CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Sao hắn lại tới đây?



Tần Nghi Ninh khá là kinh ngạc. Giấu nút thắt hoa mai đã rửa sạch đi, tiến tới hành đại lễ: “Thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”



Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ cũng hành lễ theo.



Uất Trì Yến đã túa mồ hôi đẫm lưng, chống tay vào cây thở dốc, xua tay với Tần Nghi Ninh: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”



Tần Nghi Ninh liền đứng lên, cúi đầu cung kính hỏi: “Sao Hoàng thượng lại tới chỗ này?”



Uất Trì Yến thở dốc thêm một lúc, đợi khi hơi thở đã ổn định mới nói: “Nghe nói nhà nàng bị bạo dân xông vào, người cả nhà đều không thấy đâu, trẫm rất lo, sai người điều tra thì mới biết nàng và người nhà đã dọn đến đây từ sớm.”



Ngẩng đầu nhìn lên tường đỏ ngói đen bên Ninh Uyển, nhớ nơi này là do Bàng Kiêu tặng cho Tần Nghi Ninh, Uất Trì Yến lại nhíu mày không vui.



Nhưng hắn không thể chỉ trích Tần Nghi Ninh điều gì, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối. Huống hồ, nếu không phải nàng có sắp xếp, dẫn người nhà lên núi từ sớm, vậy lúc này sợ đã bị bạo dân làm bị thương.



Uất Trì Yến cười một tiếng tự giễu. Vị Hoàng đế như hắn, không chỉ để mình suốt ngày bị đói mà còn chẳng cho Tần Nghi Ninh được cái gì, biết lấy cái gì để theo đuổi người ta? Chẳng lẽ vẽ bức họa, viết mấy chữ là có thể ăn no ư?”



“Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm có mấy lời muốn nói với Huyền Tố.” Tâm trạng Uất Trì Yến đã bình tĩnh hơn rất nhiều, phất tay với người bên cạnh.



Lục công công và mấy thị vệ liền hành lễ rồi lui về sau. Thu Lộ, Ký Vân và Băng Đường thấy vậy cũng đành phải lui về sau một chút, để không gian nơi này lại cho hai người.



Uất Trì Yến chống tay vào thân cây, cẩn thận quan sát người mình mong nhớ đêm ngày.



Nàng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay, nhưng càng bật lên đôi mắt to và ngời sáng, đôi môi và chiếc mũi rất đẹp. Dẫu trong bộ quần áo bằng vải thô, mái tóc cũng chỉ thắt thành bím đơn giản, nhưng vẻ ngoài không trang điểm chỉ càng làm rõ thêm nét đẹp trời sinh của nàng, không phải thứ những mỹ nhân son đỏ phấn dày kia có thể so sánh.



Uất Trì Yến nhận ra hắn vẫn còn thích nàng, khi nhìn nàng, trong lòng hắn vẫn không thôi xúc động.



Hắn cười một tiếng chua chát.



Hôm nay nước không ra nước, hắn lại có lòng rảnh rỗi nghĩ những thứ này. Chẳng qua là những ngày gần đây cơ cực vất vả, mối phiền muộn trong lòng hắn không cách nào tiêu tan. An Quốc công Lý Miễn tuy là chủ soái nhưng lại tránh né không đánh, ba lần bốn lượt yêu cầu nối lại hòa đàm, thậm chí lời nói còn ẩn có ý khuyên hàng.



Uất Trì Yến là đế vương, tự ái của hắn sao có thể bị chà đạp như vậy?



Thế nhưng, thế cục hôm nay đã không cho hắn được lực chọn.



Uất Trì Yến mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Nàng cũng ngồi xuống đi, tiết kiệm chút sức lực, trò chuyện với trẫm một lát.”



Thấy Uất Trì Yến như vậy, sự phòng bị trong lòng Tần Nghi Ninh vơi bớt, ngồi xuống một tảng đá cách hắn chừng ba bước chân.



Uất Trì Yến ngước đầu nhìn cành lá bị gió thổi rung rinh, lưng dựa thân cây, mắt nhắm nghiền, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nàng biết không, hôm qua Thái Thượng hoàng đã mất tích.”



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn Uất Trì Yến.



Uất Trì Yến mệt mỏi nói: “Thái giám đưa cơm cho Thái Thượng hoàng phát hiện thức ăn chưa được dùng, còn tưởng Thái Thượng hoàng xảy ra chuyện gì, nhưng tìm khắp tẩm cung cũng không thấy người đâu. Một người bằng da bằng thịt cứ thứ đã biến mất.”



“Hoàng thượng tin ư?” Tần Nghi Ninh nhíu mày.



“Gì cơ?” Uất Trì Yến nhìn lại Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nói: “Đang êm đẹp, không ai lại không dưng biến mất. Nếu không phải bên ngoài có người tiếp ứng trợ giúp Thái Thượng hoàng chạy trốn, vậy đã nói rõ trong tẩm cung có mật đạo.”



“Mật đạo?” Uất Trì Yến ngồi thẳng người dậy, “Sao nàng lại nghĩ tới việc này.?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Bởi vì ban đầu khi bắt Tào Quốc trượng, nghe nói đã phát hiện mật đạo ngay trong phủ bọn họ.” Thỏ khôn đào ba hang, những tên già đời lọc lõi này sao có thể không chừa sẵn đường lui cho mình? Tào Quốc trượng và Thái Thượng hoàng cấu kết cả đời, Thái Thượng hoàng dù có ngu ngốc hơn nữa thì cũng không thể thiếu chút tâm cơ. Đến cả Tào Quốc trượng cũng có mật đạo, lẽ tất nhiên Thái Thượng hoàng không thể không chuẩn bị.



Uất Trì Yến phản ứng khá chậm, nhưng chỉ chốc lát đã thông suốt điểm mấu chốt, liền nói: “Nàng nói rất đúng, sao trẫm lại không nghĩ tới chứ.” Liền đó quay đầu gọi một tên thị vệ tới, nhỏ giọng lệnh cho vào tai hắn mấy câu, thị vệ kia liền hành lễ rồi nhanh chóng rơi xuống.



Uất Trì Yến nhìn đăm đăm vào một điểm, lại dựa vào thân cây ngơ ngác hồi lâu, đoạn nói: “Xem ra, Thái Thượng hoàng muốn mang số bạc lớn kia tới Nam Yên rồi.”



Tần Nghi Ninh chỉ cười, không nhiều lời thêm.



Nếu Thái Thượng hoàng mang số tiền ấy tới Nam Yên, ý đồ khiến Lưu Ứng Thời và tân đế Nam Yên thừa nhận vị Hoàng đế hết thời này, vậy thì đúng là quá ngốc quá ngây thơ rồi. Bạc tất sẽ thu, nhưng tính mạng của Thái Thượng thì không thể giữ.



Khó lắm mới ngồi lên được ngôi vị cửu ngũ, cho dù Nam Yên chỉ là một quốc gia nhỏ do mấy châu huyện phía nam của Đại Yên tạo thành, nhưng diện tích cũng phải lớn bằng tổng diện tích của nước Oa và Cao Ly cộng lại, dù là ai cũng sẽ không bỏ qua.



Trong lúc Tần Nghi Ninh yên lặng không nói, trong đầu Uất Trì Yến đã suy nghĩ rất nhiều.



Cuối cùng hắn nhắm mắt tựa hẳn vào thân cây, nói giọng sâu kín: “Xem ra, đúng là trời cao không giúp trẫm thật rồi. Cái lão già Lý Miễn đó, cả ngày lúc nào cũng khuyên trẫm hòa đàm. Trẫm tin tưởng hắn, còn phong con gái hắn làm Hoàng hậu, thế mà hắn lại lười biếng trốn chiến, tham sống sợ chết! Lãnh binh thời gian dài vậy rồi mà chỉ mới đánh có một trận, mà lại còn là vì trúng gian kế của địch, binh mã mang đi hao tổn hết hai vạn thì thôi không nói, nếu không phải Tần Thái sư cứu viện kịp thời, e lão già Lý Miễn đã bỏ mạng luôn ở ngoài đấy. Trời không giúp Đại Yên ta, thiên tai nhân họa, người tài suy bại rồi.”



Giờ thì Tần Nghi Ninh đã rõ mục đích chuyến này của Hoàng đế.



Hắn đã chất chứa cả bụng phiền muộn không chỗ phát tiết, tới tìm nàng để giãi bày bộc bạch.



Đồng thời, hắn đã sinh lòng thối ý, muốn tính chuyện hòa đàm.



Nhưng trong tình huống hiện tại, hòa đàm chính là chuyện nằm mộng ban ngày.



Tần Nghi Ninh không ngại dội cho Uất Trì Yến một chậu nước lạnh, “Chuyện hòa đàm mà An Quốc công nói, thật ra không ổn chút nào.”



“Hử?” Uất Trì Yến lại bùng dậy hi vọng, đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nói: “Muốn hòa đàm, vậy cũng phải trong tình hình vị thế hai nước ngang nhau, chúng ta cũng phải có điều kiện trao đổi đủ để khiến song phương cùng thỏa mãn, đó mới gọi là hòa đàm. Nói một câu nâng chí khí của người mà diệt uy phong của mình thì là, Đại Chu bây giờ đã có ưu thế hoàn toàn áp đảo chúng ta, dựa vào đâu mà phải hòa đàm với chúng ta? Cho dù bọn họ đồng ý hòa đàm, chúng ta có thể đưa ra điều kiện gì để khiến họ thỏa mãn?”



Một câu nói, nháy mắt khiến Uất Trì Yến như rơi thẳng vào hầm băng, cõi lòng vốn tồn giữ chút hy vọng nhỏ nho giờ khắc này cũng đã bị đả kích tới không còn một mảnh.



Đúng vậy, giờ hắn chỉ như con chó mất nhà, dựa vào đâu người ta phải hòa đàm với hắn?



Nếu đã không còn hy vọng, tại sao An Quốc công còn ba lần bốn lượt khuyên can?



Chẳng lẽ…



“Lão già Lý Miễn kia, e khuyên trẫm hòa đàm chỉ là giả, khuyên trẫm đầu hàng mới là thật! Hắn làm thế là muốn đẩy trẫm vào con đường bất trung bất hiếu, khiến trẫm phải đối mặt với tổ tiên dòng họ Uất Trì thế nào? Hắn làm thế chính là muốn khiến trẫm thành một vị vua mất nước!”



Nghĩ đến Thái Thượng hoàng đã ôm một số bạc lớn bỏ trốn mất tích, nghĩ đến những lời Thái Thượng hoàng đã nói với mình, lại nghĩ tới khuôn mặt của những kẻ trên triều đình trong lúc nguy nan hôm nay, Uất Trì Yến thấy lòng đau như có người dùng châm đâm mạnh.



“Sinh không gặp thời, còn có thể làm gì được? Hoàng thượng xin đừng quá bi thương, chỉ cần còn sống, mọi việc vẫn còn có hy vọng.” Tần Nghi Ninh cụp mắt, nhẹ giọng khuyên.



Uất Trì Yến sửng sốt một thoáng, ngơ ngác nhìn Tần Nghi Ninh, “Chỉ cần còn sống? Đến nàng cũng nói như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc