Bàng Kiêu khom người về phía trước, chống một tay lên mép chiếc giường La Hán, tay kia chi vào khóe miệng mình, mắt mở to, bĩu đôi môi mỏng, mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi nói là miệng ta không lành da non? Miệng ta rách chỗ nào? Sao ta không cảm thấy?”
Gương mặt hắn đột nhiên sáp lại gần khiến Tần Nghi Ninh giật mình, đỏ mặt tránh ra phía sau: “Ngươi đúng là không thú vị chút nào, ý ta muốn nói là miệng mồm ngươi quá xấu xa, dù thế nào thì cũng là khi dễ người khác, chứ không phải ta nói miệng ngươi thật sự bị rách.”
“Thật không?” Bàng Kiêu đã bước xuống đất, nhìn đôi má đỏ như trái bồ quân của nàng, không cầm lòng được chắp hai tay sau lưng, ghé sát vào người nàng, chậm rãi nói: “Vậy là ta hiểu sai ý ngươi rồi.”
Tần Nghi Ninh ngẩng lên, đối diện ánh mắt đen sâu thẳm của hắn.
Mắt hắn rất đẹp, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng, khóe môi vểnh lên, lúc này miệng hắn nghiêm túc khép lại nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác hình như khuôn mặt hắn mang nét cười. Tần Nghi Ninh chợt giật mình nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Chi Hi, liền vội vàng cụp mắt xuống, ánh mắt liền rơi vào cái cổ hơi lộ ra ngoài sau cổ áo trắng như tuyết.
Nhìn chỗ này, dường như cũng không đúng.
Tần Nghi Ninh dứt khoát quay đầu đi nhìn về phía khác.
Bàng Kiêu bật cười, vờ không thèm để ý tới nàng, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, mặc dù không nhìn nàng, nhưng sự chú ý thì không rời khỏi người nàng.
“Chậc, không ngờ ngươi thật sự là một nữ tử biết chấp nhận số phận như vậy, không như ta nghĩ. Ta còn đoán là ngươi sẽ bỏ trốn.”
“Quan trọng là ta bỏ trốn rồi, thì cả nhà ta phải làm sao đây?”
“Bọn họ đối với ngươi vừa không tốt, vừa không có công dưỡng dục ngươi, ngươi cam tâm để họ hy sinh ngươi sao?”
“Quả thật họ đối xử với ta không thật lòng, trước kia cũng không nuôi dưỡng ta, nhưng ta cũng đã làm được gì cho họ đâu? Ta cũng không phải là vàng thoi bạc nén gì, chẳng lẽ ta có thể khiến ai nhìn thấy ta cũng đều thích?”
Nghe vậy, Bàng Kiêu sửng sốt, rồi bật cười: “Thế thì cũng không hẳn như vậy.”
“Cái gì?” Tần Nghi Ninh nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Ta nhìn thấy ngươi là lập tức rất thích!”
Trong đầu Tần Nghi Ninh như có tiếng nổ vang, trong chớp mắt, mặt nàng ửng đỏ, khóe môi mấp máy, cũng không biết nên đáp như thế nào.
Bàng Kiêu cũng kinh ngạc vì mình lại nói ra một câu như vậy, bèn ho khan một tiếng, vội bổ sung để xoay chuyển tình thế: “Ai bảo dung mạo ngươi giống Đại Bạch nhà ta làm chi!”
“Đại Bạch?” Tần Nghi Ninh ngơ ngác hỏi lại.
Bàng Kiêu mỉm cười: “Là con chó nhà ta nuôi, lông nó trắng như tuyết, vừa ngốc nghếch lại vừa tham ăn, mẹ ta đặt tên cho nó là Đại Bạch. Còn có một con chó săn chuyên trông nhà, tên nó là Đại Hắc, chúng là một đôi.”
“Ngươi!” Tần Nghi Ninh trừng mắt nhìn người trước mặt, một thoáng xấu hổ và ngượng ngùng liền tan biến, rốt cuộc không thể nhận ra cảm xúc lúc này của nàng.
Hắn luôn thích trêu đùa nàng, có lai lịch không rõ ràng, lời nói nửa thật nửa giả, Tần Nghi Ninh không rõ câu nào hắn nói thật, câu nào là nói dối, chỉ biết là nhìn hắn là tức tối đến nghiến răng, muốn dứt khoát không để ý tới hắn, hắn không phải thật sự rất đáng ghét, nhưng nếu nàng để ý tới hắn, thì lại bị hắn chiếm tiện nghi.
