Bât luận người ngoài nghĩ như thế nào, Tần Nghi Ninh cũng hiểu là, ở trước mặt mọi người, phụ thân dùng phương pháp giáo dục con trai giáo dục nàng, không những không làm nàng mất mặt, mà còn nhắc nhở mọi người, bất luận ông ta có bao nhiêu thiếp thất, con gái của Tần Hòe Viễn lại chỉ có một.
Những người có mặt đều không ngu dốt, đương nhiên ai nấy đều hiểu thâm ý của Tần Hòe Viễn khi hành động như vậy, ánh mắt của họ nhìn về phía Tần Nghi Ninh liền khác trước.
Ngay cả lão Thái Quân, trong lòng cũng có chút hối hận vừa rồi trong lúc tức giận, mình dùng tẩu thuốc bằng đồng đánh người.
May mà Tần Nghi Ninh tránh được, nếu như thật sự ném trúng, làm cho vỡ đầu chảy máu, thì làm sao bà ăn nói với Tần Hòe Viễn?
Là người mẹ, lão Thái Quân biết rõ sự khó xử của con trai. Tần Hòe Viễn có ưu tú cỡ nào, nhưng hiện nay không có con trai nối dòng. Tần Nghi Ninh trời sinh giống hệt Tần Hòe Viễn như vậy, lại rất thông tuệ, hành sự cũng mạnh mẽ phóng khoáng, không giống như một tiểu thư khuê các, mà ngược lại có vài phần lanh lẹ của con trai, thảo nào Tần Hòe Viễn thích nàng, muốn đào tạo nàng như con trai.
Lão Thái Quân thầm nghĩ, sau này dù muốn quản giáo Tần Nghi Ninh, cũng phải giấu diếm Tần Hòe Viễn.
“Tuệ tỷ nhi.” Tần Hòe Viễn lại lên tiếng.
Tần Tuệ Ninh cúi đầu đứng một bên, đột nhiên nhìn về phía Tần Hòe Viễn, khi gặp phải ánh mắt của ông ta, nàng ta cảm thấy tim đạp thình thịch, hoảng loạn cụp mắt xuống, thi lễ: “Phụ thân.”
Tần Hòe Viễn liếc nhìn Tần Tuệ Ninh, chiếc váy áo màu hồng phấn và đồ trang sức bằng vàng ngọc trên đầu nàng khiến ông không thích. Đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh mặc váy áo màu trắng, không đeo dù chỉ một món trang sức nào, Tần Hòe Viễn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Hôm nay Tuệ tỷ nhi ăn mặc rất là tươi đẹp.”
Tần Tuệ Ninh căng thẳng nuốt nước bọt, biết Tần Hòe Viễn đang tách cứ nàng, vội giải thích: “Phụ thân, thường ngày con cũng không mặc như vậy, chỉ là hôm nay Tào di nương vào cửa, vì muốn thể hiện sự vui mừng, đương nhiên là phải mặc trang phục đẹp, mới không cảm thấy thất lễ.”
Rốt cuộc ánh mắt của Tần Hòe Viễn rơi vào người Tào Vũ Tình.
Từ lúc vào cửa, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn nàng ta.
Tào Vũ Tình dịu dàng mỉm cười, sự vui thích và không muốn xa rời như là muốn hóa thành thực chất, quấn quít đi tới.
Nhưng Tần Hòe Viễn không mở mắt, nói: “Tào di nương xuất thân danh môn, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa nhất, có lý nào để ý ngươi mặc cái gì? Tuệ tỷ nhi, thi thể nam đinh một nhà Định Quốc công còn chưa lạnh, ngươi dù sao cũng mười mấy năm gọi Định Quốc công là ông ngoại, ngươi là nữ tử khuê các, không có năng lực khác, nhưng lẽ nào mặc đồ trắng trong thuần khiết một chút, ngươi cũng không làm được?”
Tần Tuệ Ninh bị răn dạy, mặt mày đỏ bừng, khuôn mặt như muốn nhỏ máu, nâng váy quỳ “phịch” xuống: “Phụ thân bớt giận, con gái cũng là nhất thời suy nghĩ sai lầm, xin phụ thân thứ tội.”
