Tần Hòe Viễn gầy đi rất nhiều, gương mặt lâu không cạo râu càng trông rõ hai gò má hóp lại. Nhưng khí thế quanh người thì lại trầm ổn áp lực, dẫu đang nở nụ cười thì tia sáng sắc bén trong mắt cũng khiến người ta không thể khinh thường.
Tần Nghi Ninh liền biết ngay, nhất định lần này ra ngoài phụ thân đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thấy Tần Nghi Ninh xách váy lao thẳng ra ngoài, tia sắc lẻm trong nụ cười của Tần Hòe Viễn nhạt bớt, tay vỗ lên vai con gái yêu, cười bảo: “Ta biết con sẽ bình an vô sự mà.”
Tần Nghi Ninh nở nụ cười thật tươi: “Phụ thân, mấy ngày qua người vẫn tốt chứ? Mẫu thân con đâu?”
Tần Hòe Viễn cười đáp: “Mẫu thân con đi sau.”
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Nhị phu nhân và Tần ma ma một trái một phải đỡ lão Thái Quân bước nhanh ra.
“Mông ca nhi, Mông ca nhi của ta! Cuối cùng con cũng về rồi! Sao chưa nói tiếng nào đã đi biệt tăm như thế? Con làm thế là lấy mạng ta thật rồi!”
Lão Thái Quân la lối nhào lên, ôm chặt Tần Hòe Viễn không ngừng than vãn, khiến tất cả mọi người không khỏi xót xa theo.
Bấy giờ, Tần Hòe Viễn quỳ xuống trước mặt lão Thái Quân, giọng nói cũng thoáng run rẩy, “Mẫu thân, là nhi tử bất hiếu, khiến người âu lo. Người cứ đánh con mắng con cũng được, nhưng ngàn vạn lần chớ nên khóc quá làm hư thân thể.”
Lão Thái Quân lắc đầu nguầy nguậy, khóc không thành tiếng, ôm Tần Hòe Viễn không nói được câu nào đầy đủ ra hồn.
Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn cảnh mẹ con đoàn tụ này, nhớ tới Tôn thị, liền vội vàng xoay người đi ra.
Vừa ra khỏi cửa viện đã thấy Tôn thị mặc chiếc áo khoác lông thật dày sóng vai cùng Tào Vũ Tình đi tới, sau lưng còn có Kim ma ma và hai tỳ nữ lạ mặt, ai nấy xách một túi quần áo to.
“Mẫu thân!”
Tần Nghi Ninh kêu lớn một tiếng, lao tới gần ghì chặt người Tôn thị: “Mẫu thân! Người về rồi!”
Tôn thị cũng trở tay ôm Tần Nghi Ninh thật chặt, nghẹn ngào nói: “Về rồi, về rồi đây. Ta vẫn luôn lo lắng cho con, phụ thân con nói con thông minh như vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Đúng là phụ thân con không lừa ta, đúng là con vẫn nguyên vẹn ở đây.”
“Mẫu thân, con thì có thể bị gì được? Con chỉ lo cho người thôi!” Tần Nghi Ninh kéo tay Tôn thị kiểm tra hết trên dưới một lượt, cẩn thận như đang kiểm tra xem mẫu thân có mất sợi tóc nào hay không.
Kim ma ma đứng cạnh bật cười: “Tứ tiểu thư đừng lo lắng, mấy hôm nay phu nhân sống rất tốt.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, kế đó quay sang Tào Vũ Tình, cười một tiếng thật tươi: “Tào di nương, đa tạ người.”
Vốn Tào Vũ Tình chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn mẹ con người ta đoàn tụ, trong lòng quả thật có chút cảm giác cô độc xót xa. Không ngờ Tần Nghi Ninh sẽ chủ động đa tạ mình, nàng ta thật sự được ưu ái mà lo sợ.
“Tứ tiểu thư chớ nên cảm ơn ta, đây chỉ là việc ta nên làm.” Tào Vũ Tình cười dịu dàng, nụ cười xinh đẹp khó tả.
Tần Nghi Ninh lắc đầu nói: “Bất kể là từ nguyên do gì, hôm đó khi gặp phải nguy hiểm, di nương cũng đã dốc hết sức lực để cứu phụ thân và mẫu thân ta. Việc hôm đó ta đã nhìn thấy hết. Nếu không có di nương, e phụ thân và mẫu thân ta giờ đã có nguy hiểm.”
Tào Vũ Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, lắc đầu bảo: “Tứ tiểu thư quá lời rồi.”
Bấy giờ, Tôn thị lại nói: “Một tiếng đa tạ này ngươi nhận được. Mấy ngày nay, nếu không có ngươi và thuộc hạ, bọn ta nào có thể bình an?”
Tào Vũ Tình cười nói: “Phu nhân nói vậy thì khách sao quá.”
Thấy thái độ của Tôn thị với Tào Vũ Tình đã không còn gay gắt như trước, Tào Vũ Tình cũng có vẻ rất kính trọng Tôn thị, Tần Nghi Ninh thầm thở dài nhẹ nhõm.
Phụ thân không thể bỏ rơi Tào Vũ Tình. Không nói đến tình cảm của Tào Vũ Tình với người, chỉ riêng ơn nghĩa nàng ta ra tay cứu giúp lúc nguy nan đã không thể trả nổi. Huống hồ, hiện nay Tào Vũ Tình còn khống chế mật thám mặt nạ bạc nghe lệnh phụ thân, quan hệ giữa đôi bên chằng chịt gắn kết, không thể chặt đứt chỉ bằng một đao.
Nếu đã quyết định chung sống với nhau, vậy cả ngày phùng mang trợn mắt thì còn chẳng bằng mọi người hòa thuận vui vẻ. Hôm nay là ở Đại Chu, không còn ở Đại Yên, người một nhà cuối cùng vẫn phải đoàn kết với nhau, có thể mới không để kẻ xấu nhân cơ hội lợi dụng.
Xem ra sau một chuyến trắc trở bên ngoài, mẫu thân đã thay đổi không ít.
Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình một trái một phải bên Tôn thị đi vào tòa viện của Tần gia. Đúng lúc này, cửa viện bên phải mở ra, Lục công công thò đầu nhìn, thấy Tần Nghi Ninh thì ngạc nhiên vừa vui mừng, thấp giọng hỏi: “Tần tiểu thư, hình như nhà tiểu thư có chuyện tốt gì? Có phải đã tìm được Tần Thái sư rồi không?”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu, “Đúng vậy, phụ thân và mẫu thân ta đã về rồi.”
“Vậy thì tốt quá!” Lục công công vui sướng xoay liền mấy vòng tại chỗ, mới quýnh quáng mải mốt chạy về, “Nô tài đi báo cho Hoàng… Quận vương biết!” Trong lúc nói chuyện thì người đã đi xa, mơ hồ còn nghe được giọng nói lanh lảnh vì kích động mà có vẻ the thé của Lục công công vượt cả tường viện truyền ra.
Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười. Tuy là do ngại thân phận, họ không thể quá mức thân cận với Uất Trì Yến, nhưng dầu gì cũng đều là người Đại Yên, lại nể tình thầy trò giữa phụ thân và Uất Trì Yến, thành thử sự quan tâm khi xưa thì vẫn còn.
Tần Nghi Ninh và Tôn thị, Tào Vũ Tình trở lại trong viện hành lễ với lão Thái Quân, kế đó lại là một hồi cửu biệt trùng phùng. Trong lúc nói chuyện, Nhị lão gia, Tam lão gia, Tần Vũ và Tần Hàn ở ngoài cũng nghe được tin tức chạy về. Cùng vây kín quanh Tần Hòe Viễn hỏi đủ mọi chuyện, cảnh tượng náo nhiệt lạ thường.
Lão Thái Quân vui vẻ cười to, “Đã lâu ta không thấy vui như thế này, giờ thì tốt rồi, người cả nhà đã đông đủ, chúng ta cũng nên ăn mừng một bữa ra trò.”
“Mẫu thân nói phải, vậy con sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị thêm thức ăn.” Cho dù gia đình đang khốn khố thì cũng không thể thiếu bữa ăn, Tam lão gia vui vẻ xuống truyền lệnh.
Lão Thái Quân nắm tay Tần Hòe Viễn kéo xuống ngồi cạnh mình, liên tục đánh giá: “Mông ca nhi gầy rồi, các con ở ngoài chịu khổ rồi. Lúc trước bọn cường đạo nói, nếu ta không đưa Nghi tỷ nhi đi tham gia tuyển tú thì sẽ lấy mạng con và thê tử. Nhị đệ con và Nghi tỷ nhi đều nói bây giờ nhà chúng ta không hợp đưa con gái vào cung, ta rất lo cho con, phần sợ không đưa Nghi tỷ nhi đi tuyển tú sẽ hại đến con, phần khác lại lo cho người nhà.”
Nói đến đây, nước mắt lão Thái Quân lại rơi xuống, nhưng đã bị bà dùng tay áo lau sạch, “Hôm nay con về rồi, ta cũng có thể yên tâm. Đúng rồi, tại sao bọn chúng lại thả con ra?”
Tần Hòe Viễn khẽ nhăn mày, nói: “Làm gì có chuyện bắt cóc? Bọn con không bị bắt cóc, e mẫu thân đã bị lừa rồi!”
Cả nhà im lặng như tờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nhị lão gia lắc đầu nói: “Lại là bị lừa?”
“Nếu hôm đó chúng ta đưa Nghi tỷ nhi đi tuyển tú, e không chừng còn trúng bẫy người ta!” Lão Thái Quân chợt bừng tỉnh, tức giận đập mấy cái liền xuống bàn, “Đám người này đúng là không phải người.”
Tần Hòe Viễn cũng biết trong lúc mình không có đây, cả nhà đã gặp rất nhiều rắc rối.
Tần Nghi Ninh chen miệng hỏi: “Phụ thân, mấy hôm nay người đã đi đâu?” Tại sao Bàng Kiêu điều động nhiều người đi tìm vậy mà vẫn không thấy tin tức?
Tần Hòe Viễn nói: “Hôm đó sau khi bọn ta trốn ra được liền tìm một thôn xóm gần ở lại. Ta muốn quan sát thêm nên vẫn luôn ở đó, đợi khi có tin Chu đế đã cho người đi đón mọi người về kinh, mọi người đi hết rồi thì mới chậm rãi lên đường.”
“Dọc đường thong thả quan sát xung quanh, khi tới kinh thành cũng không vào kinh ngay mà hướng thẳng lên phương Bắc, tới thám thính địa hình mấy tòa thành ở sát biên giới Tác – ta, thời gian cứ thế trôi qua. Rồi ta nghe được một số tin về triều đình Đại Chu, thế nên quyết định sẵn tiện ở bên ngoài lâu hơn chút nữa, chờ mọi việc xong xuôi hết rồi mới trở về. Nếu không phải hiện nay Tác – ta đang nội loạn, ta còn muốn sang Tác – ta xem xét thử.”
Hóa ra là thế! Phụ thân lại còn nhân cơ hội mang thê thiếp đi du lịch! Khó trách Bàng Kiêu không tìm được người, hóa ra phụ thân đã tới thành trấn nơi biên giới Tác – ta. Người của Bàng Kiêu chỉ đi tìm loanh quanh những khu vực và thôn xóm trên đường họ tới đây, làm sao mà tìm cho được?
Lão Thái Quân nghe mà khóe miệng giật khẽ, mạnh tay véo Tần Hòe Viễn nói: “Đã như vậy, thế sao con không gửi thư cho người nhà biết tin? Có biết mọi người đều rất lo cho con không hả! Con một mình đi chơi, có biết những ngày qua mọi người phải sống thế nào không?”
Lần này đến lượt Tần Hòe Viễn kinh ngạc: “Con đã cho người đưa thư về, hắn không tới ư?”
Lão Thái Quân cũng sửng sốt: “Làm gì có từng gặp người đưa thư nào. Con cho ai tới đưa thư vậy?”
“Một đầy tớ thu được trên đường. Có lẽ nửa đường đã có chuyện bất trắc gì, hoặc là hắn thấy tiền nảy lòng tham, mang theo lộ phí chạy trốn cũng không chừng.”
Tần Hòe Viễn cười khổ nói: “Con còn ở bên ngoài tiêu sái tự tại, nghĩ dù sao mọi người cũng biết mình không có việc gì, cũng không quan tâm trở về sớm hay muộn, ai biết mọi người lại không nhận được thư?” Vietwriter.vn
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nở nụ cười.
Không ngờ Tần Hòe Viễn luôn cẩn thận mọi điều mà cũng có lúc bất cẩn như thế.
“May là đại ca đã về rồi.” Nhị lão gia nói, “Gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện, đại ca không ở nhà, mọi người đều không có ai đáng để tin cậy. Mẫu thân thì càng lo lắng đến ăn không ngon, may là Nghi tỷ nhi nghe được tin về Kinh sát, nói cho mọi người biết, có thế cả nhà mới tạm yên tâm được đến giờ.”
“Đúng vậy, đúng là Nghi tỷ nhi không đoán sai, đúng là con sẽ trở về sau kỳ Kinh sát.” Thấy con trai bảo bối là lão Thái Quân vui vẻ ngay, đến nhìn Tần Nghi Ninh cũng thấy thuận mắt.
Tần Hòe Viễn không ngờ Nhị lão gia lại nhắc chuyện Kinh sát, liền ngay sau đó nhìn sang con gái, lộ nụ cười có ý khen ngợi.
Dù sao cũng là con gái mình, sự nhạy bén với chính trị vẫn không suy giảm, sẽ không vì quốc gia thay đổi mà luống cuống bối rối.
Bị ánh mắt khen ngợi của phụ thân làm cho đỏ mặt, Tần Nghi Ninh cười cười ngại ngùng, nói: “Phụ thân về là tốt rồi. Về nhà người nhà ta đồng tâm hợp lực, cũng không tin không thể sống những ngày tốt lành.”
“Đúng vậy!” Mọi người đều gật đầu phụ họa. Kể từ khi tới Đại Chu, đây là khi tâm trạng sáng sủa hơn bao giờ hết.
Tần Hòe Viễn xúc động nhìn người nhà, trải qua nhiều khổ nạn như vậy, hôm nay lại được đoàn tụ sau khi trèo đèo lội nước, đây đã là ân lớn trời cao ban cho.
Tần Hòe Viễn thấy lòng xúc động khó tả, đang định lên tiếng thì bên ngoài bỗng truyền tới giọng tỳ nữ: “Yên Quận vương tới ạ!”
Tiếng nói vừa dứt, màn cửa đã được vén lên, Uất Trì Yên khoác áo lông chồn màu đen hớt hải bước vào, đứng bên cửa nhìn Tần Hòe Viễn, yên lặng quan sát ông một hồi mới thở ra một hơi dài.
“Tần Thái sư, người đã về rồi!” Kế đó ánh mắt lại lơ đễnh ngó sang Tần Nghi Ninh.