CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Sao ngươi có thể nghĩ vậy được?” Tần Nghi Ninh xót xa cầm ngược lại bàn tay của Bàng Kiêu, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay và bụng ngón tay đầy vết chai sần sùi của hắn. Thấy trên mu bàn tay có thêm vết sẹo mới, trong đôi mắt lướt qua vẻ xót xa.



“Ta biết chàng khó xử, nhưng chuyện này sao có thể trách chàng được? Thân phận địa vị của chàng có cao hơn nữa thì cũng không bằng được đấng cửu ngũ chí tôn, rất nhiều chuyện cũng không thể tự làm theo ý mình. Huống hồ, năm nay hạn hán thiên tai, chàng chỉ là một người phàm, sao có thể vì chuyện bản thân không thể làm chủ này mà đi trách mình được?”



Bàng Kiêu tủm tỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh, đôi mắt phượng xếch cong như ngậm cả đầm nước xuân ấm đượm. Hắn đã biết từ lâu, với sự thông minh và phẩm hạnh của Tần Nghi Ninh, nhất định nàng sẽ hiểu được hắn. Nhưng khi chân chính nghe được những lời hiểu lòng người như thế từ miệng nàng, Bàng Kiêu vẫn khó giữ nét mặt mình không rung động.



“Nghi tỷ nhi,” Bàng Kiêu duỗi dài cánh tay, ôm Tần Nghi Ninh vào trong ngực, đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn không vương chút nào tình dục, “Nàng thật tốt.”



Giọng hắn trầm trầm êm tai, bởi đang xúc động mà có hơi khàn khàn, hơi thở ấm nồng phả vào tai Tần Nghi Ninh.



Tai Tần Nghi Ninh vừa tê vừa nóng, nhưng nàng không định tránh hắn, chỉ dịu ngoan nép mình vào ngực hắn, nhắm mắt hưởng thụ sự yên tĩnh và an tâm trong chốc lát này.



Đã lâu rồi nàng và Bàng Kiêu không có cơ hội bên nhau như vậy. Cứ mãi ôm nhau như thế, không lo lắng đến việc gì, bỏ hết tất cả nỗi phiền lòng. Lúc này hắn không còn là Trung Thuận thân vương của Đại Chu, nàng cũng không còn là con gái của Thái sư Đại Yên, họ chẳng qua chỉ là đôi nam nữ phải lòng nhau.



Hoàng đế quyết định đầu hàng, như vậy họ đã không cần phải đứng ở hai phía đối lập, không cần chịu nhiều ràng buộc thế tục như thế.



Có lẽ là do quá mức yên tâm, sự mệt nhọc vì cả đêm cơ hồ không nghỉ giờ bỗng lũ lượt ập tới. Tần Nghi Ninh vừa mệt vừa buồng ngủ, cánh tay vòng quanh eo Bàng Kiêu, giọng nói thấp thoáng không rõ chữ: “Ta ngủ một lát.”



“Ta đã bảo người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi, để ta đi nấu cho nàng một bát mì, nàng ăn no rồi hãy ngủ tiếp nhé, được không?” Biết trong khoảng thời gian này Tần Nghi Ninh vẫn luôn trong tình trạng cạn kiệt lương thực, hắn đau lòng vô cùng, nào chịu để nàng đi ngủ với cái bụng đói?



Tần Nghi Ninh lắc lắc đầu, lầu bầu đáp: “Không ăn.”



Liền đó hô hấp dần chuyển đều đặn, đang nói chuyện mà đã chìm vào giấc ngủ say.



Bàng Kiêu cúi đầu, ngắm người chỉ tựa vào ngực hắn cũng có thể ngủ được kia, thấy quầng thâm dưới mắt nàng và đôi má lõm xuống mà đau lòng vô cùng.



