CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu đứng dậy, có vẻ lo lắng, liền đuổi theo bước chân Diêu thị và Tần Nghi Ninh, hề hề cười bảo, “Hay là để con đi với mọi người nhé, chỉ hai người nói chuyện phiếm với nhau thì chán lắm.”



Diêu thị quay đầu, trừng thằng con trai không chịu thua kém này một cái, “Phụ nữ người ta nói chuyện, con cũng muốn nghe?”



Nhìn thằng cháu ngày thường vừa lạnh lùng vừa sắc bén mà nay lại quýnh quáng đến vậy, tâm trạng Mã thị rất tốt, liền bật cười: “Đại Phúc, lại đây nào, lại đây nói chuyện với bà ngoại, để mẹ cháu và Nghi nha đầu nói riêng với nhau đi, cháu cũng đừng chen vào nữa.”



Mã thị nhanh nhẹn nhảy xuống giường sưởi, kéo Bàng Kiêu ngồi xuống.



Hết cách, lại không thể đẩy Mã thị ra, Bàng Kiêu chỉ biết đần mặt nhìn Tần Nghi Ninh và Diêu thị cười, nụ cười đó muốn bao nhiêu ngờ nghệch thì có bây nhiêu.



Diêu thị vừa tức vừa buồn cười, trừng Bàng Kiêu một cái rồi lại kéo tay Tần Nghi Ninh đi ra.



Tỳ nữ lập tức bước lên khoác áo khoác cho cả hai, chỉnh sửa cho ngay ngắn rồi lại dâng lò sưởi tay đã chỉnh nhiệt độ thích hợp lên.



Bước tới hành lang, nha hoàn bà tử định đi theo thì Diêu thị đã phất tay bảo: “Không cần các ngươi hầu hạ.”



“Vâng.” Đám người hầu đều cung kính hành lễ, lui sang một bên.



Diêu thị và Tần Nghi Ninh chậm rãi men theo lan can hành lang bước đi.



Diêu thị không lên tiếng trước, Tần Nghi Ninh cũng không hỏi nhiều, cứ duy trì khoảng cách nửa người theo sau Diêu thị.



Vòng qua đoạn hành lang có rào thấp, thấy Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh như vậy, Diêu thị thầm gật đầu, cất giọng dịu dàng và chậm rãi:



“Đại Phúc chinh chiến bên ngoài, thường xuyên không về nhà. Năm nó mười sáu tuổi, thái gia và thái phu nhân đã mai mối cho Đại Phúc một cô con dâu ở nhà. Nhưng Đại Phúc khăng khăng nói mình lên chiến trường nhiều nguy hiểm, không muốn làm liên lụy đến một cô nương tốt.”



Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời.



Diêu thị lại nói tiếp: “Sau đó bọn chúng chinh chiến thiên hạ, chiến sự đúng là rất nguy cấp, trước đó ta không đồng ý cho Đại Phúc lấy vợ qua loa, sau thì vì kéo dài hương khói nên cũng khuyên răn mấy lần, nó lại không chịu nghe, chỉ nói sống với những huynh đệ trong quân doanh rất thoải mái, lấy vợ làm gì cho phiền. Con nghe đi, ăn nói quái gì thế.”



Tần Nghi Ninh không khỏi mỉm cười, trong đầu đã hình dung ra dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết của Bàng Kiêu.



Diêu thị cũng cười, nắm tay Tần Nghi Ninh kéo sang, vỗ tay nàng: “Từng ngày từng ngày cứ qua đi như thế, mắt thấy huynh đệ nó từng người từng người thành gia lập thất, trong nhà cũng bắt đầu thúc giục. Hiềm nỗi nó cứ không chịu, bọn ta cũng không làm được gì. Trong những huynh đệ cùng nó chinh chiến thiên hạ, trừ nó và Quý Lam thì ai cũng có mấy đứa cả rồi, người làm mẹ như ta cũng chỉ biết nhìn người ta ôm cháu trai mà thèm. Không sợ con chê cười, bà ngoại Đại Phúc còn nói, nó không cưới luôn đao kiếm hay chiến mã của mình đã là không tệ.”