Tần Hòe Viễn: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đóng cửa nghiềm ngẫm lỗi lầm, không chép “Hiếu Kinh” xong một trăm lần thì không được ra ngoài. Bản thân làm cái gì, tự mình ngẫm lại đi.”
Tuy Tần Hòe Viễn chỉ dạy bảo, nhưng nói những lời như vậy trước mặt nhiều người, thật sự chẳng khác nào tát vào mặt Tần Tuệ Ninh.
Nhưng trong gia đình này, phụ thân là người đứng đầu, lại được lão Thái Quân sùng bái, có cho nàng ta mười lá gan, nàng ta cũng không dám cãi lời ông.
Tần Tuệ Ninh đành ấm ức cúi đầu thấp xuống, nói: “Dạ, đa tạ phụ thân dạy bảo.”
“Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Tần Hòe Viễn mỉm cười hành lễ với lão Thái Quân: “Mẫu thân, con còn chờ cho Nghi tỷ nhi xem sách, con sẽ dẫn người đi trước.”
Lão Thái Quân đành gật đầu.
Tần Hòe Viễn khoác áo choàng xong liền đi về phía cửa, thản nhiên nói: “Nghi tỷ nhi, còn không mau đuổi theo.”
Tần Nghi Ninh lại cung kính hành lễ với lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tam thái thái cũng như nói lời từ biệt các chị em họ, rồi mới nhanh chóng theo Tần Hòe Viễn ra ngoài.
Tới hành lang, Tần Hòe Viễn nhìn Tôn thị khóc nức nở quỳ trên mặt đất cùng Kim mụ mụ và Thái Quất lạnh run dưới tiết trời mùa đông, thở dài nói: “Đại phu nhân thân thể yếu đuối, lần trước bị bệnh còn chưa hồi phục, các ngươi còn không đỡ phu nhân các ngươi đứng lên, chuẩn bị xe ngựa, đưa về Hưng Ninh Viên nghỉ ngơi đi?”
Đây là trợ giúp con gái xong, lại trợ giúp vợ.
Ở trong phòng, lão Thái Quân nghe được cũng chỉ nguýt một cái, không ngăn cản mà phái Tần ma ma ra ngoài nghe lời Tần Hòe Viễn dặn bảo.
Tần ma ma liền vâng dạ, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa.
Tào Vũ Tình cũng theo sát Tần Hòe Viễn đến hành lang, nhìn thấy gương mặt khóc lóc trắng bệch của Tôn thị, lại nhìn bóng lưng cao lớn của Tần Hòe Viễn chắp tay mà đứng, nàng ta cắn môi dưới như có chút suy nghĩ.
Mà Tôn thị vừa ngẩng lên, đã thấy được Tào Vũ Tình ăn mặc gọn gàng mỹ lệ, xinh đẹp đến mức khiến Tôn thị mặc cảm.
Trong mắt Tôn thị lóe ra sự phẫn hận trước nay chưa từng có.
Nhà bà đã sớm điều tra xong, khi sứ thần Đại Chu muốn lấy bộ não của Tôn Vũ, Hoàng đế vốn có cơ hội từ chối, là yêu hậu xúi giục mới khiến Hoàng đế hạ thánh chỉ, khiến Tôn Vũ phải lấy cái chết để bày tỏ chí khí. Sau đó, Đại Chu truyền bá rộng rãi quốc thư, công bố muốn lấy mạng hoàng đế Đại Yên, cũng chính yêu hậu đưa ra ý kiến, nói rằng phải diệt trừ Tôn gia để làm Đại Chu nguôi giận, vì thế mà Tôn gia mới sụp đổ như thế.
Tào gia chính là kẻ thù làm hại Tôn gia cửa nát nhà tan.
Nhưng Tần Hòe Viễn lại muốn đón con gái của Tào gia về nhà làm quý thiếp! Vietwriter.vn
Hôm nay Tôn thị tinh thần sa sút, đã qua thời xuân sắc tốt đẹp nhất, phải quỳ gối khóc lóc dưới trời đông rét mướt, nhưng Tào di nương thì ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp, đứng cười bên cạnh Tần Hòe Viễn.
Thù mới hận cũ, làm sao Tôn thị có thể không oán hận? Bà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người của Tào gia!
Nhận thấy tâm trạng của Tôn thị đang kích động, Kim mụ mụ hoảng sợ, liền đưa tay bụm miệng bà, nói với Thái Quất: “Mau lên, mau đỡ phu nhân lên xe!”
Nước mắt của Tôn thị chảy ướt đẫm tay của Kim mụ mụ, bà nức nở giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng lả người đi, chỉ dựa vào vai Kim mụ mụ khóc lóc.
Tần Hòe Viễn nhìn theo bóng lưng của Tôn thị ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và hổ thẹn, bước xuống bậc thềm nói: “Nghi tỷ nhi, đi theo ta.”
“Dạ.” Tần Nghi Ninh đã ăn mặc ổn thỏa, tay ôm một lò sưởi tay ấm áp, dẫn theo Băng Đường, Thu Lộ và Tùng Lan đi theo phía sau Tần Hòe Viễn.
Tào Vũ Tình không kiềm chế được, đuổi theo mấy bước, nũng nịu kêu lên: “Lão gia.”
Tần Hòe Viễn dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Tào di nương mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Ông lại dặn bảo Tần ma ma: “Ngươi cố hết sức an bài người ổn thỏa, hầu hạ Tào di nương, dù sao thì cũng không được có nửa phần chậm trễ, chi tiêu cho ăn mặc đều chọn thứ tốt nhất đưa tới.”
Tần ma ma vô cùng kinh ngạc gật đầu, Tần Hòe Viễn nói như vậy, là muốn cho người chăm sóc nàng ta, chứ không định gặp mặt?
Cũng đúng.
Người trong thiên hạ đều biết Tôn gia sụp đổ thê thảm như thế nào.
Đối với cha vợ là Định Quốc công, Tần Hòe Viễn chưa bao giờ làm điều gì phải đỏ mặt hổ thẹn, vừa rồi ông còn răn dạy Tần Tuệ Ninh không mặc tang phục, phạt nàng đóng cửa suy ngẫm và chép phạt một trăm bản “Hiếu Kinh”, giờ đây làm sao có thể lập tức tiếp nhận Tào di nương chứ?
Nếu như có kẻ nào đó vừa tiếp nhận một nữ nhân vào cửa đã lập tức ngủ chung, thì nhất định không phải là Tần Hòe Viễn lớn lên từ nhỏ trước mắt bà.
Tần ma ma rất bội phục cách đối nhân xử thế của Tần Hòe Viễn, lại nghĩ ở một số phương diện, Tần Nghi Ninh rất giống Tần Hòe Viễn, không khỏi lĩnh hội mà mỉm cười.
Tào Vũ Tình ngẩn người nhìn theo Tần Hòe Viễn đi xa dần, ánh mắt mong đợi dần tàn lụi, khẽ thở dài.
Ngược lại, Tần ma ma rất hiểu ý tứ của lão Thái Quân, cung kính và lễ độ mời Tào Vũ Tình ngồi lại một lát.
Tần Tuệ Ninh cũng xốc lại tinh thần, nghĩ rằng dù sao thì ngày mai mới phải bắt đầu đóng cửa suy ngẫm, liền tươi cười trò chuyện với Tào Vũ Tình.
Mọi người như sao vây quanh trăng, vây quanh Tào Vũ Tình vào phòng, lại cười nói náo nhiệt.
Phía bên này, Tần Nghi Ninh theo Tần Hòe Viễn tới thư phòng, hai cha con một trái một phải ngồi xuống chiếc giường La Hán bên cửa sổ, tỳ nữ dâng trà nóng lên, Tần Hòe Viễn liền phất tay, cho mọi người lui ra.
Tần Nghi Ninh cắn môi, áy náy nói: “Phụ thân, hôm nay con đã quá kích động, xúc phạm lão Thái Quân, xin lão Thái Quân tha thứ.”