Thận trọng bế nàng dậy, đỡ nàng đặt nằm ngang trên cái giường gỗ của mình, giúp nàng gỡ đôi giày thêu, lại kéo cái chăn mỏng tới đắp lại cho nàng.



Mái tóc dài của nàng tán loạn trên tấm đệm màu xanh da trời, mái tóc dài như gấm đen nhánh bóng mượt giờ đã chìm màu, gương mặt trắng muốt trên chăn gối đậm màu càng có vẻ tái nhợt.



Bàng Kiêu đau lòng nhìn nàng, cứ thế ngây người đứng bên giường, đến khi chắc chắn nàng đã ngủ thật sâu rồi mới rón rén nằm lên mép ngoài, một tay chống đầu, cứ đăm đăm nhìn nàng như vậy.



Bằng ngón tay, từ một khoảng cách, hắn men theo hàng mày liễu dài đến tận tóc mai nàng, vuốt trên hàng mi dài cong tựa cánh bướm của nàng, lướt qua cái mũi cao thật xinh, cuối cùng dừng lại trên môi nàng.



Đây là lần thứ hai họ “chung chăn chung gối”, Bàng Kiêu cứ lặng yên bên nàng, ngắm nàng như thế, đến tận khi chính mình cũng bất tri bất giác thiếp đi.



Bàng Kiêu dẫn Vương phi tương lai vào trong lều nghỉ ngơi, ai dám quấy rầy?



Đừng nói là quấy rầy, cho dù lảng vảng quanh đó trong khoảng cách mười trượng cũng sẽ bị Hổ Tử chỉ đạo Tinh Hổ vệ tới đuổi đi, ồn ào khiến người trong toàn quân doanh đều phải đi đường vòng qua lều chủ soái.



Cầu kiến Bàng Kiêu không được, Mục Tĩnh Hồ chỉ đành đi dùng cơm trước theo sự sắp xếp của Hổ Tử.



Vương gia vẫn chưa đi ra, cũng không ai dám vào gọi, Hổ Tử lại không dám lại gần hỏi thăm, vốn nghĩ chỉ lát nữa Vương gia sẽ ra ngay thôi, ngờ đâu mãi mà lều trung quân vẫn chẳng động tĩnh gì. Mãi đến rạng sáng hôm sau, Vương gia mới rón rén chường mặt ra ngoài.



Tối qua Hổ Tử trực đêm, cũng chỉ vừa mới rời giường, vốn đang lim dim vuốt mắt buồn ngủ thì bỗng thấy Bàng Kiêu rón rén đi từ trong lều ra, còn thận trọng kéo kín cửa lều, Hổ Tử liền cảm thấy cứ mỗi lần gặp Tần Nghi Ninh là đều có thể thấy được một gương mặt khác của Vương gia nhà mình.



Chỉ là, đến tận giờ, hai người đấy mới xong việc? Vương gia cũng thật là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì.



Tuy trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng có đánh chết Hổ Tử cũng không dám xổ toẹt ra, lại không dám có bất cứ nét mặt nào từa tựa như chế giễu – dám trêu ghẹo Vương gia? Vậy tức là muốn bị huấn luyện tới bến rồi! Không mệt đến hộc máu thì đừng hòng được dừng!



Bàng Kiêu liếc nhìn Hổ Tử đang cố nghiêm mặt, mãi khi nhìn tới người ta căng cứng cả người mới quay lại hỏi: “Ngươi đi gọi đám Ký Vân và Băng Đường tới hầu hạ cô nương của họ đi, ta đi chuẩn bị cơm.”



Vương gia định xuống bếp ngay trong quân doanh?



Để nhiều người như vậy nhìn thấy cũng khó xử lắm đó, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Vương gia luôn đó!



Nhưng lời này, Hổ Tử tuyệt đối không dám khuyên ra miệng, chỉ đành lĩnh mệnh đi mời Băng Đường và Ký Vân tới.



Hai tỳ nữ cũng cho là giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, ngờ đâu Tần Nghi Ninh chỉ là ngủ trong lều của Bàng Kiêu một cách rất đơn thuần.



Đến khi Tần Nghi Ninh tỉnh ngủ bò dậy, cả hai liền nhanh chóng hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm.



Đúng lúc ấy, Bàng Kiêu cũng bê bánh mì dẹt và bốn đĩa món ăn đi vào, sau lưng còn có Hổ Tử bưng một cái bình lớn đựng cháo loãng.



Ăn không nói, Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đều đã được chú tâm dạy dỗ về mặt này, vậy nên tướng ăn của cả hai đều rất lịch sự.



Có lẽ là do thấy Bàng Kiêu đang vui thật nên Tần Nghi Ninh cũng ăn rất được, ăn hết nửa tấm bánh mì, còn ăn thêm một bát cháo loãng.



Đến khi dùng bữa xong xuôi, Tần Nghi Ninh mới gọi Bàng Kiêu bàn chuyện chính sự.

Vietwriter.vn

“Trước khi tới đây, ta bị An Quốc công bắt cóc, trong lời nói An Quốc công đã sơ ý để lộ ra lão có dây mơ rễ má với mật sứ của Đại Chu.”



“Mật sứ?” Bàng Kiêu ngạc nhiên nhíu mày, “Sao lại còn có mật sứ? Sao chủ soái thống lĩnh Hổ Bí quân xuôi nam như ta lại không biết được?”



Tần Nghi Ninh cười lạnh: “Vậy mật sứ kia đã nói gì với An Quốc công, chàng có biết không? Mật sứ muốn mượn đao giết người, mượn tay An Quốc công để diệt trừ chàng, sau đó sẽ giá họa cho cha ta, để cha ta gánh nhận tội danh mưu hại thân vương này. Đã là loại người này, tất nhiên đối phương sẽ không thể để chàng được biết, chứ không lại để chàng sớm có đề phòng?”



Đương nhiên Bàng Kiêu biết Tần Nghi Ninh nói đúng.



Bàng Kiêu gật đầu, ngón trỏ xoa xoa sống mũi, “Nàng nói thì ta biết rồi.”



“Vậy chàng có biết, người đứng sau sai khiến là ai không?”



Bàng Kiêu vươn tay sờ trán nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, nàng nghĩ thử xem, nếu ta chết trận, ai sẽ được lợi lớn nhất? Có ai sẽ vì việc không may của ta mà thu được vô số lợi ích, chỉ cần nghĩ tới đó, là ai muốn ta chết đã là việc nhìn qua đã rõ.”



Tần Nghi Ninh đã khắc ghi trong lòng câu nói Tử Vi Đế Tinh vẫn chưa leo lên ngôi vị Hoàng đế.



Nhất định Hoàng đế Đại Chu rất kiêng kỵ lời tiên đoán này! Nếu Bàng Kiêu bỏ mạng sa trường, người được lợi ích lớn nhất chắc chắn không ai ngoài Hoàng đế Đại Chu và những thần tử của Bắc Ký khi trước hiện đã đầu hàng Đại Chu.



Hai nhóm này, người trước là để diệt trừ hậu họa, người sau là vì xung đột lợi ích.



Sự tồn tại của Bàng Kiêu không khác gì một tảng đá đè nặng lên đầu lên cổ những người ấy, nếu bọn chúng còn muốn có ngày trở mình trên triều, diệt trừ Bàng Kiêu chính là con đường tốt nhất chúng có.



Thấy Bàng Kiêu như giếng cổ không gợn, trên mặt không lộ mảy may tâm tình, trong lòng Tần Nghi Ninh lại không tránh được một hồi khen ngợi.



“Vương gia.” Đúng lúc này, Hổ Tử cao giọng bẩm báo từ bên ngoài: “Mục công tử cầu kiến. Hắn nói hắn tới để cáo từ.”

Bình luận

Truyện đang đọc