Tần Nghi Ninh lại bật cười, trong đầu lại cẩn thận ngẫm lại những lời Diêu thị vừa nói.



Diêu thị lại tiếp: “Lần này biết con gặp nguy bên ngoài, nó liền lập tức dẫn binh chạy đi. Ông ngoại nó liền nói cuối cùng thằng này cũng không cưới đao kiếm hoặc chiến mã về rồi, bà ngoại nó nghe thì rất vui, ta cũng nghĩ có người có thể buộc chặt tim nó, khiến nó để ý đến cuộc sống nọ kia hơn cũng là chuyện tốt. Con có thể tới kinh thành, mọi người đều rất vui.”



Tần Nghi Ninh thấy lòng lành lạnh.



Xem ra, ấn tượng đầu tiên của mẹ chồng tương lai với nàng không hề tốt, sở dĩ bây giờ khách sáo như vậy cũng chỉ vì Bàng Kiêu thích nàng.



Diêu thị nói cả tràng dài như vậy, trọng tâm chính là một đoạn cuối cùng.



Nàng gặp nguy hiểm bên ngoài, Bàng Kiêu bất chấp mọi thứ đi cứu, thật ra Diêu thị và Diêu Thành Cốc đều rất bất mãn. Hơn nữa, Diêu thị cho rằng Bàng Kiêu quá coi trọng nàng, đối với Bàng Kiêu hiện giờ, có thêm một ràng buộc như vậy, chưa chắc đã là chuyện gì tốt. Bọn họ là trưởng bối, tất nhiên hy vọng Bàng Kiêu có thể bình an, có thể nối dõi tông đường, còn đối tượng để nối dõi tông đường là ai, trên thực tế họ không hề quan tâm.



Mới lúc này trong phòng, cũng có nói Hoàng thượng vừa ban cho Bàng Kiêu mười vị mỹ thiếp.



Chẳng qua Diêu thị là một người rất có giáo dưỡng, sẽ không chỉ trích thẳng mặt, nhiều lắm chỉ uyển chuyển dùng chính cách của mình để biểu đạt ý này ra ngoài. Nếu là một người dễ dãi qua loa, e còn thật không hiểu được ý của Diêu thị.



Tần Nghi Ninh không khỏi âm thầm than thở.



Trước kia khi ở phủ Định Quốc công, nàng từng nghe bà ngoại và hai vị cữu mẫu trò chuyện về hôn sự của biểu tỷ. Ngoại tổ mẫn không đồng ý gả biểu tỷ cho một tài tử.



Lý do của người là, vị tài tử kia thông minh tuyệt đỉnh, mẹ tài tử nhất định cũng rất thông minh, thêm việc tài tử còn vô cùng nghe lời mẹ hắn. Nếu là nhà gia phong bất chính, biểu tỷ gả qua đó sẽ phải đối mặt với một mẹ chồng thông minh tuyệt đỉnh và một tướng công chỉ biết thuận với mẹ, cuộc sống tương lai sẽ không thể tốt được.



Hôm nay, chẳng rõ tại sao nàng lại nhớ tới lời của bà ngoại.



Nàng thật sự không biết nếu so mình với Diêu thị, Bàng Kiêu sẽ nghiêng về bên nào hơn.



Nhưng Tần Nghi Ninh không phải những tiểu thư khuê các chưa trải mưa gió kia, trước giờ nàng luôn biết rằng, muốn có gì thì phải cố mà giành lấy.



Người trên đời này, có ai vừa thấy mặt mà đã thích nàng? Đừng nói người ngoài, ngay đến mẫu thân nàng thì khi mới gặp cũng rất ghét, phải chúng sống lâu mới dần gần gũi hơn.



Nếu trong lòng đã có Bàng Kiêu, vậy nàng sẽ đóng tròn vai của mình, không để Bàng Kiêu đứng vào thế khó xử giữa nàng và Diêu thị, lại càng không dễ dàng lùi bước.



