Chương 414ĐẠI HÔN (2)
Thấy Tần Nghi Ninh cúi đầu không nói, gương mặt xinh đẹp càng lộ vẻ ngượng ngùng, mấy người phụ nữ ở bên cạnh đều mỉm cười.
Nhị phu nhân đến để trợ giúp, cười nói: “Mũ phượng thì nói làm gì, hôm qua chúng ta tới Vương phủ phô phòng, ái chà, ta coi như cũng từng phú quý, từng đi và thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy tòa nhà nào đầy phong cách như Vương phủ!”
“Từ cách bố trí tòa nhà, có thể thấy được dụng tâm của Vương gia đối với cô nương nhà chúng ta. Từng cành hoa, ngọn cỏ, từng món đồ trang trí bằng vàng, bằng bạc, tất cả đều rất tinh xảo. Điều đó cho thấy cô nương rất được Vương gia và lão Thái Quân của Vương phủ yêu thích.”
Theo lễ nghi, ngày thôi trang và đưa sính lễ, người nhà của cô dâu sẽ tới nhà nhà trai bày biện tân phòng.
Hôm qua Nhị phu nhân đi cùng Tôn thị, cũng gặp Mã thị và Diêu thị. Dù Tôn thị có phần không hài lòng đối với cuộc hôn nhân này, nhưng sau khi gặp nhà thông gia, tảng đá đè nặng trong lòng bà cũng đã rơi xuống. Bây giờ lại nghe Nhị phu nhân nói như vậy, rốt cuộc sự bất an và lo lắng của bà cũng giảm đi một chút.
Bà nghĩ, tính tình của bà ngoại chồng và mẹ chồng nhã nhặn như vậy, thì cho dù Vương gia có nóng nảy một chút, con gái của bà cũng sẽ không phải chịu nhiều uất ức.
Nhìn thấy biểu cảm của mẫu thân ở trong gương, Tần Nghi Ninh liền đưa mắt nhìn Nhị phu nhân, mỉm cười cảm kích.
Nhị phu nhân cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười chân thành.
Rốt cuộc đều là người một nhà, lại cùng nhau trải qua sóng gió, hôm nay trong số các cô nương Tần gia, ngoại trừ Tần Nghi Ninh, chỉ còn lại có Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh của Tam phòng, riêng Tần Tuệ Ninh là một dưỡng nữ quen thói vong ân phụ nghĩa, đối với nàng ta, Nhị phu nhân cũng kính nhi viễn chi.
Bà ấy không có may mắn được làm nhạc mẫu, hôm nay chỉ mong sao hai cô nương Tần gia đều lấy được chồng tốt.
Hôn phu của Tần Nghi Ninh hiển quý như vậy, sau này nàng cũng có thể giúp đỡ trong nhà, còn có thể trợ giúp để Tần Bảo Ninh chọn được một phu quân tốt.
“Tứ tỷ tỷ.”
Rèm che được vén lên, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh, cùng với Hàn nhị nãi nãi lần lượt bước vào.
Lúc này Tần Nghi Ninh đã búi tóc xong, mũ phượng đặt trên bàn trang điểm. Nàng đang ngửa đầu để Toàn Phúc phu nhân thoa son môi, trên người mặc trung y màu trắng như tuyết. Chiếc áo cưới màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, chỉ bạc đang treo trên mắc áo ngay phía sau lưng nàng, màu đỏ tươi đẹp khiến người ta lóa mắt.
Bát tiểu thư vừa thấy nàng, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, vui thích chạy tới gần: “Tứ tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ thật xinh đẹp!”
Tần Tuệ Ninh cũng tới gần, cúi đầu uốn gối thi lễ, thấp giọng nói: “Chúc mừng.”
Miêu phu nhân dừng động tác.
Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Đa tạ các ngươi.” Nàng lại cười với Hàn nhị nãi nãi: “Nhị đường tẩu, tẩu cũng tới rồi, mau ngồi xuống đi.”
Hàn nhị nãi nãi cũng mỉm cười đáp lại.
Trong lúc nhất thời, các nữ quyến ở nhà trong cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Chỉ có lão Thái Quân vẫn bình thản đứng trong phòng hút thuốc, không mảy may bị thu hút bởi tiếng cười nói phía bên này.
Tần Nghi Ninh trang điểm xong, liền đi ra sau bình phong để mấy người bọn Ký Vân hỗ trợ, giúp nàng mặc áo cưới vào.
Áo được may trên nền gấm đỏ, dùng kim tuyến thêu hoa nở phú quý, quanh cổ áo là hoa văn long phượng trình tường được thêu bằng chỉ kim tuyến rực rỡ lấp lánh, trông rất sống động. Trên chiếc áo không bâu màu trắng như tuyết, là nút buộc cổ áo kết bằng ngọc bích tinh xảo, chiếc bối tử được cắt may rất khéo càng làm nổi bật dáng vẻ cân đối của nàng. Trên vạt váy bát phúc cũng được thêu hoa văn như ý bằng chỉ đỏ tinh xảo.
Tần Nghi Ninh xoay về phía bình phong, để Toàn Phúc phu nhân buộc mũ phượng. Mấy chuỗi ngọc bích trong miệng kim phượng ở phía sau đầu và hai bên mặt nàng hơi rung lên, tua cờ, hoa tai che phía trước vừa vặn che khuất gương mặt nàng, làm vướng víu không trò chuyện được, liền bị nàng vén lên, hất ra hai bên mũ phượng.
Trong phòng im phăng phắc.
Tần Nghi Ninh chớp chớp mắt, rồi mỉm cười kéo kéo chỗ vải ở thắt lưng, nói: “Mẫu thân, sao con cảm thấy y phục hơi siết chặt.”
Câu nói của nàng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Tôn thị vội tới gần, nắm tay Tần Nghi Ninh nhìn quanh một lượt, rồi cười nói: “Đâu có, đâu có, như vậy là vừa vặn rồi, không chặt đâu.”
“Đúng không ạ?” Tần Nghi Ninh cúi xuống nhìn, cười nói: “Mẫu thân nói nhất định là đúng rồi.” Hai tay cầm tay Tôn thị, nàng lại nói: “Mẫu thân đừng căng thẳng, sau này nhất định sẽ càng ngày càng ổn.”
Thoáng cái, vành mắt của Tôn thị liền đỏ ửng, cố nén không rơi lệ, sụt sịt nói: “Được, được. Con gái của ta nhất định sẽ cùng Vương gia cử án tề mi, bách niên giai lão. Nghi tỷ nhi, mẹ thực sự không nỡ rời xa con. Từ nhỏ con không có được cái may mắn ở bên mẹ dù chỉ một ngày, sau khi con về nhà, mẹ lại đối xử không tốt với con. Mẹ còn chưa kịp bù đắp cho con, thì con đã phải lấy chồng rồi.”
Tôn thị nói tới đây, nước mắt liền lã chã rơi xuống như những hạt châu.
Vành mắt Tần Nghi Ninh cũng đỏ lên, rơi lệ: “Mẫu thân, đây không phải là lỗi của người. Sau này ngày tháng còn dài mà, hai mẹ con ta còn nhiều thời gian.”
Tôn thị nghẹn ngào, liên tục gật đầu.
Dùng khăn tay chấm nước mắt, Nhị phu nhân mỉm cười bước tới đỡ lấy cánh tay Tôn thị: “Đại tẩu, đừng làm Nghi tỷ nhi khóc. Con gái xuất giá cũng nên khóc, nhưng Quán Quân Hầu phu nhân vừa mới trang điểm cho Nghi tỷ nhi xong.”
Miêu phu nhân nghe vậy mỉm cười: “Cô nương nhà chúng ta trông như thiên tiên, dù là rơi lệ cũng xinh đẹp như là hoa lê dưới mưa, ta nhìn không thể rời mắt luôn rồi!”
Câu nói này rất hay, khiến các nữ quyến trong nhà đều cười rộ lên.
Sau khi Tần Nghi Ninh ăn mặc ổn thỏa, ngồi trên giường bạt bộ, chiếc mũ phượng quá nặng, tạm đặt ở bàn trang điểm.
Tôn thị, Nhị phu nhân dẫn Miêu phu nhân đi ra ngoài, lại vội vàng chiêu đãi khách.
Trong phòng chỉ còn lại Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh.
Băng Đường, Thu Lộ, Ký Vân và Tiêm Vân đều đề phòng Tần Tuệ Ninh sẽ sinh sự ngày hôm nay, do đó đều tìm một chỗ trong phòng ngồi thêu thùa may vá.
Vietwriter.vn
Bát tiểu thư liền nhích lại gần Tần Nghi Ninh, nói chuyện với nàng. Tuy đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng Bát tiểu thư vẫn hồn nhiên và ngây thơ như trước.
Tần Tuệ Ninh thấy hai người trò chuyện hợp ý, bản thân mình không chen miệng vào được. Vả lại, hôm nay thân phận của Tần Nghi Ninh như vậy, nàng ta không thể bám vào, cũng thua kém rất nhiều, nên dứt khoát không bắt chuyện, tránh cho người khác nói nàng ta nịnh nọt muốn trèo cao.
Thấy Tần Tuệ Ninh như vậy, Tần Nghi Ninh cũng hài lòng, chỉ nói một số chuyện thú vị với Bát tiểu thư, lại dặn nàng: “Sau khi ta xuất giá, nếu trong nhà có chuyện gì, muội đều có thể tới tìm ta. Nếu trong nhà có xung đột gì, muội cũng giúp ta hòa giải nhé! Mẫu thân ta tính tình nóng nảy, ta không ở bên cạnh, cũng không có người khuyên giải bà, muội giúp ta chăm sóc bà nhé!”
“Tứ tỷ tỷ yên tâm.” Bát tiểu thư nắm tay Tần Nghi Ninh bảo đảm, nói: “Xưa nay đại bá mẫu đối xử với muội rất rốt, dù Tứ tỷ tỷ không nói, muội cũng sẽ làm như vậy.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, mới tạm yên lòng.
Vì sợ sau khi lên kiệu lại muốn đi đại tiện, lúc ăn trưa, Tôn thị chỉ cho Tần Nghi Ninh ăn một chén cháo, chứ không cho nàng ăn thêm món gì khác. Sau giấc ngủ trưa, Tần Nghi Ninh lại được trang điểm lại một chút. Trời tối dần, giờ lành sắp tới rồi.
Tôn thị rõ ràng là rất căng thẳng, lúc nắm tay Tần Nghi Ninh, lòng bàn tay bà đều đẫm mồ hôi.
Bà cho tỳ nữ đều tạm thời lui ra ngoài, rồi ngồi trên giường cùng Tần Nghi Ninh, thấp giọng thì thầm, căn dặn rất nhiều điều thầm kín cần phải làm khi làm một người vợ.
Thấy Tần Nghi Ninh mặt đỏ tới mang tai, Tôn thị cũng không tiện nói quá nhiều. Cuối cùng, bà tổng kết bằng một câu: “Con chỉ cần nghe theo Vương gia là được.”