Đêm khuya, mây đen che khuất ánh trăng, một trận mưa to đã lâu không thấy, sắp đổ xuống.
Bên ngoài thành Hề Hoa, các tướng sĩ Đại Yên mệt mỏi đều đã rơi vào giấc ngủ, chỉ có vài đội tuần tra đi lại xung quanh nơi đóng quân.
Đột nhiên, có mấy tiếng “vút, vút” xé gió truyền đến, các binh sĩ tuần tra còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã trúng tên, không kịp kêu lên đã ngã xuống.
Trong bóng tối, mấy trăm đại hán cầm cương đao trong tay, nhanh như báo đen săn mồi xông vào nơi đóng quân của Đại Yên, thừa lúc mọi người đang còn mơ màng giấc điệp, vung tay chém xuống.
Cuộc chiến lâu dài khiến các tướng sĩ Đại Yên mệt mỏi không chịu nổi, vừa vất vả đẩy lùi quân địch, mới yên tâm ngủ một giấc, nào ngờ đây là Hổ Bí quân cố ý sắp bày?
Rất nhiều người bị chém đứt đầu trong lúc ngủ, cho đến lúc bị Hổ Bí quân giết gần trăm người, mới có người tỉnh giấc, cảm thấy có điều không ổn, mở mắt ra liền nhìn thấy quân địch tay cầm đao sáng loáng dính đầy máu tươi.
“A…!”
“Có quân địch tập kích doanh trại!”
“Trời ơi, Vương tướng quân bị giết rồi!”
…
Quân doanh của Đại Yên chìm trong hỗn loạn, tiếng chém giết không ngừng vang lên, chỉ trong thoáng chốc, ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Một trận chiến đấu liên tục kéo dài đến lúc bình minh, trong cơn mưa phùn, Bàng Kiêu suất lĩnh mười vạn Hổ Bí quân xâm nhập thành Hề Hoa, cấp tốc chiếm lĩnh phủ nha, kho lương và các vị trí phòng thủ trong thành, giam các quan viên trọng yếu của thành Hề Hoa may mắn sống sót vào đại lao, bố trí trọng binh canh gác, áp giải tù binh vào thành Hề Hoa.
Cùng lúc đó, Bàng Kiêu ban ra vài quân lệnh.
“Tại thành Hề Hoa, Hổ Bí quân không được cướp bóc tài sản của dân chúng, không được gian dâm phụ nữ, không được giẫm đạp lên ruộng tốt. Hàng ngày, cần thứ gì thì có thể giao dịch, nhưng không được thiếu nợ, quỵt nợ, kẻ nào bị phát hiện vi phạm quân lệnh, đều sẽ bị phạt một trăm quân côn.” Chỉ tay vào hai hán tử mặt xám như tro tàn, hắn nói tiếp: “Hai người này gian dâm phụ nữ, kéo ra ngoài, xử theo quân pháp răn đe!”
“Dạ!”
Lập tức có hai người nghe lệnh, lôi hai hán tử quần áo xốc xếch ra ngoài. Rất nhanh sau đó, nên ngoài lều truyền tới gậy đánh vào da thịt.
Trịnh Bồi cau mày, không tán thành nói: “Vương gia, xử phạt như vậy sẽ làm lòng các huynh đệ nguội lạnh. Bọn họ theo ngài hăng hái tắm máu chiến đấu hăng hái, đây chẳng qua chỉ là những chuyện nhỏ, cần gì phải làm như vậy? Chịu xong một trăm quân côn thì cũng không còn mạng nữa rồi!”
Giáp đen trên người Bàng Kiêu đầy máu, trên khuôn mặt tuấn tú còn dính lấm tấm những giọt máu nâu sẫm, đôi mày dài hơi xếch lên, mắt phượng nheo lại, lúc này sát khí chung quanh người hắn phả vào mặt người khác, giống như sát thần bước ra từ địa ngục, càng đầy khí thế uy nghiêm hơn so với thường ngày.
Trịnh Bồi cúi đầu, các tướng quân, giáo úy còn lại trong lều cũng đều lộ vẻ kính nể.
“Như vậy là Trịnh tiên sinh có mật chỉ của Thánh thượng?” Giọng nói của Bàng Kiêu lộ rõ vẻ châm biếm.