Tần Nghi Ninh suy nghĩ thật nhanh, nhiều lắm cũng chỉ trong hơi thở.



“Đa tạ bá mẫu. Chuyện bên ngoài phức tạp, con chỉ là một hạng nữ lưu, thành thử cũng không biết được nhiều đến thế. Những ngày tới chỉ xin tạm quấy rầy trong phủ, đợi khi phụ thân và người nhà con tới kinh đô là có thể dọn về. Đến lúc đó, con và gia phụ, gia mẫu sẽ lại tới phủ cám ơn.”



Diêu thị nhướng mày, xem ra Tần Nghi Ninh không chỉ có dung mạo khiến người ta khó quên mà còn có một cái đầu thông tuệ vô song và tính cách mạnh mẽ ngoài mềm trong cứng.



Nàng đang uyển chuyển nói cho Diêu thị, rằng nàng cũng không cần phải dựa vào Bàng Kiêu để sống sót, nàng có gia tộc của mình, có thực lực của mình.



Tuy Tần Hòe Viễn là hàng thần, nhưng xét từ thế cục hiện giờ, nhất định người Tần gia sẽ được trọng dụng, so với Bàng Kiêu bị tước đoạt binh quyền ôm tước vị nghỉ phép tại nhà hiện giờ, tương lai của Tần gia là không thể đoán trước, nói không chừng vẫn có lúc Bàng Kiêu còn cần tới một nhạc phụ có sức mạnh.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Chẳng những nghe hiểu lời oán trách kín đáo của Diêu thị, Tần Nghi Ninh còn uyển chuyển đối đáp ngược lại.



Hiềm nỗi trước một cô nương như vậy, Diêu thị lại không sao ghét được, thậm chí còn thầm vui vì người Bàng Kiêu thích là một người như thế.



Lấy thân phận địa vị cũng như hoàn cảnh của Bàng Kiêu hiện giờ, nếu có một nàng dâu thông tuệ hiền lành, đối với cả nhà họ đều là việc tốt.



Diêu thị liền cười nói: “Cám ơn gì chứ, cũng không phải là người ngoài. Chuyện bên ngoài ta ít nhúng tay vào, con và Bàng Kiêu cứ bàn với nhau là được.” Ý nói mình sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, bảo nàng chỉ cần bàn riêng với Bàng Kiêu là đủ.



Thấy nụ cười của Diêu thị đã chân thành, không còn khoảng cách, cuối cùng Tần Nghi Ninh đã có thể yên tâm, cũng lập tức gật đầu, nói: “Bá mẫu yên tâm, con sẽ làm như vậy.”



Bữa trưa là ăn tại thượng viện. Diêu Thành Cốc đích thân xuống bếp hầm cá cho Bàng Kiêu, còn làm thêm mấy món sở trường. Trong phòng ít đi chút quy củ, lại nhiều hơn mấy phần ấm áp.



Ăn xong, Bàng Kiêu cười nói: “Con đã hẹn Tạ tiên sinh và Từ tiên sinh, hẳn lúc này họ đã dẫn những phụ tá khác chờ tại thư phòng, con về thư phòng với Nghi tỷ nhi trước.”



Diêu Thành Cốc và Diêu thị cùng thoáng sửng sốt.



Dưới trướng Bàng Kiêu có rất nhiều môn khách, Từ Vị Chi giỏi về bày mưu tính kế và Tạ Nhạc giỏi phán đoán, tinh thông thuật dịch dung chính là hai người Bàng Kiêu nể trọng nhất.



Không ngờ Bàng Kiêu lại dẫn Tần Nghi Ninh tới gặp hai người họ.



Đợi khi Bàng Kiêu đã dẫn Tần Nghi Ninh rời khỏi thượng viện, Diêu Thành Cốc mới vừa rít thuốc vừa hỏi Diêu thị: “Con đã nói chuyện với nha đầu Tần gia, cảm thấy thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc