Nghe ra trong lời nói của Tôn thị vẫn còn có một chút than thở và đau lòng, Tần Nghi Ninh cũng chỉ mỉm cười.
Trai tim con người đều làm bằng da thịt, đương nhiên Tần Nghi Ninh biết không thể có chuyện Tôn thị không có chút thương xót nào đối với Tần Tuệ Ninh, dù sao bà cũng nuôi dưỡng nàng ta như con gái ruột mười mấy năm, giận thì giận, thất vọng thì thất vọng, dù cho đứa con cái có sai lầm, thì tình cảm mẹ con cũng không dễ dàng tan biến.
Đối với chuyện này, Tần Nghi Ninh không muốn nói nhiều.
Hôm nay phụ thân không tài nào chịu đựng nổi nữa, đã xử lý Tần Tuệ Ninh, cũng sẽ không cần nàng ta đi làm việc ở Chiêu vận ti. Sau này nếu Tần Tuệ Ninh có thể giữ phép tắc, nàng sẽ xem nàng ta như người xa lạ, nhưng nếu Tần Tuệ Ninh lại khiêu khích sinh sự, thì nàng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Thấy Tần Nghi Ninh ngồi một bên để Băng Đường thoa thuốc lên tay, cũng không lên tiếng, Kim ma ma rất sợ nàng hiểu lầm Tôn thị, tình cảm giữa hai mẹ con sinh ra hiềm khích, liền vội vàng nói:
“Phu nhân đừng lo lắng nữa. Hầu gia xử lý sự việc đương nhiên có nguyên tắc của mình, huống chi lần này Tuệ Ninh cô nương cũng thật sự hành động quá đáng. Cho dù cô ấy bị tới điền trang một thời gian để suy nghĩ lại, thì đó cũng không phải là hình phạt quá nặng nề.”
Tôn thị gật đầu, vẻ mặt đầy đau buồn: “Không phải ta lo lắng cho nó. Với tính nết của nó, nó sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi. Ta chỉ nghĩ, bây giờ đã thấy rõ bản tính nhiều người như vậy, lại cảm thấy mấy chục năm trước đều sống uổng phí rồi. Cho tới bây giờ, ta cũng không biết trên đời có người đối xử như thế với người khác. Mặc dù không phải ai cũng có thiện tâm đối với mọi người, nhưng rốt cuộc cũng không đến mức trong lòng chứa đầy ý niệm ác độc.”
Tần Nghi Ninh thấy Tôn thị cảm khái như vậy, ánh mắt bà mờ mịt như một đứa trẻ không nghĩ ra vấn đề, thì không kìm được tiếng thở dài.
Thật ra mẫu thân nàng cũng không phải là người xấu, chỉ là sống an nhàn sung sướng nhiều năm, lại được bảo bọc quá kỹ, lại thêm thế lực của nhà mẹ đẻ trước đây quá mạnh, mới không cho lão Thái Quân có cơ hội bộc lộ bản tính cơ hội của bà ta thôi.
“Bây giờ mẫu thân thấy rõ sự việc và con người của những người đó, thật ra cũng không tính là chuyện xấu mà mẫu thân?”
Tôn thị nghĩ tới hôm nay Tần Nghi Ninh bất chấp bản thân bảo vệ mình, trong lòng xúc động, mỉm cười nắm tay Tần Nghi Ninh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô nương, thuốc thoa xong rồi, trong hai ngày đừng để nước rơi vào, chờ vảy kết ở vết thương bóc ra, lại bôi loại cao do ta đặc chế, đảm bảo tay ngươi có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Băng Đường mỉm cười, cất hộp thuốc nhỏ bằng sứ trắng đi.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đa tạ muội.”
“Cô nương khách khí gì chứ.” Băng Đường cười tủm tỉm lui lại đứng một bên.
Tôn thị vốn thấy Tần Nghi Ninh không vừa mắt, do đó cũng không ưa người của nàng.
Hôm nay do đã hiểu rõ Tần Nghi Ninh, hơn nữa lại căm thù Tào gia và hôn quân, khi nhìn Băng Đường, Tôn thị có cảm giác đồng mệnh tương liên, vả lại Băng Đường lại mấy lần chữa trị cho bà, thái độ của bà đối với nàng cũng thay đổi, trở nên rất nhã nhặn và khách khí.
“Có Đường cô nương đi theo bên người Nghi tỷ nhi, ta cũng có thể yên tâm, còn phải đa tạ cô nương chăm sóc cho Nghi tỷ nhi nhà chúng ta.”
“Phu nhân đừng khách sáo, hầu hạ cô nương là bổn phận của nô tỳ.” Băng Đường mỉm cười hành lễ.
Tôn thị nghe nàng tự xưng là nô tỳ, liền thở dài.
Suy cho cùng bà vẫn còn may mắn, tuy cả nhà bị diệt, nhưng dù sao mẫu thân và chị dâu bà vẫn còn sống, bà vẫn còn có người chồng có thể nương dựa và một đứa con gái không kém ai. Băng Đường mới thật sự đáng thương, không còn ai là người thân, vốn là thiên kim tiểu thư mà bây giờ phải làm một nô tỳ.
Nghĩ tới đây, Tôn thị càng thương xót Băng Đường, liền kéo tay nàng, nói: “Sau này ngươi theo bên người Nghi tỷ nhi, hai người các ngươi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Muốn ăn cái gì, cần dùng cái gì, cứ việc lên tiếng, thiếu cái gì ngươi có thể đến gặp Kim ma ma, nói tóm lại, hãy coi nơi này như nhà của ngươi.”
Băng Đường có phần thụ sủng nhược kinh. Nói thật lòng, nàng rất chướng mắt vị phu nhân ngu ngốc này, chỉ có chút đồng cảm đối với số phận của Tôn gia. Hôm nay rốt cuộc Tôn thị đã hiểu rõ mọi việc, còn tỏ ra tốt bụng như vậy với nàng, Băng Đường vừa nghĩ đã biết là vì cái gì, liền cười khách khí vâng dạ.
Giữa lúc bầu không khí trong phòng đang ấm áp, chợt từ hành lang có tiếng tiểu nha hoàn hành lễ truyền vào: “Hầu gia đã trở về.”
Rèm cửa được vén lên, Tần Hòe Viễn bước vào.
Tôn thị và Tần Nghi Ninh đều đứng lên, mọi người đồng loạt hành lễ.
Tần Hòe Viễn phất tay áo, nói: “Ở trong nhà cũng không cần gò bó tuân theo những nghi thức xã giao này.”
Tần Nghi Ninh nhẩm tính thời gian một chút, liền biết hẳn là Tần Hòe Viễn đi tìm Tào Vũ Tình, nói về chuyện người Tác - ta mới vừa về.
Đêm qua không ngủ, lại trải qua chuyện lúc sáng sớm, Tần Nghi Ninh cảm thấy mệt mỏi, như vậy lúc này Tần Hòe Viễn càng mệt hơn, nàng liền cười nói: “Con xin cáo từ về trước.”
Tôn thị cười gật đầu, bảo Kim ma ma đi tiễn, còn mình thì hầu hạ Tần Hòe Viễn thay quần áo.
Tần Nghi Ninh dẫn theo Ký Vân và Băng Đường đi dọc theo con đường lát gạch xanh đi về phía Thạc Nhân Trai, khi đi ngang qua hậu hoa viên, chợt nghe trước cửa thùy hoa cách đó không xa có tiếng ồn ào và tiếng khóc, nhìn kỹ lại, thì ra là Tào Vũ Tình và Tần Tuệ Ninh.
“Nghĩa mẫu, con van cầu người, con không muốn đi ra ngoài! Con không mắc bệnh, không bị bệnh dịch! Cầu xin nghĩa mẫu nói với phụ thân một câu, chỉ cần người lên tiếng, phụ thân nhất định có thể nghe theo!”
Tần Tuệ Ninh quỳ trước mặt Tào Vũ Tình, khóc như hoa lê ướt đẫm dưới mưa, trông rất đáng thương.
Giọng Tào Vũ Tình rất bất đắc dĩ: “Ngươi đứng lên đi, ngươi phạm sai lầm đến mức này, Hầu gia đã lên tiếng rồi, làm sao người khác còn có thể cầu xin?”
“Con…Con làm như vậy cũng vì nghĩa mẫu mà!” Tần Tuệ Ninh không ngờ Tào Vũ Tình sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, giọng nàng ta có phần nóng nảy.
Tào Vũ Tình nghe vậy, gương mặt đang tươi cười liền trở nên lạnh lùng, mày liễu dựng lên, nói: “Xin Tuệ Ninh cô nương nói năng cẩn thận, sao lại nói vì ta? Chẳng lẽ ta bảo ngươi đi hại lão Thái Quân ư?”
Lúc này Tần Tuệ Ninh mới ý thức được mình lỡ lời, liền vội vã giải thích.
Tào Vũ Tình không còn kiên nhẫn nổi nữa, dẫn người vượt qua chỗ Tần Tuệ Ninh, đi thẳng vào cổng trong.
Tần Tuệ Ninh ngã ngồi trên mặt đất, bất lực nhìn theo bóng lưng Tào Vũ Tình, che miệng khóc thất thanh.
Hiện giờ nàng thật vô cùng hối hận, nếu không phải vì kế hoạch thiếu chu đáo chặt chẽ, thì nàng cũng không đến mức rơi vào tình cảnh này!
Đột nhiên, Tần Tuệ Ninh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như có người cầm dao nhỏ cạo lông tơ sau gáy nàng.
Chợt quay đầu lại, nàng nhìn thấy Tần Nghi Ninh dẫn theo Ký Vân và Băng Đường đứng ở lối rẽ hậu hoa viên và Thạc Nhân Trai.
Tần Nghi Ninh mặc y phục màu nhạt, lại thêm dung mạo xinh đẹp khiến nàng ta vừa thấy đã ghét, đang như cười như không nhìn nàng ta, vẻ giễu cợt kia như hóa thành lưỡi dao sắc bén băm nát chút tự tôn cũng không còn lại bao nhiều của nàng.
Mặt Tần Tuệ Ninh bỗng đỏ lên, vừa định nói thì Tần Nghi Ninh đã quay người rời đi. Cái liếc nhìn lãnh đạm của của nàng dành cho Tần Tuệ Ninh, như là một loại bố thí.
“Tuệ Ninh cô nương, xin cô nương đi cho, đừng làm bọn nô tỳ khó xử.” Tần ma ma dẫn theo người chờ một bên, đã sốt ruột không chịu được nữa.
Tần Tuệ Ninh mất mặt, hận không thể đập đầu chết phức, rồi lại tự ép buộc mình ngẩng mặt lên kiêu ngạo dẫn theo người rời khỏi cổng thùy hoa.
Vẻ mặt ủ rũ, những người của Tuyết Lê viện bị phái đi ra ngoài đều nhìn theo bóng lưng của Tần Tuệ Ninh mà mắng chửi vài câu.
Tần Tuệ Ninh nghe được, chỉ có thể vờ như không nghe, không biết.
*
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cùng lúc đó, ở cung Phượng Nghi, Hoàng hậu cho cung nhân lui ra ngoài, hạ giọng hỏi Tào Quốc trượng: “Đang êm đẹp sao phụ thân vào cung gặp bổn cung làm gì? Trong nhà có chuyện đại sự gì chăng?”
Tào Quốc trượng thấp giọng nói: “Không phải là chuyện lớn như trời sập, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ. E rằng chuyện của chúng ta và người Tác - ta sắp bị tiết lộ rồi.”
Hoàng hậu quá sợ hãi, lo lắng nói: “Phụ thân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”