CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc, là ai muốn gặp nàng mà không thể quang minh chính đại tới gặp, lại phải kêu nàng lén lút tới phủ của Chung đại chưởng quỹ?



Nàng bước chậm rãi dọc theo hành lang, kế đó ngả người ngồi xuống băng ghế dài bên lan can, tay chống cằm, nét mặt lộ rõ vẻ trầm tư.



Nếu người này có thể tìm được tới phủ của Chung đại chưởng quỹ, vậy ắt phải hiểu rất rõ hành tung thường ngày của nàng, biết nàng thường xuyên tới chỗ Chung đại chưởng quỹ bàn bạc công việc, tới đó sẽ không khiến ai hoài nghi. Mà đối phương không đến tìm thẳng nàng, vậy tức chuyện họ sắp nói phải rất bí mật.



Nếu Chung đại chưởng quỹ phái người tới tìm màng, vậy tức người này hoàn toàn có thể tin tưởng.



Tần Nghi Ninh nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy khả năng lớn nhất chính là bà ngoại.



Từ lần trước ra ngoài biết được thân phận thủ lĩnh Thanh Thiên Minh của bà ngoại, từ đó về sau nàng chưa từng gặp lại bà.



Chẳng lẽ bà ngoại có chuyện tìm nàng?



Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh vội kêu người chuẩn bị xe, thông báo một tiếng với lão Thái Quân rồi nhanh nhanh chóng chóng dẫn Ký Vân và Băng Đường hớt hả đi ra, chỉ chốc lát đã đến trước cửa Chung gia.



Vịn tay tỳ nữ xuống xe, tên trông cửa lập tức nhiệt tình đón Tần Nghi Ninh đi vào như thường ngày, “Chủ nhân chắc đã đoán được rồi. Vừa rồi Đại chưởng quỹ còn đứng ở cửa chờ người đó, nghĩ chắc có việc làm ăn quan trọng gì cần nói. Tiểu nhân chúc người buôn bán suôn sẻ hưng thịnh!”



“Nhờ lời chúc của ngươi.”



Tần Nghi Ninh nở nụ cười nhã nhặn, khẽ đánh mắt ra hiệu, Ký Vân lập tức lấy túi tiền ra khỏi tay áo, cầm tiền cho gã trông cửa.



Gã kia lia lịa tạ ơn, lại cung kính dẫn Tần Nghi Ninh vào thư phòng.



Chung đại chưởng quỹ đã được hạ nhân báo cho từ sớm, đã ra trước cửa viện sẵn để đón.



“Chủ nhân tới rồi.” Chung đại chưởng quỹ nở nụ cười không khác gì bình thường, nói: “Một thương nhân lớn từ phía nam tìm tới, có việc làm ăn lớn muốn nhờ chủ nhân quyết định, vậy nên mới mời người tới.”



Tần Nghi Ninh nhoẻn cười gật đầu: “Ta thân ở khuê phòng, kiến thức nông, tới cũng chỉ để nghe lỏm đôi câu, học hỏi Chung đại chưởng quỹ một hai.”



Chung đại chưởng quỹ vội chắp tay: “Không dám, không dám.”



Những hạ nhân Chung gia phía sau đều vì thế mà sinh lòng kính nể với chủ tử nhà mình. Vị này chính là con gái dòng chính của An Bình Hầu, người được Trung Thuận thân vương coi trọng, người như vậy mà lại khách sáo với Chung đại chưởng quỹ chưởng quỹ như thế đã đủ để thấy được sự lợi hại của chủ nhân.



Chung đại chưởng quỹ phất tay cho đám hạ nhân lui.



Tần Nghi Ninh cũng lệnh cho Ký Vân và Băng Đường: “Các ngươi canh giữ bên ngoài, không được cho phép ai đến gần.”



“Dạ.” Ký Vân và Băng Đường cùng nghiêm nghị gật đầu.



Tần Nghi Ninh đi theo Chung đại chưởng quỹ lên bậc tam cấp vào thư phòng.



