CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh cũng không biết vừa có người tới, nàng đợi tới sau giờ Ngọ, cả người lạnh ngắt, Kim ma ma mới dẫn người tới.



“Phiền cô nương đợi lâu, vừa rồi phu nhân sai bảo một số việc, nên bị chậm trễ.”



Kim ma ma chỉ giải thích qua loa, cũng không để Tần Nghi Ninh kịp đáp lời, đã dẫn bốn tỳ nữ phía sau tới giới thiệu với nàng.



“Đây là Dư Hương và Thụy Lan, đều là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ bên người đại phu nhân, tính tình dịu dàng hoà nhã nhất, có nhiệm vụ chỉ dẫn mấy người tới hầu hạ. Đây là Liễu Nha và Thu Lộ, là nha hoàn tam đẳng.”



Tần Nghi Ninh lần lượt quan sát bốn người.



Tuổi cả bốn người chừng mười sáu, mười bảy. Dư Hương cao gầy, nét mặt già giặn, thế nhưng đôi mắt quá linh hoạt. Thụy Lan hơi đẫy đà, nét cười đôn hậu thành thật. Liễu Nha dáng người rất mỏng manh, thoạt nhìn đã biết là người nhanh mồm nhanh miệng. Thu Lộ cúi đầu, rõ ràng không có cảm xúc, hẳn là một người tính tình lặng lẽ.



Bốn người Dư Hương, Thụy Lan, Liễu Nha và Thu Lộ đều bước tới hành lễ với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh thản nhiên gật đầu, bảo họ đứng qua một bên.



Kim ma ma lại nói:



“Ngoài ra còn có một ma ma quản lý công việc trong viện và mấy tiểu nha đầu phụ trách vẩy nước quét nhà.”



Bà vừa dứt lời, đã thấy một bà già dẫn theo ba tiểu nha đầu chừng mười tuổi, ăn mặc lòe loẹt vào cửa.



Kim ma ma giới thiệu:



“Đây là Chúc ma ma, sau này phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong Tuyết Lê Viện, còn đây là mấy tiểu nha đầu để cô nương sai phái.”



“Nô tỳ ra mắt Tứ cô nương!”



Chúc ma ma là một người đàn bà béo lùn chắc nịch, gương mặt chất phác, mép tóc mai đã có sợi bạc, tuổi chừng năm mươi.



“Mời Chúc ma ma đứng lên.”



Tần Nghi Ninh chậm rãi nói.



Kim ma ma nói:



“Người đã đưa tới rồi, cô nương cứ việc dạy bảo, sai khiến, nếu có điều gì phân phó, có thể gọi nô tỳ bất cứ lúc nào.”



“Làm phiền Kim ma ma rồi.”



Kim ma ma liền hành lễ rồi lui ra.



Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày.



Nàng mới đến, không có bạc để ban thưởng. Thật sự mà nói, nếu Kim ma ma có thêm một chút thiện ý đối với nàng, thì với địa vị của bà trong phủ, chỉ cần thuận miệng dặn bảo những người này làm việc, còn hiệu quả hơn nàng nói rất nhiều.



Thế nhưng đối với nàng, Kim ma ma chỉ làm qua loa chiếu lệ, lại không chịu nói thêm một câu sai khiến những người này. Kim ma ma là người của Đại phu nhân, ý tứ của bà là ý tứ của Đại phu nhân.



Xem ra mẹ ruột nàng thật sự không thích nàng.



Tần Nghi Ninh hít vào một hơi, đưa mắt nhìn tám người đang đứng thẳng trước mặt mình.



Từ bé nàng đã quen khổ cực, đâu có từng sai phái ai làm việc cho mình? Lúc này nàng thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.



Thấy nàng không nói lời nào, tám người cũng ngơ ngác nhìn nhau.



Một lát sau, Tần Nghi Ninh mới nhìn về phía ngôi nhà chính và chái nhà vẫn đang khóa cửa, chậm rãi nói:



“Tình cảnh của ta, hẳn là các ngươi đều đã biết rõ rồi. Các ngươi được an bài tới chỗ ta, cũng thực sự là thiệt thòi cho các ngươi. Mặc dù ta mệnh khổ, không có duyên phận lớn lên bên cạnh phụ mẫu, nhưng dù sao ta vẫn là con gái ruột của cha ta, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những ngày tháng này.”



Một lời nói ra, bao hàm nhiều tầng ý nghĩa. Đó là những lời lẽ thỏa đáng nhất mà nàng có thể nghĩ ra. Nàng chỉ muốn sống bình yên vô sự mà thôi.



“Dạ.”



Mọi người đồng loạt hành lễ, không khỏi đưa mắt nhìn nàng kỹ hơn.



Ai cũng nói dung mạo cô nương này rất giống Tần thừa tướng, hôm nay nhìn thấy, quả thật không ngoa! Tuy nàng lớn lên nơi thôn dã, lại còn lên núi sống như người rừng, nhưng cái uy thế toát ra từ người nàng thì không thể nào giả được, khiến người ta tự dưng không dám khinh nhờn.



Ý nghĩ khinh thường trong lòng mọi người liền giảm đi một chút, họ cũng tạm thời gạt bỏ ý nghĩ số mình xui xẻo mới phải tới đây chịu khổ.



Tần Nghi Ninh sai bảo mọi người lau dọn nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ.



Nhà chính ba gian coi như là nơi Tần Nghi Ninh sinh sinh hoạt hàng ngày và tiếp khách. Gian ở chái nhà phía đông dành cho Chúc ma ma ở một mình, gian còn lại dành cho hai nha hoàn nhị đẳng cùng ở. Hai nha hoàn tam đẳng được vào ở một gian ở chái nhà phía tây, các tiểu nha hoàn thì ở trong đảo tọa (khu nhà đối diện nhà chính) kế bên nhà bếp nhỏ.



Bên này vừa quét tước xong, bên kia Kim ma ma đã lại dẫn người tới, mang theo tất cả chăn đệm màn trướng, dụng cụ sinh hoạt trong nhà, văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút và nghiên), quần áo, giày vớ và son phấn, còn đưa hai lạng bạc cho Tần Nghi Ninh.



“Cô nương, đây là tiền tiêu vặt tháng này của cô nương, theo quy định trong phủ, các cô nương đều được cấp hai lạng bạc. Ngoài ra, ngày ba bữa cơm phải tới nhà bếp lớn lấy hộp cơm về, còn phải thần hôn định tỉnh (1).



(1) Thần hôn định tỉnh: buổi chiều hầu hạ đi ngủ, sáng sớm thăm viếng vấn an, là lễ tiết phụng dưỡng cha mẹ hàng ngày thời xưa.



Kim ma ma nói rồi lại cảm thấy có phần mất kiên nhẫn, bèn nói:



“Sau này cô nương ở lâu thì sẽ rõ cả thôi.”



“Làm phiền Kim ma ma rồi. Lát nữa ta phải đến vấn an Đại phu nhân.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười.



Kim ma ma mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, liền hấp tấp bỏ đi.



Sắp xếp cả canh giờ, rốt cuộc trong nhà cũng sáng sủa hẳn lên.



Đồ đạc bày biện trong nhà đã có sẵn, chỉ cần thay đệm ngồi và tấm phủ ghế màu xanh nhạt, thay đổi chiếc màn màu lục nhạt cho chiếc giường bạt bộ (2) còn treo một hương cầu (3) tinh xảo.



(2) Giường bạt bộ: còn gọi là giường bát bộ, một loại giường rất lớn, được chạm trổ cầu kỳ thời xưa.



(3) Hương cầu: là loại vật dụng hình cầu để đốt hương thời xưa, bằng kim loại chạm rỗng, phía trong có chén đựng hương có thể chuyển động được, dù hình cầu xoay như thế nào, thì miệng chén vẫn hướng lên trên. Khi đốt hương trong chén, khói hương sẽ tỏa ra theo những chỗ chạm rỗng.



Khi sắp xếp tư trang và tủ quần áo của nàng, Dư Hương và Thụy Lan sắp đặt một số chai lọ, lại bày biện một số đồ trang sức đẹp đẽ. Các tiểu nha đầu còn lại bưng chiếc chậu gỗ ra ngoài, vội vã quét dọn chái nhà và phòng đối diện nhà chính.



