CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Không biết Tam thúc có nhớ cháu còn có một tòa viện trên núi Thường Xuân?” Tần Nghi Ninh ngồi xuống cái ghế dựa cạnh đó, lập tức có tỳ nữ bưng trà dâng lên.



“Sao có thể không nhớ được chứ? Tòa viện kia của cháu nghe nói bên trong đầy các loại tiên cầm tiên thảo, nguy nga lộng lẫy chẳng khác nào Tiên cung, còn vượt xa cả Thường Xuân Viên của Hoàng hậu nằm cạnh, đáng nói nhất là ngay phía trên viện còn có một dòng suối nước nóng…” Tam lão gia thốt nhiên dừng lại, nghiêng người ngờ vực, “Nghi tỷ nhi, cháu nhắc tới nơi này làm gì?”



Tần Nghi Ninh mỉm cười đáp, “Cháu định bán hết tiên cầm tiên thảo quý giá trong viện đó, kể cả những món trang trí trưng bày sang trọng đắt giá bên trong cũng bán hết, đổi tất cả thành bạc, dùng để lo cho những lưu dân mới tràn vào thành.”



Tam lão gia nghe mà không khỏi nghẹn họng trố mắt, “Nghi tỷ nhi, không phải tòa viện kia là… Ý ta là, tòa viện đó cứ bị hủy đi để bán lấy tiền như thế thì thật đáng tiếc quá, cháu không cần phải làm vậy!”



Tần Vũ cũng cau mày lộ vẻ trầm tư, “Tứ muội, muội định tạo danh tiếng trong dân chúng?”



“Đúng là như vậy.” Tần Nghi Ninh mỉm cười.



Không phải Tam lão gia chưa từng nghĩ tới cách của Tần Nghi Ninh. Hoàng thượng bắt giam, cách chức Tần Hòe Viễn, tin tức này sợ sẽ nhanh chóng lan ra khắp muôn dân. Danh tiếng tốt của Tần Hòe Viễn vốn đã phủ khắp trong dân chúng, hành động này của Hoàng thượng sẽ khiến không ít người phản đối phẫn nộ. Mà trong đó, bên bị hại rõ ràng là Tần gia thì lại cam lòng bán tất cả những thứ đáng giá trong một tòa viện ngàn vàng để lo cho các lưu dân triều đình không thể chăm lo nổi, làm như vậy, sợ rằng tiếng kêu phản đối của dân chúng sẽ còn mạnh mẽ hơn. Phàm là Hoàng thượng còn một chút quý trọng danh tiếng của mình thì ắt không thể xuống tay với Tần Hòe Viễn quá nặng.



Tần Hàn cũng đã nghĩ tới đây, nhưng vẫn không tránh khỏi lo âu, “Cách này của muội quả thật không tệ, nhưng Hoàng thượng là người không biết xấu hổ liêm sỉ, khi trước lão có thể bất chấp mặt mũi xử trảm cả nhà Định Quốc công một lòng trung thành, chẳng lẽ hôm nay lại có thể xử nhẹ cho Đại bá phụ?”



Tần Nghi Ninh trầm tư suy ngẫm, mới chầm chậm nói, “Tình hình nhìn như tương tự, song lại không hoàn toàn giống nhau. Khi trước sở dĩ Hoàng thượng hạ lệnh xử trảm tất cả nam nhi nhà ngoại tổ phụ là vì Hoàng đế Đại Chu đã ra yêu sách, phố lớn ngõ nhỏ đều rõ ràng chuyện Hoàng đế Đại Chu vô cùng bất mãn vì không nhận được dịch não của Tôn Vũ, thậm chí còn muốn lấy mạng Hoàng thượng. Lúc ấy Hoàng thượng sợ Hoàng đế Đại Chu lập tức cho thích khách tới lấy mạng mình nên mới nhanh tay xử trảm cả phủ Định Quốc công hòng làm dịu cơn giận của Đại Chu. Còn ngoài mặt, Hoàng thượng vẫn lấy cớ làm vậy để khiến Chu đế nguôi giận, hi vọng đối phương chịu ngưng chiến đàm phán. Muội thì lại nghĩ, chủ yếu là Hoàng thượng sợ mất mạng, quốc gia chỉ là thứ yếu.”



Tần Hàn gật gù, “Muội nói có lý.”



“Lần này thì lại không giống. Lần này tuy đã khai chiến, nhưng dựa trên tính cách thường ngày của Hoàng thượng, chỉ cần đao chưa kề ngay cổ, lão vẫn có thể cẩm y ngọc thực sung sướng như thường, cảm giác nguy cơ cũng không mãnh liệt đến thế. Vậy nên lần này, chỉ cần tiếng phản đối dâng lên, tuy có thể tạo áp lực cho Hoàng thượng, khiến lão không vui, cảm thấy không còn mặt mũi nhưng còn chuyện giết phụ thân thì hẳn sẽ không.”



Khi Tần Nghi Ninh phân tích, Tam lão gia, Tần Hàn và Tần Vũ đều nhìn nàng chăm chú.



“Đừng nhìn Hoàng thượng trọng dụng Tào Quốc trượng mà lầm. Thực chất, trong lòng Hoàng thượng vẫn có kiêng kỵ với Tào Quốc trượng, việc này có thể nhìn ra từ thái độ trọng dụng phu thân khi trước. Hiện giờ lão muốn lợi dụng quan hệ giữa Tào Quốc trượng với Tác - ta để cầu xin Tác - ta giúp đỡ, phân tán bớt thế công của Đại Chu với chúng ta nên mới bất đắc dĩ khôi phục quyền lực cho Tào Quốc trượng. Nhưng trong lòng, ắt hẳn vẫn rất kiêng kỵ Tào Quốc trượng. Trong triều đình này, trừ phụ thân thì đâu còn ai có đủ bản lĩnh để kềm chế Tào Quốc trượng được nữa. Vậy nên Hoàng thượng mới không lập tức lấy mạng phụ thân mà chỉ nhốt vào đại lao bộ Hình để người tự kiểm điểm, đồng thời còn không cho người thẩm tra xét xử.”



