CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Nghe vậy, Lý Hạ Lan lập tức cảnh giác, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút nào, ngoan ngoãn chớp đôi mắt to làm nũng: “Lan Nhi và Phò mã là phu thê, lời này ai nói mà chẳng giống nhau ạ! Huống hồ, Phò mã kia còn là một tên miệng như hũ nút, chẳng lẽ Hoàng huynh không biết?”



Lý Khải Thiên cười cười, nói: “Thôi, tính muội trẫm còn không biết? Nay thế này mai thế khác, nếu để muội dọn vào phủ Phò mã, không chừng mới bước chân vào đã có người vạch tội Quý Lam rồi. Mà dù gì muội cũng là công chúa, để cho người ta bàn tán sau lưng là không tuân quy củ thì còn ra gì nữa.”



“Hoàng huynh.” Lý Hạ Lan bám chặt tay Lý Khải Thiên, lắc lắc làm nũng, “Hoàng huynh thương Lan Nhi đi mà! Với lại, người ngoài bàn tán thế nào đâu có quan trọng hơn hạnh phúc của Lan Nhi được đúng không?”



Lý Khải Thiên thoáng cau mày, tách tay Lý Hạ Lan ra, trầm giọng nói: “Lan Nhi! Nghe lời! Chẳng lẽ muội còn muốn người xì xào nói chúng ta là vua đất nông dân lên ngôi?”



Tim Lý Hạ Lan run bắn, dù chưa bỏ cuộc nhưng cũng không dám nhiều lời thêm.



Từ khi Lý Khải Thiên lãnh đạo quân khởi nghĩa lật đổ Bắc Ký, những lời bàn tán này chưa từng ngưng đoạn. Dù hôm nay Đại Chu đã lập được bốn năm, ngoài mặt những cựu thần Bắc Ký kia cũng đã quy thuận, nhưng sau lưng vẫn không ít người thầm chê họ không danh chính ngôn thuận.



Lý Khải Thiên để ý nhất là danh tiếng, vậy nên với mọi chuyện trong cung đều vô cùng nghiêm khắc, chỉ sợ lại tạo thêm chuyện cho người ta bàn tán xôn xao.



Trong lòng nàng ta trào lên một nỗi bi ai vô hình.



Hoàng huynh trước giờ yêu thương nàng ta nhất, hôm nay đã không còn đặt nàng ta vào vị trí đầu tiên. Trong lòng Hoàng huynh bị lấp đầy bởi vô số thứ, danh tiếng, địa vị, quyền lực, tất cả đều quan trọng hơn nàng, cô em gái như nàng ta đã không là gì đáng để mắt.



Đây chính là tâm tư đế vương, đây chính là bi ai của phận làm công chúa.



Thấy Lý Hạ Lan cúi đầu không nói, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương, trong lòng Lý Khải Thiên vẫn ít nhiều có hơi bứt rứt.



Dầu gì cũng là đứa em gái y yêu thương nhất, một số việc y cần lợi dụng nàng, nhưng khi có thể thỏa mãn nàng, Lý Khải Thiên cũng nguyện lòng rộng tay coi như bù đắp.



“Thôi, tuy việc muội dọn tới phủ Phò mã không thiết thực lắm, nhưng trẫm sẽ nói giúp vài lời với Quý Lam. Giờ thì chịu chưa?”



Lý Hạ Lan nghe thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, kế đó ánh mắt sáng ngời.



Chỉ cần Lý Khải Thiên chịu thỏa hiệp một hai trước nàng ta, vậy chứng minh nàng ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự yêu thương của Hoàng huynh.



“Hoàng huynh tốt với Lan Nhi quá!” Lý Hạ Lan cười híp cả mắt, ra sức lắc tay Lý Khải Thiên, “Chỉ cần Hoàng huynh chịu nói, chắc chắn Phò mã sẽ thân cận với Lan Nhi. Lời Hoàng huynh chính là thánh chỉ, nếu Phò mã không nghe, vậy Hoàng huynh cứ việc cho hắn biết mặt!”



“Cái con bé này.” Lý Khải Thiên cũng bị dáng vẻ này của Lý Hạ Lan làm cho buồn cười, dí tay vào trán nàng, “Thích Quý Phò mã vậy cơ à? Không phải lúc trước vẫn thích Bàng Chi Hi sao?”



“Đâu có.” Mặt Lý Hạ Lan đỏ lên, ngượng nghịu cúi đầu.



Nàng ta tuyệt đối không dám nói rằng thật ra giờ mình vẫn thích Bàng Chi Hi như vậy.



Thấy Lý Hạ Lan thế này, trong bụng Lý Khải Thiên càng khẳng định tình cảm của Lý Hạ Lan với Quý Trạch Vũ.



Cũng khó trách nàng ta động lòng. Quý Trạch Vũ này, từ dung mạo, tài năng, quyền lực, không cái gì kém cạnh Bàng Kiêu, đám thiếu nữ ở tuổi Lý Hạ Lan này, chẳng phải thích nhất những nam tử tuấn mỹ như Quý Trạch Vũ hay sao? Nếu cả hai đã là phu thê danh chính ngôn thuận, cũng khó trách nàng ta đặt tâm tư lên người ta.



Nhưng cục diện này lại không phải thứ Lý Khải Thiên muốn thấy.



Lý Khải Thiên thở dài, khi đối mặt Lý Hạ Lan, kì thực y vẫn có cảm giác tội lỗi. Nhưng bất kì cảm xúc nào cũng không thể ngăn cản y làm việc chính sự.



