Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn đắc ý đầy phù phiếm của Từ Mậu, Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày.
Xem ra người này không chỉ tự phụ, mà còn vô cùng võ đoán và mù quáng. Mặc dù Tần Nghi Ninh có một số suy đoán và nhận xét về lai lịch của những người kia, nhưng không muốn nói nhiều một câu trước mặt Từ Mậu.
Đang nghe thuộc hạ khen tặng, bỗng nhiên Từ Mậu thu hồi vẻ mặt đắc ý, hừ lạnh một tiếng, mắng: “Đồ ăn hại!”
Câu mắng đột ngột của ông ta khiến Tần Nghi Ninh giật mình.
Các thuộc hạ vây quanh Từ Mậu đều ngẩn ra bởi tiếng quát mắng của ông ta.
Từ Mậu hừ lạnh, nói: “Các ngươi là đồ giá áo túi cơm, bản quan chỉ cố ý gạt các ngươi một chút, các ngươi liền tưởng thật! Lời nói của bản quan chỉ là cố tình nói ngược lại! Đám các ngươi không biết động não là gì!”
Mọi người đều vội cười làm lành: “Dạ đúng, đại nhân nói rất đúng.”
“Xin đại nhân chỉ giao cho thuộc hạ.”
Từ Mậu chỉ vào những thi thể trên mặt đất, nói: “Những người này mặc quân phục Đại Chu, mang lại cho chúng ta loại ấn tượng mà bản quan vừa nói, khiến chúng ta nghĩ không có khả năng người Đại Chu dám táo bạo mặc quân phục Đại Chu tới ám sát, thế nhưng bản quan kết luận, những người này nhất định là thích khách của Đại Chu phái tới! Đây là dùng thủ thuật che mắt để chúng ta phán đoán sai lầm!”
“Thì ra là thế!”
“Rốt cuộc là đại nhân có kiến thức!”
…
Tiếng khen ngợi và tiếng phụ họa của mọi người tuôn ra như nước thủy triều, nhao nhao đến mức hầu như nghe không rõ là khen cái gì. Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của họ, Tần Nghi Ninh cảm thấy họ ngu xuẩn không ai bằng.
Nhưng Từ Mậu lại cảm thấy tình cảnh này khá dễ chịu, ông ta cười lớn, nói: “Như vậy, liền có thể kết thúc vụ án rồi! Những tên này đều là thám tử Đại Chu, lại dám cả gan ám sát Định Quốc công phu nhân và vợ con của Tần Thái sư… Ừm, tất nhiên là bọn chúng do cái tên cẩu tạp chủng Bàng Chi Hi ở thành Hề Hoa phái tới!”
“Đúng vậy, nhất định là như vậy!”
“Đại nhân phá án thần tốc, thuộc hạ bái phục!”
“May mà Ngũ Thành Binh Mã ti chúng ta có Từ đại nhân trấn giữ!”
“Đúng vậy, bằng không chúng ta đều không biết làm thế nào cho đúng!”
…
Tần Nghi Ninh thực sự không ưa vẻ mặt nịnh nọt của đám người này, triều đình Đại Yên hủ bại là vì bị đám sâu mọt này gặm nhấm từng chút một!
Tần Nghi Ninh liền nói: “Đại nhân đã kết thúc vụ án, vậy ta không quấy rầy đại nhân nữa.”
Dường như lúc này Từ Mậu mới nhớ ra còn có người bên cạnh, lập tức khoát tay tỏ vẻ không quan trọng.
Tần Nghi Ninh bảo Tùng Lan đưa Định Quốc công phu nhân quay về thiên viện, còn mình thì vào phòng.
Buông rèm cửa độn bông xuống, đóng cửa phòng lại, một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, ngẩng lên, nàng nhìn thấy chiếc áo lót trắng dính máu cởi ra một nửa, lộ ra cánh tay phải màu lúa mạch rắn chắc, một đoạn mũi tên cắt ngắn đã lấy ra, đặt ở một bên, nhuộm đỏ nước trong chiếc bồn đang bốc hơi trắng xóa.
Băng Đường dùng phược bạc(1) buộc hai tay áo, hai bàn tay nàng ta dính đầy máu, trên người cũng vậy. Lúc này nàng ta đang nhíu mày khâu lại vết thương, đó là một lỗ thủng to đầy máu, Tần Nghi Ninh nhìn mà đau thay hắn, nhưng hắn không hề nhíu mày một cái nào, như thể vết thương đó không ở trên người hắn.
(1) Phược bạc: một thứ dụng cụ móc hai đầu vào hai tay áo, choàng qua cổ, nhằm cố định hai tay áo trên cao, thay vì xắn tay áo.
Nàng lại nghĩ, nếu hắn không ra tay tương trợ, vết thương kia sẽ ở trên người nàng, sợ là tính mạng nàng cũng không còn, nàng vừa cảm kích vừa hổ thẹn đối với vị công tử thần bí này.
“Băng Đường, thương thế của Diêu công tử không đáng ngại chứ?”
Băng Đường không trả lời ngay, mà châm xong hai châm cuối cùng, rồi mới đáp: “Mũi tên xuyên qua da thịt, không gây tổn hại cho gân cốt, điều dưỡng kỹ càng một chút thì cũng không có gì trở ngại. Chỉ có điều, Diêu công tử mất quá nhiều máu, hơn nữa trên mũi tên có độc.”
“Cái gì?” Tần Nghi Ninh sợ hãi: “Là loại độc gì? Có nặng lắm không?”
Hổ Tử cũng lo lắng hỏi: “Như thế thì phải làm sao? Loại độc này có thuốc giải không?”
Cậu ta đã nghĩ Tần Nghi Ninh là một kẻ gây họa lớn! Chủ tử của cậu vốn phạm xung với Tần gia mà!
Bàng Kiêu lại tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Ta vẫn chưa cảm thấy có gì khác lạ, chỉ là đầu hơi cháng váng, chẳng lẽ không phải vì mất máu?”
Băng Đường nói: “Đây là một loại độc làm não bộ bị mất tri giác, nếu không giải được, thời gian lâu sẽ khiến người bị tê liệ. Xem ra thích khách dùng loại độc này là dự tính nếu hành thích không thành, cho dù không thể lập tức đưa người vào chỗ chết thì ít ra cũng khiến người đó không còn cử động được.”
Bàng Kiêu nhướng mày, trong lòng thầm cười nhạt, quỷ kế của người Tác-ta âm hiểm và phiền phức như vậy, chẳng thà cứ tẩm độc hạ đỉnh hồng, mật chim công đi, chẳng lẽ chúng còn muốn thưởng thức tình cảnh thê thảm sau khi hắn bị liệt, sẽ bị người hành hạ đến chết sao?
Tần Nghi Ninh lo lắng cau mày: “Băng Đường, độc này có cách giải không? Muội cần thuốc gì, bất luận tốn bao nhiêu bạc, chúng ta cũng phải mua, ta lập tức sai người đi mua ngay!”
Hổ Tử lườm Tần Nghi Ninh: Coi như còn biết nói tiếng người.
Bàng Kiêu hơi nhếch miệng, khóe môi hiện ra nụ cười, nhìn nàng bằng đôi mắt sáng ngời, đôi mắt sâu thẳm kia như biết nói, tựa như đang hỏi Tần Nghi Ninh: Bây giờ nàng không còn nghi ngờ ta là đồng bọn của thích khách rồi chứ?
Tần Nghi Ninh vừa nhìn đã hiểu, mặt hơi nóng lên, hai gò má ửng đỏ vội nhắm mắt lại.
Băng Đường đã thoa thuốc xong cho Bàng Kiêu, nói: “Loại độc này cần một châm pháp đặc biệt phối hợp với dùng thuốc thì mới có thể giải được. Thật ra thì thuốc giải này rất dễ điều chế, đáng tiếc là loại châm pháp kia đã thất truyền rồi.”
Những lời này đối với Hổ Tử là một tin rất dữ.
Cậu ta nghẹn ngào nắm lấy cánh tay không bị thương của chủ tử: “Chủ tử, vậy phải làm thế nào đây! Sao ngài lại ngốc như thế! Ta… Ta hận không thể bị thương thay cho ngài! Chủ tử không được chết! Lão phu nhân, thái phu nhân vẫn đang chờ ngài trở về kìa!”
Thấy Hổ Tử khóc, Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy khổ sở.
Dù nàng có điều hoài nghi người này, nhưng nàng không mong muốn hắn chết!
Nếu vì cứu nàng mà hắn chết đi, nhất định nàng sẽ hổ thẹn cả đời.
Vành mắt đỏ lên nhưng Tần Nghi Ninh coi như vẫn trấn định: “Đừng gấp gáp, đừng gấp gáp, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu chữa cho ngươi! Bất luận mất bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu bạc, ta nhất định chữa khỏi cho ngươi! Nếu rốt cuộc ngươi thật sự bị tê liệt, ta… ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời!”
Đôi mắt nhạt nhòa đẫm lệ của Hổ Tử mở to tròn xoe!
Lưu tiên cô thì tươi cười nhìn thoáng qua Bàng Kiêu, lại nhìn Tần Nghi Ninh.
Đôi mắt phượng của Bàng Kiêu chợt rực sáng: “Nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Ánh mắt Tần Nghi Ninh rất kiên định.
Bàng Kiêu lập tức bật cười. Khi hắn cười, dường như hoa xuân vừa hé, khí thế vốn đè ép người khác liều thu liễm, ngũ quan rạng ngời anh khí cũng trở nên nhu hòa, khiến Tần Nghi Ninh nhìn thấy, tim đập thình thịch trong lồng ngực, vội cụp hàng mi dài xuống, không nhìn hắn.
Băng Đường bất đắc dĩ nói: “Ta còn chưa nói xong, sao các ngươi không hỏi ta?”
“Hả?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Băng Đường.
Băng Đường chỉ tay vào cái mũi nhỏ cao và thẳng của mình, hừ một tiếng, nói: “Rất may là bộ châm pháp kia, ta vừa mới học được.”
“Ôi, tiểu nha đầu này! Ngươi cố ý trêu đùa ta phải không?” Hổ Tử lau nước mắt trên mặt, trừng mắt nhìn Băng Đường.
Băng Đường nói: “Là bản thân ngươi không ra gì! Đàn ông con trai gì mà mít ướt!”
“Đồ xú nha đầu! Đồ Tiểu Đậu Đinh (2)! Thổ Đậu Tinh! (3)”
(2) Tiểu Đậu Đinh: là một nhân vật trong truyện tranh “Đại nhĩ đóa đồ đồ (tiếng Trung: 大耳朵图图, tên tiếng Anh là Big ear Tu Tu.)
(3) Thổ Đậu Tinh: Nhìn bên ngoài lanh lợi (tinh), nhưng thật ra rất ngu dốt hoặc nhìn bề ngoài xấu xí, da vàng khè như củ khoai tây (thổ đậu).
“Ngươi mắng ai là Thổ Đậu Tinh!” Băng Đường tức giận, gương mặt trái táo đỏ bừng lên, chống nạnh trừng mắt nhìn Hổ Tử. Vóc dáng nàng ta nhỏ nhắn, hơi lùn, nàng ghét nhất là người khác chọc vào điểm yếu của mình.
Bàng Kiêu không để ý tới hai người, ánh mắt vẫn không rời Tần Nghi Ninh, mỉm cười đầy ẩn ý: “Đã như thế thì cô nương phải có trách nhiệm đối với ta!”