CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Hả, ngươi nói lại lần nữa xem, Uất Trì Yến muốn Nghi tỷ nhi làm Hoàng hậu của hắn?” Bàng Kiêu nheo đôi mắt phượng.



Hổ Tử cảnh giác lui về phía sau vài bước, rất sợ bị vạ lây.



Nhưng Mục Tĩnh Hồ không sợ chết gật đầu.



“Đúng vậy. Ở trong hoàng cung, ta đi theo không tiện, dễ bại lộ hành tung. Nếu không ta còn muốn đi theo bảo vệ nàng ta. Ngươi cũng không biết đâu, lúc tân đế đón người, ngay cả tỳ nữ hầu hạ bên người, hắn cũng không cho phép dẫn theo, thậm chí ban đầu còn không cho mang theo xiêm y để thay đổi. Vợ ngươi bị thương, thậm chí thuốc cũng không cho mang theo. Ngươi nói như thế là tân đế muốn làm cái gì? Rõ ràng là muốn nhân cơ hội cô lập vợ ngươi, để gạo nấu thành cơm!”



Hổ Tử lại thối lui vài bước, Mục công tử, ta xin ngươi đó! Chúng ta không nên lửa đổ thêm dầu!



Bàng Kiêu cười nhạt mấy tiếng, nói rít qua kẽ răng: “Uất Trì Yến có tiếng ham học giỏi, đây là hắn muốn kế thừa “sự nghiệp” của cha hắn rồi!”



Mục Tĩnh Hồ tìm một ghế con ngồi xuống, tự rót nước uống.



Bàng Kiêu thì nắm chặt chuôi bội kiếm, những đốt ngón tay trở nên trắng nhợt, như thể chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ phẫn nộ.



Nàng chỉ là một thiếu nữ, còn đang bị thương, làm sao có thể địch nổi sự áp chế của hoàng quyền?



Một khi ở trong cung, nàng thực sự có thể xảy ra chuyện lắm.



Cho dù hiện nay hắn là người cầm đầu quân doanh, nhưng lão thất phu Ninh Vương cũng có chút tài năng, bọn họ đấu nhau túi bụi, hắn càng không thể tự ý rời khỏi quân doanh. Lúc này Bàng Kiêu thật sự khó chịu, muốn đi bảo vệ người con gái mình yêu quý cũng không được.



“Chủ tử, xin ngài bớt giận, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ biện pháp trước.” Hổ Tử khuyên.



“Nghĩ biện pháp?” Mục Tĩnh Hồ buông chén sứ, nghiêm túc nói: “Thật ra ta cảm thấy, vợ ngươi cũng đủ tư cách làm Hoàng hậu.”



Bàng Kiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Mục Tĩnh Hồ.



Mục Tĩnh Hồ vẫn chưa phát giác mình nói cái gì không thích hợp, giơ ngón tay nghiêm túc phân tích cho Bàng Kiêu nghe.



“Ngươi xem, gia thế của nàng không tồi, dung mạo, tài hoa cũng không tồi, lại còn thông minh như vậy, mà cha của nàng ta cũng là một người rất tốt, làm rể ông ấy nhất định được nhiều lợi ích.”



“Hơn nữa, nếu như nàng ta làm Hoàng hậu, thì có nghĩa là trở thành quốc mẫu, còn nếu theo ngươi, lại chỉ có thể thành Vương phi.”



“Làm Hoàng hậu, thì sẽ không ai chà đạp trên đầu nàng ta, ức hiếp nàng ta, nhưng làm Vương phi của ngươi, phải tới nước Chu các ngươi, còn phải đồng cam cộng khổ với ngươi.”



“Thân phận và địa vị của ngươi hiện nay cũng bất tiện, không biết có bao nhiêu người ngấm ngầm có mưu tính đối với ngươi, đương nhiên nàng ta sẽ bị liên lụy. Bởi vậy cho nên ta nghĩ, nếu đứng ở góc độ của nàng ta mà xét, thì làm Hoàng hậu cũng không có gì không tốt.”



Hổ Tử yên lặng che mặt, lui vào góc lều.



Cậu ta vừa dừng lại, chiếc bàn vuông giữa lều đã bị Bàng Kiêu một chưởng đánh nát, khiến ấm trà và chén trà bằng sứ trên bàn đều rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe lên giầy của Mục Tĩnh Hồ.



“Ôi! Ngươi làm cái gì vậy? Cái bàn tốt như vậy mà! Còn cái ấm trà sứ nữa, giá trị cộng lại cũng hai xâu tiền là ít! Ngươi đúng là phá của!”



Mục Tĩnh Hồ tiếc rẻ, nhặt hai mảnh chén trà bị vỡ đôi lên, cố gắng chắp lại.



Binh lính đi tuần tra bên ngoài lều nghe động tĩnh tới hỏi.



Hổ Tử vội vã đi ra ngoài, cười nói: “Các huynh đệ, không có gì đâu, chỉ là Vương gia và huynh đệ của ngài luận võ thôi.”



“À, thì ra là vậy.” Các hán tử Hổ Bí quân vốn là người miền Bắc trung thành hào sảng, biết lúc rảnh rỗi Bàng Kiêu thích khoa tay múa chân cùng với các huynh đệ, do đó cũng không để ý nữa.



Mà ở trong lều, Bàng Kiêu đã túm lấy cổ áo Mục Tĩnh Hồ: “Đầu Gỗ mục, ngươi nói vậy là có ý gì!”



Mục Tĩnh Hồ hất tay Bàng Kiêu ra, thành thật nói: “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi. Thật ra trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy mà? Nếu không, ngươi chột dạ cái gì? Ta thấy tên hồ ly nhà ngươi chính là ích kỷ, hợp ý cô nương người ta rồi là bất chấp tất cả muốn đoạt tới tay, cũng không quan tâm người ta có bằng lòng hay không.”



Bàng Kiêu bị nói trúng tim đen, vẻ mặt càng khó coi, tay run lên buông cổ áo Mục Tĩnh Hồ ra, hung hãn đánh một chưởng lên ghế bành, ghế bành phát ra âm thanh vỡ nát.



Mục Tĩnh Hồ vô cùng tiếc rẻ, ngồi xổm trên mặt đất, luôn miệng nói: “Ngươi làm cái gì vậy! Mấy thứ này đều tốn bạc mua về!”



Trong lòng Bàng Kiêu tràn đầy lửa giận, hơi đâu để ý chuyện này?



Hơn nữa, quả thật Mục Tĩnh Hồ đã nói trúng tâm sự của hắn.



Hắn vừa ý Tần Nghi Ninh, liền tìm mọi cách bá đạo tranh thủ, cướp đoạt trái tim thiếu nữ của nàng, thậm chí hắn không hỏi nàng có bằng lòng hay không đã cưỡng ép nàng làm theo ý mình.



Ngộ nhỡ nàng muốn làm Hoàng hậu thì sao?



Bàng Kiêu nghiến răng nghiến lợi, một lát mới nói: “Hổ Tử.”



“Chủ tử.” Hổ Tử bước tới hành lễ.



“Ngươi theo Mục công tử trở lại, nghĩ biện pháp có câu trả lời xác đáng cho ta.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

“Chủ tử, ngài muốn câu trả lời như thế nào?” Hổ Tử nghi hoặc.



“An Bình Hầu bảo Đầu Gỗ tới, thật ra là muốn thăm dò ý tứ của ta. Nhưng ý tứ của ta như thế nào, cũng không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là ý tứ của Nghi tỷ nhi. Nếu nàng bằng lòng làm Hoàng hậu, không muốn chịu thiệt làm Vương phi của ta, thì làm sao ta có thể nhúng tay vào chuyện tốt của họ? Ngươi đi tìm cách liên lạc với Chung đại chưởng quỹ, Chiêu Vận Ti của bọn họ có mối quan hệ rộng, nhất định có biện pháp liên lạc tới trong cung, hỏi Nghi tỷ nhi một câu, xem nàng có bằng lòng theo ta không.”



“Chủ tử, ngài không nên nghi ngờ Tứ tiểu thư, ta cảm thấy Tứ tiểu thư thích ngài.”



Bàng Kiêu cười khổ: “Không phải ta nghi ngờ nàng ấy, là ta sợ làm lỡ chuyện tốt của nàng ấy.”



Bàng Kiêu biết, với tình cảnh của hắn, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng, hắn được Hoàng đế nước Chu phong vương khác họ, lại nắm Hổ Bí quân trong tay là vô cùng nở mày nở mặt.



Nhưng trên thực tế, ở triều đình nước Chu, mỗi bước đi của hắn đều gặp ngăn trở.



Trước kia, khi diệt Bắc Ký, hắn là người đi đầu, chuyện giết người phóng hỏa đều do Hổ Bí quân làm, do đó trong thâm tâm những quan lại Bắc Ký đầu hàng và hiện tại đang là bề tôi Đại Chu, đều hận hắn. Để báo thù cha, hắn lại tùng xẻo rất nhiều người, càng khiến họ căm hận mình.



Hôn quân nước Bắc Ký vô đạo, từ lâu quốc khố đã thiếu hụt, bọn hắn diệt Bắc Ký, cũng không thu được bao nhiêu bạc. Trước kia, khi Hoàng thượng dẫn theo các huynh đệ khởi nghĩa giành chính quyền, cứ luôn miệng thổi phồng sẽ phong thưởng trọng hậu. Đến nay Đại Chu đã lập quốc được hai năm rồi, tước phong thì đã được ban cho, nhưng bạc thì cứ mãi chậm trễ khiến các huynh đệ cùng giành chính quyền ngầm oán giận. Hiện giờ lại có người nói, trước kia người xông vào Bắc Ký đầu tiên, đã cướp sạch quốc khố rồi.



Nói như vậy, chẳng phải là ám chỉ hắn cất giấu số bạc đó làm của riêng sao.



Chưa hết, Hổ Bí quân của hắn dũng cảm gan dạ, đương nhiên khiến những võ quan khác so sánh và đố kỵ.



Hôm nay Hoàng thượng cần bình định thiên hạ, càng coi trọng võ quan, điều này cũng khiến trong lòng quan văn không thoải mái, hắn lại là người tiêu biểu trong số võ quan, càng nhận thêm một phần cừu hận.



Ngẫm kỹ lại, bản thân là một người thô kệch, phía sau còn có một đám người nhìn chòng chọc, hắn thật sự không có bản lĩnh gì đáng tự hào để mà đem ra thi thố.



Tóm lại, mấy lời của Mục Tĩnh Hồ khiến Bàng Kiêu cảm thấy tự ti.



Hổ Tử thở dài một tiếng: “Ta phải đi hỏi một chút, kế tiếp chủ tử định làm thế nào?”



Mắt lóe sáng, Bàng Kiêu vuốt ve chuôi kiếm một lát, rồi nhướng mày cười nói: “Cho dù như thế nào, trước tiên ta sẽ đánh cho bọn họ một trận, dập tắt dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Ninh Vương. Ta thấy sau khi hôn quân nhường ngôi, sĩ khí của binh lính trở nên rất phấn chấn, đều đã quên cả tên họ của mình rồi, ta phải để cho bọn họ một lần nữa ý thức được bọn họ vẫn xốp rỗng yếu ớt như trước!”

Bình luận

Truyện đang đọc