Thật sự khiến nàng không biết nên đối xử với hắn như thế nào cho phải.
Thế nhưng nàng lại nghĩ, sau chuyến đi hòa đàm sắp tới, cũng không biết mình có thể sống sót trở về hay không, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cho nên Tần Nghi Ninh cũng không quan tâm, cũng không để bụng.
“Nếu không vì ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta nhất định đánh ngươi một trận.” Tần Nghi Ninh nản lòng hừ một tiếng.
Bàng Kiêu cười nói: “Ngươi đánh ta? Hay là xoa bóp cho ta?”
“Diêu công tử, ta thật sự không muốn nói đùa với ngươi. Thật ra, cho dù ngươi không gửi thư tới, ta vẫn muốn tới thăm ngươi. Lần này ta ra đi, chưa biết sống chết ra sao, có thể lần này là vĩnh biệt. Ơn cứu mạng của ngươi ta còn chưa báo đáp, trong lòng ta thật sự rất hổ thẹn.”
Tần Nghi Ninh đứng lên gọi Băng Đường tới: “Băng Đường nói, ba bốn ngày nữa, độc trên người ngươi mới giải xong, như vậy ta cũng an tâm rồi. Ta đã dặn Chung đại chưởng quỹ, sau này nếu ta không còn nữa, lỡ như có chuyện gì, ngươi cứ tới gặp Chung đại chưởng quỹ cũng như là gặp ta. Tuy Chiêu Vận Ti không phải là cửa tiệm lớn gì, có thể ngươi không coi vào đâu, nhưng cũng có các mối quan hệ. Mặc dù như thế cũng không tính là báo đáp, nhưng đó là điều duy nhất mà ta có thể an bài.”
Dứt lời, Tần Nghi Ninh gọi Băng Đường: “Ngươi đi châm cứu cho Diêu công tử đi.”
Bàng Kiêu cau mày nhìn theo bóng lưng của nàng.
Mái tóc dài đen nhánh và tà áo trắng như tuyết của nàng, khiến hắn nghĩ nàng như người trong tranh thủy mặc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng lướt đi rất xa.
Trong số các nữ tử, nàng có vóc dáng cao gầy, nhưng cũng chỉ cao tới vai hắn, một cô gái nhỏ xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nhưng cũng phải gánh chịu nhiều khó khăn vất vả như thế, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi việc của nàng đều không do nàng tự chủ, số mệnh của nàng và của hắn sao mà giống nhau đến thế?
“Tần Tứ.” Ma xui quý khiến thế nào, Bàng Kiêu chợt gọi nàng lại
Tần Nghi Ninh quay đầu lại: “Thế nào?”
“Không có gì, ngươi cứ yên tâm là được rồi.”
Tần Nghi Ninh khó hiểu mở to mắt nhìn hắn, cũng không biết Bàng Kiêu bảo mình yên tâm là có ý gì, nhưng vẫn hơi mỉm cười, nói: “Ta đến nói chuyện với Chung đại chưởng quỹ, để Băng Đường ở lại điều trị cho ngươi. Diêu công tử, xin tạm biệt.”
Bàng Kiêu nhướng mày mỉm cười, xua tay nói: “Thôi được, cô nương đi đi.” Nói rồi, hắn liền xoay người lại cởi áo khoác.
Tần Nghi Ninh cũng không nán lại, liền đến nói chuyện với Chung đại chưởng quỹ.
Tin Tần Nghi Ninh phải theo Tần Hòe Viễn đi dự hòa đàm, hôm nay đã truyền khắp thiên hạ đều biết, rất nhiều người mắng chửi sau lưng hôn quân, mà sau khi biết tin, Chung đại chưởng quỹ cũng buồn bực một đêm không ngủ.
Lúc này, thấy Tần Nghi Ninh tới, thiếu chút nữa Chung đại chưởng quỹ đã bật khóc trước mặt nàng, luôn miệng mắng chửi: “Thật sự là không sao hiểu nổi, không sao hiểu nổi! Đông gia tốt như vậy, vì sao gặp phải tình cảnh như thế này? Đối với nữ tử, điều quan trọng nhất là thanh danh, nếu thật sự phải đến thành Hề Hoa…”
Cảm thấy lời nói của mình có thể khiến Tần Nghi Ninh hoảng sợ, Chung đại chưởng quỹ gạt dòng lệ nóng trên khuôn mặt: “Thật sự là tạo nghiệt!”
Tần Nghi Ninh cảm nhận được sự quan tâm của Chung đại chưởng quỹ đối với mình, mỉm cười tự tay rót một chén trà tới cho ông ta.
“Ta vẫn nghĩ mình mạng lớn. Khi còn bé, ta bị ném ngoài đồng hoang, lẽ ra đã sớm bị sói đói tha đi, nhưng lại được dưỡng mẫu nhặt được. Lúc bảy tuổi, bệnh tình dưỡng mẫu nguy kịch, ta vốn quyết định phải bán mình lấy tiền khám bệnh cho dưỡng mẫu, lại gặp người có lòng tốt cho ta một số bạc.”
“Lúc tám tuổi, dưỡng mẫu chết vì bệnh, ta vào nơi núi sâu, vốn tưởng rằng ngày nào đó sẽ đi đời nhà ma, nào ngờ lại may mắn sống sót. Về sau, ta lại nghĩ, đến tám phần là mình phải đi săn cả đời, nhưng người của cha ta lại tìm được ta.”
Nới tới đây, Tần Nghi Ninh cười tủm tỉm nhìn Chung đại chưởng quỹ an nủi: “Có thể thấy được, chuyện người ta gặp phải trong đời, không đến lúc sau cùng thì vĩnh viễn không thể xác định được, rốt cuộc trước mắt là vận may hay vận rủi.”
Chung đại chưởng quỹ bị ảnh hưởng bởi thái độ lạc quan của Tần Nghi Ninh, sự hào hùng trong lòng chợt trỗi dậy: “Đông gia tiểu thư thật sự là lòng dạ rộng rãi, lão phu đến từng tuổi này, cũng không bằng tiểu thư.”
“Chung đại chưởng quỹ nói đùa rồi, ta nói thật với ngài, thật ra ta rất sợ, nhưng chuyện xảy ra trước mắt, sợ thì có ích gì? Ai trong chúng ta đều biết sinh ra đời rồi rốt cuộc cũng phải chết, như thế chẳng lẽ chúng ta sẽ không sống? Cho dù sợ hãi cũng phải tiếp tục sống. Điều gì đến sẽ đến, mặc cho số phận mà thôi.”
Chung đại chưởng quỹ nghe vậy không kìm lòng được mỉm cười: “Nhưng không phải trường hợp này.”
Tần Nghi Ninh trò chuyện một lát với Chung đại chưởng quỹ, cuối cùng thấp giọng nói: “Lần này ra đi, sợ là lành ít, dữ nhiều, nếu ta không về, Hoàng thượng có thể sẽ thu hồi Chiêu Vận Ti để tự mình sử dụng. Trước kia, khi tịch biên phủ Định Quốc công, Hoàng thượng cũng đã nghĩ tới sản nghiệp của Chiêu Vận Ti, nếu ta gặp chuyện không may, Hoàng thượng thu hồi nó cũng là danh chính ngôn thuận. Chung đại chưởng quỹ là chưởng quỹ lâu năm của Chiêu Vận Ti, Hoàng thượng sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ là ta lo lắng cho ngoại tổ mẫu và mọi người.”
Khi Tần Nghi Ninh còn sống thì nàng có thể dùng thân phận của mình, thuận lợi thuê các nữ quyến của phủ Định Quốc công, dùng bạc nuôi dưỡng họ. Chỉ khi nào nàng mất, Hoàng đế trở thành chủ nhân của Chiêu Vận Ti, tất nhiên ông ta sẽ không tốn cơm gạo nuôi dưỡng họ.
Chung đại chưởng quỹ thở dài: “Đông gia, ta là người thấp cổ bé họng, không dám cam đoan điều gì, nhưng ta có thể đảm bảo với ngài, trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ trợ giúp lão đông gia phu nhân. Lúc sinh thời, lão đông gia đối xử với ta không tệ, ngài lại có ân cứu mạng cả nhà ta, ơn này ta còn chưa báo đáp được. Nếu ngài thật sự có chuyện, ta nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ họ. Nếu thật sự không được, ta sẽ lấy ra một số bạc để các nữ quyến bỏ trốn.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, cảm kích từ tận đáy lòng, nói: “Đa tạ ngươi.”
Cây đổ bầy khỉ tan, tường ngã mọi người đẩy. Hôm nay nàng lập tức sẽ bị mọi người xa lánh, ngay cả chị em họ và tổ mẫu của nàng đều giẫm đạp lên người nàng, nhưng Chung đại chưởng quỹ không nhân cơ hội ném đá xuống giếng, còn hứa hẹn giúp đỡ đám phụ nữ góa bụa của phủ Định Quốc công, Tần Nghi Ninh vô cùng cảm động.
Trong lúc nàng nói chuyện với Chung đại chưởng quỹ, Băng Đường đã châm cứu xong cho Bàng Kiêu.
Tần Nghi Ninh liền dẫn các tỳ nữ trở về Tần phủ.
Mấy ngày sau đó, Tần Nghi Ninh cũng không ra khỏi cửa, chỉ chuyên tâm ở lại Hưng Ninh Viên phụng dưỡng Tôn thị. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôn thị liên tục gặp phải đả kích, trước hết là biết được đứa con gái mà mình nuôi dưỡng mười bốn năm không phải là con ruột của mình, sau đó Tôn Nguyên Minh chết đi, phủ Định Quốc công bị tịch biên, nam đinh bị xử trảm. Tiếp đó, Tần Hòe Viễn nạp Tào thị làm thiếp, thái độ mọi người đối xử với bà trước sau chênh lệch một trời một vực, như bức tường thành khổng lồ đè nặng gốc rơm ngọn cỏ.
Hôm nay Tần Nghi Ninh lại bị hiến cho một lão già háo sắc, cũng không chắc có thể còn sống quay về.
Quan hệ giữa Tôn thị và Tần Nghi Ninh vừa mới được cải thiện, lại trơ mắt nhìn con gái mình nhảy xuống hố lửa, làm sao bà chịu nổi?
Trước hàng loạt đả kích dồn dập, Tôn thị liền ngã bệnh.
Hàng ngày, Tần Nghi Ninh bận rộn chăm sóc cho Tôn thị, ngoài ra nàng mặc kệ. Thoáng cái tám ngày đã trôi qua, đến ngày rằm tháng Giêng, Chiêm ma ma cáo từ Tần Nghi Ninh, trở về cung.
Trước lúc bà đi, Tần Nghi Ninh chân thành hành lễ và nói lời cảm tạ Chiêm ma ma.
Trong hơn một tháng ngắn ngủi này, Tần Nghi Ninh đã học được rất nhiều điều rất ích lợi từ Chiêm ma ma.
Chiêm ma ma ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, nghĩ tới bốn chữ “hồng nhan bạc mệnh”, nhưng bà chỉ là một nô tỳ, bản thân còn giống như một đám bèo trôi, thật sự không thể giúp được gì cho Tần Nghi Ninh, đành bất đắc dĩ cáo từ.
Ngày Nguyên Tiêu (Rằm tháng Giêng), Noãn các bày tiệc tối, bầu không khí của Tần gia hơi áp lực.
Lão Thái Quân bưng chung rượu lên, thở dài nói: “Ngày mai đoàn hòa đàm phải lên đường, Nghi tỷ nhi đã thu xếp hành trang ổn thỏa rồi chứ?”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Dạ, cháu đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Lão Thái Quân vừa dứt tiếng, đã thấy Tần ma ma với vẻ mặt khó coi đi tới: “Lão Thái Quân, các vị chủ tử.”
Phía bên kia bức sáp bình lớn bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn tứ quân tử mai, lan, cúc, trúc, Tần Hòe Viễn và đám nam giới đều bỏ đũa bạc xuống, nhìn về phía Tần ma ma.
Tần ma ma cúi đầu nói: “Hoàng hậu nương nương phái một Yên hỉ(1) ma ma tới chỉ dạy cho Tứ tiểu thư, lúc này đang ở bên ngoài cửa.
(1) Yên hỉ ma ma: người phụ nữ dạy dỗ về chuyện phòng the.