Tam lão gia liên tục gật đầu, không ngờ Tần Nghi Ninh có thể phân tích thấu triệt chuyện triều đình được đến thế, thậm chí còn biết cả quan hệ giữa Tào Quốc trượng với người Tác - ta. Dù sao Tam lão gia cũng không phải người làm quan trong triều, toàn bộ trí khôn và năng lực đã dồn cả vào việc kinh doanh làm ăn sản nghiệp Tần gia, nào còn tâm trí nghe ngóng chuyện triều định. Vậy nên giờ được nghe phân tích của Tần Nghi Ninh, trong lòng Tam lão gia cứ dính quánh chỗ hiểu chỗ không.



“Nói như vậy, tức nếu tạo được danh tiếng tốt trong dân chúng sẽ rất có ích cho đại ca.” Tam lão gia gật đầu.



Tần Nghi Ninh nói: “Cũng có thể nói như thế, nhưng cháu không chắc mình nghĩ vậy có còn gì không ổn hay không. Theo cháu, nếu có áp lực trên dư luận, Hoàng thượng lại không định bất chấp tất cả, vẫn muốn tiếp tục làm “Minh quân” của lão thì nhất định sẽ buông tay. Huống hồ lão còn muốn lợi dụng phụ thân để kiềm chế Tào gia.”



“Ta cảm thấy Tứ muội nói rất đúng.” Tần Hàn đĩnh đạc gật đầu.



Tần Vũ thì trầm tính kĩ lưỡng hơn, không nói quá trực tiếp như Tần Hàn. Nhưng sau một lúc suy nghĩ lại cảm thấy lời Tần Nghi Ninh rất có lý, thế là cũng gật đầu.



Tam lão gia đứng dậy, đi qua đi lại mấy lần, vỗ tay nói: “Được, biện pháp này có thể làm được.” Lại nghĩ, biện pháp này chẳng những có thể cứu Tần Hòe Viễn mà còn có thể cứu cả những người khác của Tần gia trong tương lai. Hơn nữa, mấy năm gần đây, huynh đệ bọn họ cũng đã quen lệ thuộc vào Tần Hòe Viễn. Mất đi người cầm lái là Tần Hòe Viễn, Tần gia quả thật mỗi bước đều khó khăn, hẳn nên cứu người ra trước mới là quan trọng nhất.



Tam lão gia bèn nói: “Nghi tỷ nhi, cháu định sắp xếp cho những lưu dân này thế nào?”



Tần Nghi Ninh cau mày suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Sai người đi nói với bọn họ là trong Ninh Uyển của cháu có công việc cần người làm, có thể đổi lấy cơm ăn, muốn tới thì có thể tới ngay. Cháu nghĩ đối với người đang trong cảnh nguy nan, có thể có việc làm, có miếng cơm ăn, có mái ngói che mưa nắng đã đủ thỏa mãn lắm rồi.”



Tam lão gia sửng sốt, sau nói, “Cháu cũng không định nuôi không những người này?”



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi lại: “Cháu chỉ làm việc thiện, đâu phải làm cha mẹ người ta, nào có đạo lý phải nuôi không?”



Tam lão gia nghe vậy vỗ tay cười lớn: “Tốt, tốt. Tứ nha đầu quả không phải người thích mua danh trục tiếng, cũng như Tam thúc cháu đây, ha ha!”



Tần Nghi Ninh cũng cười, tiếp: “Nếu Tam thúc và hai vị ca ca thấy cách nào được, vậy cháu sẽ sắp xếp cho người đi làm.” Vietwriter.vn



Tam lão gia nói: “Cháu muốn làm gì, cần bao nhiêu bạc, cứ viết hết ra đưa ta xem.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười lắc đầu, đáp: “Tam thúc, vì lý do an toàn, tạm thời cháu không định dùng tới tiền bạc trong nhà. Hơn nữa cháu cũng có chút tâm tư muốn nói với Tam thúc. Trong nhà có bao nhiêu tài sản, từ giờ Tam thúc cũng phải ngầm lưu ý thâu tóm hết vào trong tay, coi như có một sự chuẩn bị đề ngừa vạn nhất.”



“Ý cháu là…”



“Trứng gà không thể đặt hết vào một ổ.” Tần Nghi Ninh thoáng mỉm cười, “Tam thúc đừng lo, cháu không có ý gì đâu. Còn chuyện sắp xếp cho lưu dân, nếu thành công, đương nhiên là công lao của cả Tần gia chúng ta. Nếu Hoàng thượng tức giận, đó chỉ là chuyện do mình cháu làm. Chuyện này, cháu sẽ bàn bạc kĩ lưỡng lại với Đại chưởng quỹ của Chiêu Vận Ti, bất luận là nhân lực hay vật lực, cháu đều không định dựa vào Tần gia, cũng không có ý dùng một xu một cắc nào của Tần gia.”



“Nghi tỷ nhi…” Nghe vậy, Tam lão gia lộ vẻ xúc động, hốc mắt đã hoen đỏ.



Khi Tần Vũ nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt cũng lộ vẻ thâm trầm. Hắn là người trọng bản thân nhất, nay thấy một tiểu nữ như Tần Nghi Ninh lại có trách nhiệm gan dạ đến vậy, gương mặt cũng chậm rãi chuyển đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc