Bàng Kiêu gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt càng lộ rõ góc cạnh, đôi mi dài chạm tóc mai, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn Tần Nghi Ninh dịu dàng như thể muốn dìm người khác vào trong sóng mắt kia, khóe môi cong lên cho thấy lúc này tâm trạng của hắn rất thoải mái.
Tim Tần Nghi Ninh đập thình thịch, mặt đỏ bừng, không dám mở mắt, không nhìn thẳng vào hắn, thấy hắn mặc một chiếc áo choàng ngắn đầy mụn vá, nhìn kỹ lại, nàng thấy dường như bụng hắn có vết máu sẫm màu.
Tần Nghi Ninh nhớ lại vừa rồi lúc hắn ôm lấy nàng, nàng nghe mùi máu tanh xộc vào mũi, vội khẽ vuốt bụng hắn, quả nhiên cảm giác trên tay ẩm ướt.
“Chàng bị thương!” Tần Nghi Ninh thấp giọng kêu lên.
Bàng Kiêu cúi đầu liếc nhìn bụng mình, hơi buồn bã nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, có lẽ vừa vận động mạnh nên chảy chút máu.”
Tần Nghi Ninh vội đẩy hắn ngồi xuống đôn thêu, quay đầu lại nói với Băng Đường: “Muội mau xem vết thương giúp chàng ấy một chút.”
Mặc dù Băng Đường thương tiếc cho cái chết của Ninh Vương, nhưng nàng ta cũng hiểu được chiến tranh dựa vào bản lĩnh mỗi phía, đao kiếm trên chiến trường vốn không có mắt, do đó nàng ta cũng không do dự gật đầu đi lấy rương thuốc lại.
Tần Nghi Ninh nhìn bốn phía xung quanh, cụp mắt nói: “Ở đây không tiện, chàng đi theo ta.”
Khám vết thương đương nhiên phải châm đèn, nhưng châm đèn trong này sẽ khiến người bên ngoài nhìn rõ bóng người trong phòng.
Tần Nghi Ninh dắt tay Bàng Kiêu tới phòng trong, đưa tay vén màn trên giường Bạt Bộ, dẫn hắn tới ngồi xuống mép giường của mình ở phòng trong.
Giường Bạt Bộ của nàng làm bằng gỗ tử đàn chạm trổ, chia căn phòng thành hai phần trong ngoài. Phòng trong là một chiếc giường lớn đủ để hai người lăn vài vòng, gian ngoài bày một chiếc bàn nhỏ, cái tủ thấp và đồ kê chân, trong ngoài đều có một màn sa mỏng che bớt ánh sáng. Giống như giữa phòng ngủ có thêm một cái phòng nhỏ độc lập, chỉ cần kéo màn ở phòng ngoài lại thì đốt đèn giữa giường Bạt Bộ cũng không sợ người nhìn thấy cái bóng.
Bàng Kiêu nghênh ngang ngồi xuống mép giường, tò mò quan sát xung quanh, thấy màn trướng màu lam nhạt thêu hoa lê, bào gối, đệm giường màu hồng nhạt và xanh nhạt, trong không khí dường như còn nghe được mùi thơm thoang thoảng vốn có của thiếu nữ ở trên người Tần Nghi Ninh, trong lòng liền như nhũn ra.
Lại nhìn chiếc áo và váy dài màu trắng như tuyết trên người Tần Nghi Ninh, càng lộ rõ vóc người mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn, hắn không kìm được lòng yêu thương.
“Nàng gầy đi nhiều quá.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh mỉm cười, nói: “Chẳng phải chàng cũng vậy sao.”
Nàng bưng một ngọn đèn đặt lên bàn nhỏ, lấy hỏa chiết tử khom người đốt đèn. Cổ áo hơi rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, góc cúi của cái đầu càng khiến khuôn mặt nàng trông nhỏ nhắn như chỉ bằng bàn tay, theo động tác khom lưng của nàng, mái tóc dài mềm mại xõa xuống trước người.
Ngọn đèn ấm áp sáng lên, nhìn Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu cảm thấy mệt mỏi và vô cùng lo lắng thời gian này đều tan biến.
Tần Nghi Ninh lại xoay người lại lấy hai ngọn đèn đốt lên, khiến trên giường Bạt Bộ sáng trưng, rồi liền che kín màn sa lại.
“Mau để Băng Đường xem vết thương cho chàng một chút.”
Bàng Kiêu chỉ nhìn nàng ngẩn ngơ, ngẩn người một chút mới kịp phản ứng, mỉm cười nói: “Để ta cởi quần áo.”
Nói đoạn, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Nghi Ninh như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ vẻ biến đổi nào trên khuôn mặt nàng, tay chậm rãi cởi áo.
Động tác của hắn giống như yên lặng cám dỗ khiến Tần Nghi Ninh đỏ bừng mặt, thấp giọng xì một tiếng, hỏi: “Không đứng đắn chút nào! Vết thương không đau sao?”
“Không, nhìn nàng là đau đớn cỡ nào cũng hết!” Mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Rốt cuộc Tần Nghi Ninh chịu thua, quay đầu sang phía khác, không nhìn hắn.
Nàng vốn muốn nhìn xem vết thương của hắn thế nào, lúc này liền né tránh.
Bàng Kiêu biết tốt quá hóa dở, liền không trêu nàng nữa, cởi một bên áo choàng, lộ ra cánh tay trần và vùng bụng có vẻ hết sức săn chắc đang quấn băng vải.
Dáng người hắn cao ngất, thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng là dáng vóc điển hình của loại “cởi quần áo có da có thịt”, chỉ có điều lúc này Tần Nghi Ninh hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức đường cong thanh thoát trên vai và tay của hắn, ánh mắt vừa chạm phải băng vải nhuộm đỏ máu quấn quanh bụng hắn, tim của nàng liền thắt lại, cả người đều lạnh.
“Vì sao bị thương vậy?” Giọng nàng hơi run.
Băng Đường đã bắt đầu gỡ băng vải.
Vietwriter.vn
Bàng Kiêu để mặc cho Băng Đường làm việc, nhìn Tần Nghi Ninh cười trấn an: “Không sao đâu, bị Ninh Vương chém một đao, không có gì trở ngại, hôm nay cũng đỡ rồi. Nàng thì sao? Ta nghe nói nàng bị thương rất nặng, hơn nữa, thời gian này trong nhà nàng gặp biến cố, cũng khó trách nàng gầy đi nhiều như vậy. Ta rất muốn đến thăm nàng, nhưng hai quân đối chiến, ta không thể tùy tiện rời bỏ vị trí, lại sợ tới chỗ nàng bị phát hiện, gây phiền phức cho nàng.”
Bàng Kiêu thở dài, không nhắc tới việc Uất Trì Yến định lập Tần Nghi Ninh làm Hoàng hậu, cười nói: “May mà gặp lúc Hoàng thượng của nàng gần đây cho phép dùng lương thực mua chức quan, tân chủ soái Lý Miễn lại là một kẻ nhát như chuột không dám ứng chiến, ta mới có thể xen lẫn trong đám phu khuân vác bao tải, trà trộn vào thành đến thăm nàng.”
Tần Nghi Ninh nghe Bàng Kiêu nói kiểu đơn giản hóa một việc nguy hiểm như vậy, trong lòng rất chua xót nói: “Ta ổn cả, quan trọng là hơn là chàng. Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, chàng phải vô cùng cẩn thận.”
“Ta biết, nàng cứ yên tâm, người có thể giết Bàng Chi Hi ta còn chưa có sinh ra đâu.” Bàng Kiêu nhìn nàng dịu dàng cười.
Tần Nghi Ninh hỏi Băng Đường: “Thương thế của chàng ấy thế nào?”
Băng Đường đang lấy dao nhỏ từ trong rương thuốc ra, nhíu mày cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu Vương gia không điều dưỡng cẩn thận, lần sau sẽ bị thủng một lỗ trên bụng! Vết thương đã bị nhiễm trùng rồi, còn bị sốt, ngài lại dám chạy lung tung khiến vết thương nứt ra mấy lần. Bản thân ngài muốn chết cũng đừng để cô nương nhà của ta phải chịu khổ theo!”
Là người chữa bệnh, bực mình nhất là bệnh nhân không coi trong bệnh tình của mình.
Hơn nữa, bệnh trạng của Bàng Kiêu và Ninh Vương vừa mất là như nhau, cũng là bị thương bởi đao, mất máu nhiều, vết thương bị nhiễm trùng. Khác biệt ở chỗ, thương thế của Ninh Vương nặng hơn một chút, tuổi tác lại cao hơn. Bàng Kiêu chỉ có một vết thương này, lại còn trẻ khỏe. Băng Đường vừa nhìn thấy vết thương như vậy của hắn, trong lòng liền nặng nề, lời lẽ cũng không khách khí.
Bàng Kiêu bị khuyên bảo, hơi ngượng ngùng: “Không phải vì ta muốn đến thăm cô nương nhà ngươi sao, nếu không đến, ta có thể lại mắc bệnh tương tư rồi.”
Băng Đường hừ, nói: “Nếu ngài không muốn chết sớm lúc còn tráng niên, khiến cô nương nhà ta trở thành quả phụ thì khuyên ngài hãy nghe lời ta tĩnh dưỡng cho tốt. Cô nương nhà của ta, ngay cả ngôi vị Hoàng hậu cũng không màng, vinh hoa phú quý cũng không cần, chẳng lẽ để nhận lấy một tương lai đau lòng sao?”
Bàng Kiêu sờ mũi, hơi áy náy nhìn Tần Nghi Ninh: “Mấy ngày nay khổ cho nàng rồi? Để nàng kẹt ở giữa như thế này, là do ta không có năng lực.”
Mắt lệ doanh tròng, Tần Nghi Ninh lắc đầu: “Nói cái gì vậy? Chàng lại chưa từng lừa gạt ta điều gì, ngày đó ưng thuận chàng, là ta đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, không trách chàng được.”
Nàng nhìn Băng Đường tay chân nhanh nhẹn xử lý vết thương cho Bàng Kiêu, cắt bỏ thịt thối, dùng rượu mạnh khử trùng, khâu lại, rắc thuốc, băng bó.
Một loạt động tác tiếp diễn, nàng đều đau giùm hắn, ngay cả tay chân đều lạnh lẽo, nhưng vùng quanh chân mày của Bàng Kiêu cũng không mảy may nhăn lại, vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp, như thể trân trọng tất cả thời gian có cơ hội được nhìn nàng.
Tần Nghi Ninh rất thương xót, nhưng lại không thể làm gì cho hắn, nước mắt không kìm được tuôn xuống như mưa.
Bàng Kiêu thấy nàng như vậy, vô cùng yêu thương, nói: “Đừng khóc, Nghi tỷ nhi, nàng đừng khóc! Thương thế của ta không sao cả, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không tin nàng hỏi Băng Đường đi.”