“Thánh thượng, Trung Thuận thân vương cầu kiến.” Lệ Quan Văn đứng ngoài cửa điện truyền lời.



Nghe vậy, đầu tiên Lý Hạ Lan thoáng sửng sốt, kế đó liền cảm giác đúng là không dưng có một niềm vui bất ngờ.



Từ hôm ấy, nàng ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại Bàng Kiêu, hôm nay đột nhiên gặp lại ở đây, không phải ấy chính là duyên phận?



Lý Khải Thiên cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Hạ Lan, thấy nàng ta biểu hiện như vậy, trong lòng đã sinh ý tính toán.



Xem ra kế hoạch sắp xếp cho Bàng Kiêu và Lý Hạ Lan gặp gỡ hôm nay là không sai.



Chứ nếu tâm tư Lý Hạ Lan đã đặt hết vào Quý Trạch Vũ, thế chẳng phải những thứ y phí công xếp đặt trước kia đã đổ sông đổ bể?



“Truyền.” Chất giọng trầm trầm của Lý Khải Thiên vang vọng trong ngự thư phòng, kéo lại dòng suy nghĩ đang vì vui sướng mà rơi vào cõi thần tiên của Lý Hạ Lan.



Tiếng nói vừa dứt, cửa điện đã bị thái giám đẩy ra.



Bàng Kiêu mặc cẩm bào thắt ống tay màu tím đậm, đầu đội tử kim quan, mặt mày nghiêm nghị bước nhanh vào hành lễ: “Vi thần tham kiến Thánh thượng!”



Hắn vốn có dáng người cao lớn tráng kiện, hôm nay mặc cẩm bào thắt tay tím càng tôn lên khí thế sang quý sẵn có, nhất là đôi mắt xếch dưới hàng mày kiếm dài ngút trong tóc mai kia, chỉ một cái liếc nhìn đã khiến thần hồn Lý Hạ Lan điên đảo.



Lý Hạ Lan bất giác nghĩ thầm: Quả là một ngày không thấy như cách ba thu, hôm nay gặp mặt Bàng Kiêu, tâm trạng có không tệ hơn cũng trở nên tốt đẹp.



“… Lan Nhi!”



Nghe giọng Lý Khải Thiên, Lý Hạ Lan bỗng chốc bừng tỉnh, ngước mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt chứa ý mất kiên nhẫn trong mắt Lý Khải Thiên mới giật mình nhận ra mình mới vừa thất thần.



Lý Khải Thiên lại nói: “Nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nhiễm phong hàn nên cơ thể khó chịu?”



“Hoàng huynh, không có gì, Lan Nhi rất tốt.” Lý Hạ Lan cười nhìn Bàng Kiêu, “Bộ xiêm áo thắt tay của Kiêu ca ca hôm nay rất đẹp.”



Bàng Kiêu vội vàng chắp tay: “Thần không dám.”



Lý Hạ Lan liếc Lý Khải Thiên một cái thật nhanh, bấy giờ mới nói: “Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, không phải vẫn gọi thế à? Hoàng huynh cũng sẽ không để ý, đúng không Hoàng huynh?”



Nhìn Lý Hạ Lan làm nũng, trong lòng Lý Khải Thiên lại không thích lắm.



Y không có tâm tư suy ngẫm xem tại sao Lý Hạ Lan lại thất lễ như vậy, dù gì mục đích đã đạt được, y sẽ không suy nghĩ truy cứu nhiều.



Thế nên Lý Khải Thiên mỉm cười vô cùng ôn hòa, dùng giọng điệu không mấy nghiêm khắc để khiển trách: “Càn rỡ, bây giờ sao có thể như trước đây? Muội phải gọi Bàng Chi Hi là Vương gia mới đúng. Huống hồ hôm nay muội đã thành hôn, Quý Lam và Bàng Chi Hi lại là bạn tốt chí giao, nếu muội vẫn xưng hô với Bàng Chi Hi như trước thì bảo Quý Lam phải làm thế nào?”



Mặt Lý Hạ Lan đỏ gay, tức thời nghẹn họng, không nhịn được trộm nhìn phản ứng của Bàng Kiêu.



Nàng ta sợ nhìn thấy vẻ thù ghét trên mặt Bàng Kiêu, lại sợ trông nét mặt thờ ơ của hắn. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Đương nhiên cái sau quan trọng hơn.



Bàng Kiêu đặt xuôi tay, vẻ mặt cung kính tuân lệnh, không phản ứng ừ hử gì với lời Lý Hạ Lan, chẳng hề coi nàng ta ra gì.



Niềm vui vì được gặp Bàng Kiêu lập tức bị thái độ lạnh nhạt không ngó ngàng của hắn xua tan hết.



Thấy hai người như vậy, trong lòng Lý Khải Thiên tự biết chừng mực, nói: “Lan Nhi lui xuống đi, trẫm có chuyện muốn nói với Trung Thuận thân vương.”



“Dạ.” Lý Hạ Lan đáp dạ lui ra, trước khi ra cửa vẫn không quên lưu luyến liếc nhìn bóng lưng cao lớn khí khái của Bàng Kiêu.



Nhìn cửa thư phòng đã đóng kín, Lý Khải Thiên mới nói: “Hiền đệ hãy bỏ qua cho, tiểu nha đầu bị Thái hậu chiều hư, nhưng bản tính thì không xấu.”



“Sao lại vậy được, Trưởng Công chúa ngây thơ hồn nhiên, tính tình đôn hậu, sao thần có thể để bụng.” Bàng Kiêu lập tức đáp lời.

Bình luận

Truyện đang đọc