Từ nay, đây là nhà của nàng rồi.



Mặc dù nơi này hơi ẩm thấp và tiêu điều vì đã lâu không có người ở, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với hang núi mà nàng từng sống. Nàng không biết có phải những người này đều có thiện ý với mình hay không, nhưng có người để trò chuyện, cũng tốt hơn nhiều so với việc nói chuyện với đám sóc, thỏ trên núi.



Chỉ cần nàng chịu nhẫn nại, chịu nỗ lực, cuối cùng cuộc sống của nàng cũng sẽ càng ngày càng trở nên tốt đẹp.



Tần Nghi Ninh ngồi trên chiếc ghế bành mềm mại ở phòng khách, trên gương mặt tươi đẹp nở một nụ cười.



“Cô nương.”



Thu Lộ bưng khay trà tới gần, đặt chiếc chén sứ trắng tinh xảo vẽ hoa mai vàng lên chiếc bàn vuông sơn đen, bên cạnh tay nàng.



Từ lúc trở về phủ đến bây giờ, nàng chưa được uống giọt nước nào, lại ngồi suốt một canh giờ ở bên ngoài dưới cái lạnh đầu đông khiến cả người nàng lạnh toát đã lâu, tay vừa chạm vào chén trà nóng bốc hơi nghi ngút liền cảm thấy rất ấm áp.



Không kìm lòng được, nàng cười nói:



“Cảm ơn!”



Thu Lộ vội nói:



“Nô tỳ không dám!”



Đang sắp xếp quần áo, nghe được động tĩnh bên này, Dư Hương bĩu môi.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Thụy Lan liếc nhìn Thu Lộ, lấy ra một chiếc áo choàng gấm, mỉm cười nói:



“Cô nương, người mặc vào trước đi, đừng để cảm nhiễm phong hàn. Bây giờ nô tỳ sai người đi lấy thức ăn về.”



Thu Lộ liền bưng khay trà lui ra.



Liễu Nha cầm bình ủ nóng tới, lấy khăn bọc lại, đặt trên đùi Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười với nàng ta, nhưng không cảm ơn.



Vừa rồi nàng đã nhìn thấy ánh mắt của Thụy Lan.



Nàng phải nhanh chóng thích ứng với thân phận hiện tại mới được.



Đúng lúc này, bằng khóe mắt, Tần Nghi Ninh thấy Dư Hương cầm một cuốn sổ nhét vào bụng.



“Đó là cái gì, đưa ta xem.”



Tần Nghi Ninh đặt chén trà xuống.



Đang đưa lưng về phía Tần Nghi Ninh, Dư Hương trợn mắt, nhưng khi xoay người lại thì mặt mày tươi cười đẩy cuốn sổ tới:



“Đây là sổ ghi chép tất cả đồ vật ở Tuyết Lê Viện.”



Tần Nghi Ninh cẩn thận lật ra xem.



Dư Hương bĩu môi, liếc nhìn Thụy Lan.



Nàng ta không tin là Tần Nghi Ninh có thể đọc được chữ!



Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, Tần Nghi Ninh lật tới cột ghi đồ trang sức, chỉ vào dòng trên cùng, nói:



“Chiếc cài tóc vàng nạm ngọc này ta không thấy đâu cả.”



Mặt Dư Hương liền cứng đờ.



Chẳng phải nàng vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ này sao? Trong phòng có nhiều người như vậy đi lại, đồ đạc bày biện lại nhiều như vậy, làm sao nàng có thể nhớ rõ tất cả cả các món đồ chứ?



Thụy Lan vội đi tới tủ quần áo, nhìn trái nhìn phải, lại tới giường La Hán tìm kiếm trong chốc lát rồi mới đưa chiếc cài tóc kia ra, cười nói:



“Tìm được rồi, là nô tỳ không cẩn thận làm rơi xuống dưới đệm giường.”



Tần Nghi Ninh cười nhẹ, lại chỉ vào cột trang phục, nói:



“Váy huyết ngọc hồ lô ghi ở đây, ta cũng không thấy.”



Nói rồi, nàng đóng sổ lại, đưa cho Dư Hương, mỉm cười nói:



“Các ngươi để ý cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đó ta đi giày, có khi còn giẫm phải hoa tai trong giầy ấy chứ.”



Một câu nói đùa khiến Dư Hương đỏ mặt tía tai, mặt Thụy Lan cũng hơi xấu hổ.



Tần Nghi Ninh không nhiều lời, lại ôm bình nước nóng sưởi ấm.



Mà trong tủ quần áo và trang sức lại xuất hiện thêm một số đồ vật trước đó không nhìn thấy.



Tần Nghi Ninh cụp mắt xuống, cảm thấy buồn cười.



Nàng biết mình mới đến nên mọi người không tuân phục, nhưng không ngờ nha hoàn trong phòng lại tham ô đồ vật của nàng. Có lẽ họ không biết, từ nhỏ hễ nàng đã thấy vật gì là nhớ kỹ không quên. Hơn nữa, nhiều năm qua giao tiếp với thợ săn và người buôn bán dược liệu, nàng đã luyện được năng lực hễ vật gì qua tay là có thể đoán được trọng lượng, sai số không quá một lạng.



Nàng cụp mắt, đưa đôi tay trắng nõn đầy những vết sẹo và chai sần úp lên bình nước nóng để sưởi ấm.



Xem ra con đường nàng đi sắp tới sẽ còn nhiều khó khăn, trước hết sẽ phải chấn chỉnh người bên mình mới được.



***



“Mọi người sắp xếp được rồi sao?”



Tần Tuệ Ninh ăn tối xong, nhận lấy chén trà súc miệng do Bích Đồng bưng tới, lập tức cười hỏi Thái thị.



“Báo cáo cô nương, đều đã sắp xếp xong rồi. Thay ba người vốn định an bài bằng Dư Hương, Thụy Lan và Liễu Nha. Tính tình ba người này đều rất tốt. Ma ma quản lý việc trong nhà là Chúc ma ma.”



“Chúc ma ma ư?”



Tần Tuệ Ninh nghi hoặc.



Thái thị giải thích:



“Là Chúc ma ma có con trai làm quản lý chuồng ngựa, con dâu làm ở phòng bếp.”



Nghe vậy Tần Tuệ Ninh mỉm cười:



“Chúc ma ma tính tình ôn hòa, có thể chung sống hòa hợp với ba người Dư Hương, Thụy Lan và Liễu Nha.”



Nói rồi, nàng ta cầm thay Thái thị, cười nói:



“Vú nuôi, cảm ơn vú đã giúp đỡ.”



Thái thị nhìn Tần Tuệ Ninh, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cười nói:



“Cô nương nói gì vậy, ta từng cho cô nương bú sữa, trong lòng ta coi cô nương như là con gái của mình, sao có thể nhìn cô nương bị thua thiệt? Cô nương đừng sốt ruột, ngày tháng còn dài, mực nước trong tướng phủ rất sâu.”



Câu này khắc sâu vào lòng Tần Tuệ Ninh.



Nàng ta cảm kích ôm Thái thị một cái, lại cười nói:



“Chúng ta tới Hưng Ninh Viên vấn an mẫu thân đi.”



Thái thị cười nói:



“Không chừng ngay cả thần hôn định tỉnh, người mới tới cũng không biết.”



Tần Tuệ Ninh khoác thêm chiếc áo choàng lụa đỏ thẫm do nha hoàn đưa tới, cười nói:



“Sau này nàng ta sẽ biết.”



Thế nhưng đến lúc hiểu ra thì đã muộn mất rồi, cái tiếng không lễ độ đã lan truyền khắp nơi.



Tần Tuệ Ninh dẫn theo Thái thị và Bích Đồng đi tới Hưng Ninh Viên.



Nàng ta vốn nghĩ Tần Nghi Ninh không hiểu quy củ, không biết thân hôn định tỉnh là gì, không ngờ nhìn thấy Tần Nghi Ninh khoác áo choàng gấm màu mật ong, dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ cũng đang đi về phía này.

Bình luận

Truyện đang đọc