Chung đại chưởng quỹ nói: “Nếu là chuyện khác thì cũng không đến lượt tiểu nhân biết, chỉ là chuyện này lớn, cũng là nghe được khách tới uống rượu nói chuyện phiếm nói ra, mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương từng truyền chỉ dụ triệu kiến mẫu thân của cô nương.”
Nghe vậy Tần Nghi Ninh rất sợ hãi, đôi gò má trắng nõn hơi tái nhợt đi.
Tính tình Tôn thị như thế nào, Tần Nghi Ninh hiểu rất rõ. Tôn thị là một người không gặp chuyện cũng muốn làm ầm ĩ cho ra chuyện, huống hồ là quan hệ như vậy giữa Tào gia và phủ Định quốc công. Sợ là Hoàng hậu không tìm Tôn thị gây phiền phức thì cũng khó tránh khỏi Tôn thị muốn dùng lời lẽ xúc phạm Hoàng hậu, huống chi Hoàng hậu tự dưng truyền chỉ triệu kiến Tôn thị, tuyệt nhiên không có lòng tốt.
Tần Nghi Ninh lo lắng hỏi: “Vậy tình hình của mẫu thân ta thế nào?”
“Việc này chúng tôi thật sự không biết. Tuy nhiên, với thân phận Thái sư phu nhân, có lẽ Hoàng hậu nương nương triệu kiến, cũng sẽ không có gì đáng ngại.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, hít sâu mới hơi mới lấy lại bình tĩnh, có phần lo lắng muốn về nhà ngay.
“Bên ngoài có người đang chờ ta, ta sẽ về phủ trước đã. Nếu để trưởng bối trong phủ đợi lâu cũng không tốt, chuyện làm ăn hôm khác chúng ta sẽ nói.”
Chung đại chưởng quỹ gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi lễ độ đưa Tần Nghi Ninh lên xe ngựa.
Tần Nghi Ninh sốt ruột về nhà, luôn miệng giục xa phu cho xe ngựa chạy nhanh hơn.
Thật sự thì lúc lên đường tới thành Hề Hoa, nàng rất lo lắng cho Tôn thị. Chỉ có điều, lúc đó bản thân nàng còn khó bảo toàn, không biết là mình còn có thể sống sớt trở về hay không, cũng không thể suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, đương nhiên không còn tâm trí mà lo lắng cho Tôn thị.
Tần Nghi Ninh có phần tự trách.
Nàng thật sự là vênh váo đắc ý, sau khi trở về thành đã không lập tức về nhà, mà còn có lòng dạ ghé tới sản nghiệp của mình.
Băng Đường và Tùng Lan thấy vẻ mặt của Tần Nghi Ninh ngưng trọng, liền biết hẳn là trong phủ có chuyện không ổn, cũng hơi lo lắng.
Xe ngựa chạy như bay một mạch trở về Tần phủ.
Người gác cổng thấy rốt cuộc Tần Nghi Ninh trở về, trong lúc nhất thời còn hơi sững sờ, Tùng Lan và Băng Đường cũng nhanh trí, liền sai họ dẫn các binh sĩ hộ tống trở về đi uống rượu, lại sai người vào trong bẩm báo lão Thái Quân.
Lúc này người sai vặt mới có phản ứng, cho người chạy vội vào bẩm báo.
Tần Nghi Ninh giao những người hộ tống cho quản gia lo liệu, sai người ban thưởng, rồi dẫn theo Băng Đường và Tùng Lan rảo bước đến Từ Hiếu Viên của lão Thái Quân.
Mà ở Từ Hiếu Viên, lão Thái Quân nghe tin Tần Nghi Ninh trở về liền ngồi không yên, khoác một chiếc áo choàng tay áo rộng, được Tần ma ma dìu đỡ, bước nhanh ra ngoài.
Phía này, Tần Nghi Ninh mới đi qua phòng ngoài của Từ Hiếu Viên, đã gặp lão Thái Quân khoác áo choàng gấm màu vàng trà, hoa văn Phúc Thọ.
“Tổ mẫu!”
“Ôi chao! Nghi tỷ nhi của ta!” Lão Thái Quân bước nhanh hơn, nhưng đôi chân bó đi không nhanh, đi quá gấp thành ra tiến ba bước, lùi ba bước, thân hình cũng hơi đung đưa khiến chiếc kim thoa nạm phỉ thúy rung lên, lấp lánh phản chiếu bộ trang phục đẹp đẽ, quý giá của bà ta.
“Tổ mẫu, tôn nữ đã trở về.” Tần Nghi Ninh tới bên cạnh, nâng làn váy, nghiêm trang hành lễ với lão Thái Quân.
Lão Thái Quân đưa hai tay nâng Tần Nghi Ninh lên, luôn miệng nói: “Tốt, tốt, đã trở về là tốt rồi! Phụ thân cháu đâu?”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Dạ phụ thân còn ở ngoài thành, bảo cháu về phủ trước.”
Nghe Tần Hòe Viễn cũng bình an trở về, lão Thái Quân mặt mày rạng rỡ nói: “Vừa rồi có người tới bẩm báo, ta còn cho rằng thằng nhãi người hầu lừa gạt lão thái bà ta chứ! Không ngờ cháu thật sự đã trở về.”
Đại nha hoàn Cát Tường và Như Ý cùng với các nha hoàn, vú già trong viện đều ở gần đó, nghe vậy đều cười vui lại gần, hành lễ với Tần Nghi Ninh, quang cảnh hết sức náo nhiệt.
Lão Thái Quân nắm hai tay Tần Nghi Ninh, quan sát trên dưới một lượt, không nhìn ra manh mối gì, liền nói: “Trước hết tới nói chuyện với tổ mẫu đã.” Bà lại bảo Tần ma ma: “Lục Quyên, ngươi mau cho người đi nói cho lão nhị, lão tam và các nha đầu, rằng Nghi tỷ nhi đã trở về. Bảo các nàng mau đến đây, dùng bữa tối ở ngay chỗ ta.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Dạ.” Tần ma ma tươi cười vâng dạ.
Lão Thái Quân nắm tay Tần Nghi Ninh bước lên thềm vào phòng, đương nhiên có tỳ nữ hầu hạ hai người cởi áo choàng. Đi vòng qua bức điêu khắc trang trí Hỉ Thượng Mai Sao vào tới bên trong, hai người liền ngồi xuống tấm đệm đỏ thẫm trải trên chiếc giường La Hán cạnh cửa sổ.
Lão Thái Quân sai Cát Tường mang lò sưởi tay bằng đồng thau tới cho Tần Nghi Ninh, lại bảo tỳ nữ đem trà bánh ra, lúc này mới nói: “Sao phụ thân cháu không cùng trở về? Chuyện hòa đàm thế nào rồi?”
Gặp Tần Nghi Ninh, trước đó lão Thái Quân hỏi hai câu liên tục về Tần Hòe Viễn, bây giờ lại hỏi về hòa đàm, làm sao Tần Nghi Ninh còn không rõ điều gì là quan trọng nhất đối với lão Thái Quân?
Nàng đã hiểu rõ lão Thái Quân từ lâu, cũng không buồn bực, cười nói: “Bẩm tổ mẫu, phụ thân và Thôi đại nhân của Bộ Lễ phụng chỉ đóng ở ngoài thành. Ý chỉ của Hoàng thượng nói là sáng sớm ngày mai tổ chức một nghi lễ nghênh đón long trọng, Hoàng đế đích thân dẫn các quan đi nghênh đón đoàn người của phụ thân vào thành, chúc mừng hòa đàm thành công.”
Nghe vậy, lão Thái Quân vỗ tay, cả khóe mắt, đuôi lông mày đều tràn ngập vẻ cười: “Tốt, tốt! Các ngươi đi lần này có thuận lợi không?”
“Bẩm lão Thái Quân, tất cả đều thuận lợi. Phụ thân tài năng trác tuyệt, cháu chỉ một mực đứng ngoài quan sát, phụ thân đã thuận lợi đàm phán thành công, thật sự khiến người khác bội phục!”
Tần Nghi Ninh nói như vậy là cho lão Thái Quân biết, chuyến đi này nàng vẫn chưa có đất dụng võ, thân thể vẫn còn trong sạch, đồng thời lại khen ngợi Tần Hòe Viễn một phen, cũng là gián tiếp nịnh lão Thái Quân một chút.
Tần Nghi Ninh đã nhìn thấy rõ ràng, lão Thái Quân là một người ích kỷ, lại là gió chiều nào che chiều ấy, hết sức vô tình với tất cả mọi người, có thể lòng yêu của cả đời này, bà đã dành trọn cho Tần Hòe Viễn cả rồi. Khen Tần Hòe Viễn, còn khiến lão Thái Quân vui mừng hơn khen chính bà.
Quả nhiên, lão Thái Quân mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu, nói với Tần ma ma, Cát Tường và Như Ý: “Khi còn bé, đại lão gia của các ngươi đã không giống người bình thường, là một người vô cùng thông tuệ. Hôm nay đại lão gia có thể thực hiện thành công đại sự như vậy, giúp hai nước khôi phục hòa bình, tránh cho bách tính hai nước cực khổ, thật sự là một công lao to lớn, sách sử rồi cũng sẽ ghi lại chuyện này! Thật sự không hổ là nam nhi của Tần gia chúng ta!”
“Cũng là nhờ lão Thái Quân giáo dục có phương pháp.” Tần ma ma cũng nhân cơ hội tâng bốc lão Thái Quân, khiến lão Thái Quân đắc ý cười ha hả.
Trong lúc đang nói chuyện, bên ngoài truyền vào hàng loạt tiếng bước chân, rèm cửa được vén lên, liền thấy Nhị phu nhân, Tam thái thái dẫn theo các cô nương của các phòng bước vào.
Tần Nghi Ninh đứng lên, nhìn lướt qua mọi người, vẫn chưa thấy bóng dáng của Tôn thị.
Lòng nàng nặng nề, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, hành lễ với Nhị phu nhân và Tam thái thái: “Nhị thẩm, Tam thẩm.”
“Nghi tỷ nhi đã trở về!”
Nhị phu nhân và Tam thái thái đều cười chào hỏi.
Thật ra hai người nhận thấy, một khi Tần Nghi Ninh rời khỏi thành thì danh tiết liền không còn. Hôm nay nàng đã trở về, trong lúc nhất thời họ không biết nên có thái độ như thế nào khi đối mặt nàng.
Hai người ngầm quan sát Tần Nghi Ninh, muốn nhìn ra nàng có gì thay đổi.
Tần Nghi Ninh cũng nhìn ra được sự lúng túng của các tỷ muội trong nhà, còn có dáng vẻ muốn hỏi lại ngại hỏi thẳng của lão Thái Quân, trong lòng nàng uất nghẹn lửa giận.
Nàng cười hỏi: “Sao không thấy mẫu thân của ta? Có phải là sức khỏe của bà lại không tốt?”
Mọi người nghe vậy, liền đều im lặng.
Tần Nghi Ninh thấy vẻ mặt của mọi người liền biết có chuyện không ổn, nàng quay đầu lại nhìn lão Thái Quân với vẻ dò hỏi.