Nhưng câu nói này đến tai Trịnh Bồi, ông ta cảm thấy như là trên mặt bị mấy cái tát.
Ông ta là phụ tá của Bàng Trung Chính, là thân tín của Bàng Kiêu, cho nên mới có thể có địa vị vững chắc trong Hổ Bí quân với tư cách là mưu sĩ.
Trịnh Bồi biết rõ sự sùng bái và tin tưởng của tướng sĩ Hổ Bí quân đối với Bàng Kiêu. Có thể nói, để điều động mười vạn Hổ Bí quân, cho dù Thánh thượng không trao binh phù cho hắn, thì đối với tướng sĩ trong quân, Bàng Kiêu chính là hiện thân của binh phù, một câu nói của hắn còn có tác dụng hơn binh phù thật sự.
Nếu để những người này biết việc ông ta đã làm, thì rốt cuộc sẽ làm giảm uy tín của ông ta. Cho dù là thân cận Thánh thượng, về mặt đạo lý cũng không sai, thế nhưng xét vè tình cảm, ông ta là một kẻ phản bội.
Hoàng đế đa nghi, cho dù ông ta nói thật, cũng chưa chắc Hoàng đế đã tin tưởng ông ta.
Mặc dù Bàng Kiêu cũng cũng thông minh quỷ quyệt, nhưng hắn có tấm lòng nhân nghĩa, chỉ cần ông ta có biểu hiện tốt, tất nhiên sẽ nhận được che chở.
Do đó, lúc này thái độ của Trịnh Bồi hoàn toàn khác trước, ông ta vội vã chắp tay nói: “Vương gia nói đùa, Thánh thượng đâu có mật chỉ gì, lão phu chỉ là lo lắng cho Vương gia, suy nghĩ vì Vương gia mới nói như vậy. Dù sao thì tướng sĩ trong Hổ Bí quân đều gắn bó với Vương gia.”
Bàng Kiêu bước đi thong thả trong doanh trướng, chiếc roi ngựa trong tay đánh ra âm thanh vang dội.
“Trận chiến lần này giữa chúng ta và Đại Yên, là trận liều chết quyết chiến. Chí hướng của Thánh thượng là nhất định chiếm được Đại Yên, sau này đánh hạ Đại Yên, chẳng lẽ chúng ta muốn có một tòa thành chết, một vùng đất hoang?”
Trịnh Bồi, Hổ Tử và cả những tướng sĩ còn lại trong lều đều nhìn về phía Bàng Kiêu.
Bàng Kiêu đứng lên ở thủ vị, nâng chuôi bội kiếm, nói: “Bản vương quyết định như vậy, là chuẩn bị cho sau này Thánh thượng thống trị Đại Yên. Yên đế ngu ngốc, dân chúng nhiều năm bị áp bách và đói khổ, lại thêm chiến tranh loạn lạc liên tục mấy năm, khổ không nói nổi, bọn họ cần một người kết thúc thời buổi loạn lạc này. Nếu người của chúng ta còn không bằngngườI của Đại Yên, các ngươi nói dân chúng sẽ ra sao?”
“Vương gia anh minh!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra, vô cung khâm phục chắp tay.
Thấy vậy Bàng Kiêu gật đầu, nói: “Hôm nay vất vả cho chư vị, hãy về nghỉ ngơi đi!”
“Dạ.”
Các tướng hành lễ rồi lui ra ngoài, không bao lâu trong lều chỉ còn lại Bàng Kiêu và Hổ Tử.
Hổ Tử cười hì hì, bước tới hầu Bàng Kiêu cởi áo giáp: “Vương gia, ta vừa mới sai người chuẩn bị nước nóng, ngài mau tắm rửa đi.”
“Ừ. Kinh đô có tin tức gửi tới?” Bàng Kiêu vừa hỏi, vừa nhanh nhẹn cởi chiến bào dính máu, để lộ thân hình rắn rỏi, mặc chiếc khố lụa đen đi ra sau bình phong, lập tức từ đó vọng ra tiếng nước bì bõm.
Hổ Tử xắn tay áo lên hầu Bàng Kiêu gội đầu, kỳ lưng.
“Đã khá lâu không có tin tức gì của Ký Vân. Nhưng trinh sát của chúng ta đã gửi tin tức về, Vương gia bận đánh trận nên ta không nói.”
Bàng Kiêu giang hai tay ra hai bên mép thùng tắm, nhắm mắt nói: “Ký Vân không có tin tức, cho thấy tình hình của Tần gia rất căng thẳng, với tính nết của lão Uất Trì khốn kiếp, nói không chừng vừa biết tin ta khai chiến ở đây, lão sẽ giận cá chém thớt đối với Tần gia. Sợ là hôm nay Tần Thái sư khó giữ được chức quan, thậm chí còn phải lo cho tính mạng của mình. Nhưng thật ra Tào gia…”
Bàng Kiêu dừng lời một lát mới nói tiếp: “Sợ rằng lão Uất Trì khốn kiếp không nghĩ ra được cách nào khác, ngay cả Tác - ta ở một nơi xa xôi như vậy mà lão cũng muốn lợi dụng, tất nhiên Tào gia sẽ được khôi phục.”
Hổ Tử vừa cầm khăn mặt kỳ lưng cho Bàng Kiêu vừa khâm phục nói: “Quả thật chủ tử liệu việc như thần, báo cáo của trinh sát đúng như ngài phân tích. Tào Quốc trượng được khôi phục chức vị, một lần nữa được làm Thái sư, còn Tần đại nhân bị cách tất cả chức quan, bảo lưu tước vị, bị giam vào đại lao bộ Hình, chúng ta bất ngờ tập kích đại doanh Hữu Tiếu của Ngũ quân doanh, dân chúng sợ hãi đều chạy vào thành, lão Hoàng đế chó má còn không chịu cấp bạc nuôi họ…”
Nói tới đây, Hổ Tử hơi thấp thỏm nói: “Còn Tứ tiểu thư, thì… thì…”
“Có cái gì cứ việc nói thẳng, sao lại cứ ngập ngà ngập ngừng như các bà các mợ thế?”
Hổ Tử thầm xem thường, thầm nghĩ: Ta nói rồi ngài đừng có tức giận.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lập tức, cậu ta kể cho Bàng Kiêu nghe việc Tần Nghi Ninh bán các đồ châu báu, sắp xếp cuộc sống cho dân chạy loạn như thế nào.
Nghe xong, Bàng Kiêu im lặng suy nghĩ.
Hổ Tử im lặng, tiếp tục kỳ lưng cho Bàng Kiêu, không dám nói thêm câu nào, còn thầm suy đoán xem có phải Vương gia đã sắp nổi trận lôi đình rồi không.
Nào ngờ, chỉ chốc lát sau, Bàng Kiêu lại phì cười.
Ối chao, không phải là Vương gia tức quá thành hồ đồ rồi sao?
Bàng Kiêu nói: “Nghi tỷ nhi biết tiêu tiền như vậy, xem ra bản Vương cũng phải tìm cách kiếm thêm chút tiền cưới vợ mới được, bằng không sau này nàng vào cửa rồi, không đủ bạc dùng thì sao?”
Hổ Tử: “…”
“Ngày mai ngươi truyền lệnh của ta, bắt hết tham quan ô lại trong thành Hề Hoa cũng như bọn địa chủ, phú ông làm giàu bất nhân bất nghĩa, bị dân chúng xem là “giàu nứt đố đổ vách”, “bóc lột tận xương tủy”, “vô cùng độc ác”, kể cả những người nguy hiểm kịch liệt phản kháng, đều đem ra ngoài bêu đầu thị chúng, sung tài sản của bọn họ làm quân lương. Sau đó tìm cách tô vẽ, thổi phồng chuyện này cho lớn chuyện mà truyền tới kinh thành Đại Yên.”
Nghe vậy, Hổ Tử ngẩn người: “Vương gia, vừa rồi chẳng phải ngài còn nói, phải để người Yên triều cảm thấy Đại Chu chúng ta nhân từ sao?”
“Bản Vương có nguyên tắc của mình, ngươi cứ việc truyền lệnh xuống là được.”
Tuy không hiểu, nhưng Hổ Tử vẫn nghiêm nghị gật đầu vâng theo: “Vâng.”