Thư phòng của Chung đại chưởng quỹ không to rộng bằng thư phòng của Tần Hòe Viễn song cũng gọn gàng nhã nhặn, trên giá sách chia ra bày từng mục kinh thư sử tập, trên bàn còn chất từng đống sổ sách.



Lúc này, một công tử áo xám dáng người dong dỏng đang đứng bên cửa sổ. Người ấy đưa lưng về phía họ, dáng vẻ như đang thưởng thức mấy mảnh bụi trúc phía ngoài cửa sổ nửa mở.



Tần Nghi Ninh ngờ vực chau mày. Người tới vậy mà lại không phải bà ngoại?



Bóng lưng người này, sao lại có phần khá quen mắt?



Mãi đến khi người nọ xoay người, trông rõ đường nét trên gương mặt đó, Tần Nghi Ninh mới kinh ngạc trợn mắt, vội vàng hành lễ: “Thần nữ tham kiến Điện hạ. Không biết Thái tử Điện hạ giá lâm, có gì đường đột xin Điện hạ thứ tội.”



Uất Trì Yến vội vàng vươn tay làm dáng đỡ tượng trưng, mắt nhìn nàng chăm chú, “Mau đứng dậy đi, không cần khách sáo như thế. Nàng là con gái Thái sư, cũng tương đương với sư muội của bản cung, cần gì phải khách khí vậy chứ.”



Tần Nghi Ninh đứng yên không động, cúi đầu đáp: “Quân Thần tôn ti có khác, lễ không thể bỏ.”

Vietwriter.vn

“Nàng vẫn giữ lễ như vậy.” Uất Trì Yến cười méo xệch, đoạn nói: “Chuyện hôm đó là bản cung đường đột, suy nghĩ không chu toàn mới có thể nói ra những lời ấy trước mặt mọi người. Còn mong nàng chớ nên để trong lòng.”



Tần Nghi Ninh biết hắn nói chuyện hôm nàng bị buộc đi hòa đàm, Thái tử vội vàng tới đưa tiễn, nói gì mà vị trí Thái tử phi nhất định sẽ là của nàng. Lần tỏ tình trắng trợn hôm ấy quả thật cũng kéo tới kha khá lời chỉ trích, nhưng quan trọng hơn là sẽ gây phiền phức cho cha, thế nên nàng đã thẳng thừng từ chối không thương tiếc.



Không ngờ chuyện hôm ấy vẫn mãi canh cánh trong lòng Thái tử.



“Điện hạ quá lời rồi. Thần nữ không có gì để biện giải, nếu có chỗ nào đắc tội Điện hạ, xin Điện hạ thứ tội cho.”



“Nói gì vậy.” Uất Trì Yến thở dài: “Chuyện hôm ấy quả do bản vương bị người ta kích thích nên suy nghĩ không chu toàn. Về sau sẽ không như thế nữa.”



Còn Chung đại chưởng quỹ thấy Thái tử có vẻ thấp thỏm khi đối mặt với Tần Nghi Ninh thì trong lòng đã hiểu được mấy phần. Bởi vì mặt ngoài vẫn nói là đang bàn chuyện làm ăn, hắn tránh ra ngoài thì không tiện nên chỉ đành đứng ở một gian phòng bên, để nơi này lại cho hai người.



Tần Nghi Ninh mời Thái tử ngồi xuống, mình thì ngồi ở ghế dưới, nói: “Lần này Thái tử tới là có chuyện quan trọng gì muốn sai bảo?”



Bấy giờ Uất Trì Yến mới nhớ tới mục đích mình tới tìm, vội nói: “Tần tiểu thư, yêu hậu muốn giết nàng, nàng phải cẩn thận!” Tiếng nhanh như tên bắn: “Người của ta mới nhận được tin tức, yêu hậu thủ thỉ thuyết phục phụ hoàng, cầu xin một thuốc dẫn để trú nhan. Rằng Thiên Cơ Tử nói, nhất định phải dùng trái tim, diễm cốt và thịt thơm của một nữ tử sinh vào một ngày tháng năm nhất định đem giã nát để uống. Thiên Cơ Tử tính ra người đó là nàng, phụ hoàng đã chấp thuận! Ta nghĩ lấy phong cách hành sự của phụ hoàng xưa nay, nhất định sẽ hạ thủ với nàng trong hai ngày tới. Nàng, nàng mau chạy đi!”



Tần Nghi Ninh trợn mắt há hốc mồm, gương mặt cũng mất dần huyết sắc.



Nàng từng nghĩ yêu hậu nhất định sẽ trả thù mình.



Từ khi phụ thân vinh quanh leo lên chức vị Thái sư, thù với Tào gia đã kết. Từ khi yêu hậu làm hại Đại biểu ca đập đầu vào cột trụ tự vẫn, làm hại Tôn gia cửa nát nhà tan, lại thêm chuyến du ngoạn tới Thường Xuân Viên, yêu hậu bị mất mặt trước bao người, có thể chờ tới bây giờ vẫn chưa động thủ, Tần Nghi Ninh đã phải khen nàng ta chững chạc.



Nhưng nàng không nghĩ tới, yêu hậu vậy mà lại muốn giết nàng, lại còn dùng tới thủ đoạn máu tanh tàn độc đến thế!



Nàng ta cũng thật biết học hỏi. Đại Chu vừa đưa yêu cầu đòi dịch não của Tôn Vũ, yêu hậu đã lập tức muốn lấy cốt nhục nàng làm thuốc dẫn, chẳng lẽ không sợ hành động xúi giục hôn quân như vậy sẽ lại đưa tới những lời mắng chửi của muôn dân thiên hạ hay sao?



Đúng rồi, yêu hậu vốn chẳng hề quan tâm!



Hoàng đế đứng đầu cả thiên hạ, chỉ cần có Hoàng đế bảo vệ, không phải yêu hậu muốn làm gì thì làm đó sao?



Mà đối với hôn quân, sợ rằng tất cả muôn dân trong thiên hạ đều là vật sở hữu của riêng lão, đều là heo gà chó vịt lão có thể muốn giết thì giết.



Chẳng phải có lời rằng, Quân muốn Thần tử Thần bất tử bất trung đó ư? Tính mạng của một nữ tử nhỏ bé như nàng, trong mắt hôn quân vốn chẳng đáng nhắc tới.



Xưa kia Định Quốc công phủ to lớn quyền thế như thế mà chẳng phải nói đổ là đổ luôn được đó ư? Nói gì tới nàng?



“Điện hạ, lời ấy là thật?” Tần Nghi Ninh cố hết sức để giữ bình tĩnh, song giọng nói đã có hơi khàn khàn.



Uất Trì Yến trịnh trọng gật đầu: “Là người do bản cung sắp xếp tại ngự thư phòng chính tai nghe được.”



“Loại chuyện này, sao người không nói với phụ thân mà lại nói với tiểu nữ?” Tần Nghi Ninh ngẩng đôi ngươi trong suốt nhìn hắn.



Uất Trì Yến thoáng sửng sốt, liền đó mặt mày bỗng đỏ lựng: “Ta, ta lại nóng nảy quá, nên, quên mất…” Đến cả xưng hô bản cung cũng quên nói.



Thấy hắn như vậy, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười. Xem ra Thái tử quả là không có năng khiếu với chuyện triều chính.



“Thái tử nói cho ta là được rồi. Chuyện này nếu nói cho cha ta, e sẽ có ảnh hưởng không tốt.”



“Đúng, đúng. Nói sao Thái sư cũng nhất mực trung thành, ta cũng không mong Thái sư và Phụ hoàng nảy sinh hiềm khích. Nhưng Phụ hoàng đã nhận lời yêu hậu… Tần tiểu thư, nàng mau chạy đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc