũng là tự do của Chiêu Vận Ti của cháu, tay của Hoàng thượng còn có thể với tới nơi này của chúng ta sao?”



“Nha đầu ngốc.” Định Quốc công phu nhân nói: “Cháu cho rằng Hoàng thượng là người biết phân rõ phải trái sao? Nếu ông ta biết phân rõ phải trái thì nhà chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này rồi. Phụ thân cháu có địa vị đặc thù, chúng ta không nên ở lại. Huống hồ, ta cũng có việc muốn làm.”



Nói tới đây, Định Quốc công phu nhân đứng dậy, vỗ vỗ đầu Tôn thị, lại hiền từ nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Mặc dù cháu về nhà chưa lâu, nhưng ta nhận thấy cháu là một đứa nhỏ thông tuệ, sau này chúng ta ít lui tới đi! Mạnh ai nấy sống, bình an sống nốt quãng đời còn lại là có phúc rồi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cau mày.



Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ ở một bên hầu hạ đều thầm nghĩ lời lẽ của Định Quốc công phu nhân quá lạnh lùng.

Vietwriter.vn

Trước đó, vì nghĩ cách cứu giúp những nữ quyến này, vì tìm cách truyền tin đến đại lao Bộ Hình để các nam đinh trước khi chết cũng không vì quá mức trông tin mà rối ruột rối gan, vì nhặt xác cho nam đinh Tôn gia, vì giúp các vị chủ tử này tìm lại tỳ nữ và người hầu trung thành, cô nương nhà bọn họ không những tốn nhiều ngân lượng, mà cũng tốn nhiều tâm sức và gánh chịu biết bao nguy hiểm?



Hôm nay, một câu nói “ít lui tới, ít liên hệ” của Định Quốc công phu nhân chẳng khác nào vạch ra một khoảng cách với bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc