CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Thấy Tào Vũ Tình tới, Tần Nghi Ninh vội bảo nàng ta ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi dùng cơm chưa? Cùng ăn với ta một chút đi.”



Tào Vũ Tình lắc đầu nói: “Ta ăn rồi. Ta đã tìm được đầu mối do mật thám mặt nạ bạc để lại.”



Thấy vẻ mặt Tào Vũ Tình ngưng trọng như vậy, Tần Nghi Ninh cũng trở nên nghiêm nghị.



Nàng biết bản lĩnh của Tào Vũ Tình, cũng đoán rằng mật thám mặt nạ bạc sẽ để lại đầu mối, nhưng không ngờ là đúng là như vậy.



Đây phải chăng cho thấy, người của Thanh Thiên Minh thực sự có vấn đề?



Lúc này Tần Nghi Ninh chỉ cảm thấy mình ở trong một đám sương mù dày đặc, hoàn toàn không biết mình nên tin tưởng bên nào. Hiện giờ nàng vô cùng mong muốn mình có được những thuộc hạ chính thống trung thành với mình. Nếu nàng có được những thuộc hạ như vậy, làm sao hôm nay xảy ra chuyện như thế này được? Nàng phải khó xử như vậy?



Nhận thấy sự căng thẳng của Tần Nghi Ninh, Tào Vũ Tình vỗ vai nàng trấn an, thấp giọng nói: “Ta theo đầu mối tìm được một khe nứt do động đất, nằm ngay trên đờng từ cố đô tới huyện Dương. Khe nứt kia rất lớn, xung quanh cũng không có vật gì che đậy, người bình thường đi qua đều sẽ tìm cách đi vòng qua. Ta vờ đi ngang nhìn thoáng qua, nhưng vì sợ đả thảo kinh xà, cho nên cũng không dám tới gần. Thế nhưng ta nghi ngờ khó báu được cất giấu ở đó.”



Đầu ngón tay trắng xanh của Tần Nghi Ninh nắm chặt làn váy của mình, khiến những móng tay vốn trắng mịn như cánh anh đào trở nên trắng bệch.



Mùi vị bị phản bội thực sự không dễ chịu.



Huống chi chuyện này còn liên quan tới sự sống chết.



Tần Nghi Ninh cũng không sợ chết, nhưng chuyện này liên quan tới sự sống chết của người nhà Bàng gia và Tần gia, điều đó khiến nàng cảm thấy hoảng loạn, thậm chí có phần tự trách.



Trước kia, nếu như nàng không tự cho là đúng, bày mưu tính kế như thế, thì làm sao Bàng Kiêu sử dụng người của Thanh Thiên Minh? Hôm nay sự việc đâu có phát triển tới nông nỗi này?



Tào Vũ Tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, ánh mắt dần xa xăm, đưa tay ra vỗ vai Tần Nghi Ninh.



“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đây cũng không phải là ngươi làm sai. Hôm nay sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta tìm cách cứu vãn cũng được. Binh tới tướng ngăn, nước lên đất chặn, rốt cuộc cũng có biện pháp giải quyết. Ta và Vương gia đều sễ bảo vệ ngươi bình an. Về chuyện kinh thành, đã có phụ thân ngươi ở đó, an toàn của hai nhà, ông ấy đều chiếu cố. Ngươi có thể không tự tin, nhưng chẳng lẽ ngươi không tin ở năng lực của phụ thân ngươi?”



Tần Nghi Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.



“Ngươi nói rất đúng, cha ta là Trí Phan An, cho dù ta phạm sai lầm lớn đến mấy, phụ thân cũng có biện pháp giải quyết.” Tần Nghi Ninh nói, cũng không biết có phải mình đang tự an ủi mình hay không.



Tào Vũ Tình cũng cười nói: “Đúng là không nên nói, nhưng ta thật sự nghĩ rằng thường ngày ngươi quá mức lo nghĩ. Phụ thân ngươi còn ước gì ngươi gây ra chuyện rắc rối, sau đó về nhà khóc lóc tìm ông ấy xin trợ giúp. Tuy phụ thân ngươi ít con cái, nhưng thật ra là một người rất thương con cái. Mặc dù vô cùng thông minh, nhưng cũng có phần ngây thơ.”



Khi nhắc tới Tần Hòe Viễn, giọng Tào Vũ Tình trở nên đặc biệt dịu dàng.



Tần Nghi Ninh biết tình cảm của nàng ta dành cho Tần Hòe Viễn rất sâu đậm, vả lại đã âm thầm yêu thích trong nhiều năm, ở thời điểm Tần Hòe Viễn gian nan nhất, cũng không rời bỏ, bất kể danh phận ở lại bên cạnh ông, tình cảm như vậy, khiến nàng kính nể.



Có nhiều lúc, Tần Nghi Ninh cảm thấy mâu thuẫn, suy nghĩ cho Tôn thị, nàng thực sự coi Tào Vũ Tình là địch.



Thế nhưng sau khi Tào Vũ Tình phát hiện Tần Hòe Viễn không có tình cảm đối với mình, nàng ta cũng không vội vàng theo đuổi Tần Hòe Viễn, mà ngược lại, trở thành hộ vệ và thủ hạ trung thành nhất, cam tâm tình nguyện nỗ lực âm thầm, không cần báo đáp. Nàng thực sự không thể chán ghét nàng ta.



“Tào di nương.” Tần Nghi Ninh nhìn Tào Vũ Tình, tiếng di nương này, nàng gọi một cách cam tâm tình nguyện: “Đa tạ người.”



Đôi mi của Tào Vũ Tình run rẩy, nhìn ánh mắt chân thành của Tần Nghi Ninh, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng.



“Nha đầu ngốc, ta với phụ thân ngươi là bạn tốt, trợ giúp là chuyện nên làm, nói tạ ơn cái gì?”



Tần Nghi Ninh lắc đầu, cũng không nói thẳng ra, nhưng trong lòng xúc động.



Thật sự là, nếu Tào Vũ Tình có lòng dạ bất chính, muốn ám hại Tôn thị rồi lên thay, thì với tư cách là mật thám mặt nạ bạc, nàng ta sẽ có cả trăm phương pháp thần không biết quỷ không hay để đạt được mục đích.



Thế nhưng nàng ta không làm như vậy.



Tần Nghi Ninh thở dài lắc đầu, không muốn nhắc tới đề tài khó nói, làm Tào Vũ Tình đau lòng, liền nói: “Tình huống hôm nay ta đã hiểu rõ, ta sẽ bàn bạc với Vương gia rồi sẽ quyết định.”



“Cũng được. Vương gia là người có chủ kiến, hơn nữa rất giỏi khống chế toàn cục, các ngươi hãy thảo luận nên xử lý như thế nào. Ta lại đi dò xét một phen, có tin tức gì sẽ trở lại nói cho ngươi biết.”



Tào Vũ Tình liền đứng dậy.



Tần Nghi Ninh giữ nàng ta lại, nói: “Bên ngoài không an toàn, ngươi cứ ở lại chỗ này.”



“Không cần, bên ngoài rất tự tại, huống hồ ta còn phải theo dõi động tĩnh của Long Tương quân, ở chỗ này trái lại không thuận tiện.”



Lúc này hiểu ra, Tần Nghi Ninh mới gật đầu, tiễn Tào Vũ Tình đến bên cửa sổ, nhìn theo nàng ta nhanh nhẹn leo qua cửa sổ ra ngoài.



Sau khi Bàng Kiêu trở về, Tần Nghi Ninh lại kể lại chuyện này cho hắn nghe.



“Nàng nói cái khe nứt kia xuất hiện trong lần động đất này? Chính là cái khe nứt mà lúc từ cố đô tới huyện Dương, chúng ta từng đi ngang qua ư?”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh hơi cảm khái nói: “Nếu không phải Tào di nương tìm được manh mối mật thám mặt nạ bạc để lại, có ai ngờ kho báu sẽ ở đó?”



Nghe nàng đổi cách xưng hô đối với Tào Vũ Tình, Bàng Kiêu ôm eo nàng, đặt ngồi lên đùi mình, cười nói: “Xem ra bây giờ nàng rất thích Tào thị?”



“Rất kính nể.” Tần Nghi Ninh ngồi nghiêng trên đùi Bàng Kiêu, tựa lên vai hắn, thấp giọng nói: “Nói như vậy tuy rằng có lỗi với mẫu thân của thiếp, thế nhưng khách quan mà xét, thiếp cho rằng Tào di nương đã nỗ lực vì cha thiếp rất nhiều. Nàng ta lại không dùng thủ đoạn xấu xa làm hại mẫu thân thiếp, cũng không tiến lên từng bước, mà cam tâm tình nguyện làm một người hộ vệ. Thiếp cảm thấy, nếu thiếp là nàng ta, thiếp không làm được như vậy.”



Bàng Kiêu nhướng mày, nắm cánh tay Tần Nghi Ninh thật chặt: “Giả sử lúc nàng biết ta, ta đã thành hôn, có phải là nàng sẽ không để ý tới ta, cũng sẽ không thích ta?”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, liền ngồi thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn hắn.



Bàng Kiêu cũng cúi xuống nhìn nàng.



Ánh mắt hai người chạm nhau, giọng nói của Tần Nghi Ninh tràn ngập ý cười: “Chàng ngốc! Chuyện không xảy ra, chàng còn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?”



Tần Nghi Ninh cảm thấy có đôi khi Bàng Kiêu giống như một đứa trẻ con, để ý tới những chuyện đương nhiên là không thể xảy ra.



Nhưng Bàng Kiêu không chịu bỏ qua, nhẹ nhàng đung đưa người nàng, nói: “Không được, nàng vẫn phải trả lời ta. Nếu như trước kia, khi quen biết nàng, ta đã thành hôn, có phải là nàng sẽ không thích ta, cũng không chịu theo ta?”



Tần Nghi Ninh ngẫm nghĩ kỹ càng một hồi, phân tích sự yêu ghét trong lòng mình, cuối cùng gật đầu nói: “Nếu có yếu tố bên ngoài buộc thiếp phải theo, thì thiếp có thể theo, nhưng xuất phát từ bản tâm, thì thiếp không muốn làm thiếp! Cùng là nữ tử, hiểu rõ nhất khó khăn của người phụ nữ, điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác, đạo lý này thiếp vẫn hiểu rõ.”



“Thế nhưng khi tình cảm thật sự của con người bộc phát ra, thì khó có thể khống chế được.”



Tần Nghi Ninh cười lắc đầu nói: “Tình cảm là một chuyện, hành động lại là chuyện khác. Chẳng lẽ vì tình cảm của bản thân mà đi quấy rối gia đình người khác là đúng đắn? Một câu tình cảm khó có thể khống chế, là có thể triệt tiêu tất cả sai lầm sao? Thiếp thật sự nghĩ rằng, sinh ra làm người, phải có điểm hơn súc vật, vì con người có lý trí, có thể khống chế hành vi. Nếu là tất cả đều hành động theo tình cảm, theo bản năng, vậy thì có khác gì so với súc vật?”



“Nha đầu này!” Bàng Kiêu bật cười, hôn lên má nàng một cái: “Lời mắng chửi này của nàng lại quá rộng rồi, Mắng cả người nam không khống chế được nuôi dưỡng ngoại thất và cả người nữ chịu làm tiểu thiếp.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, dựa vai hắn, nói: “Quan niệm của mỗi người mỗi khác, thiếp cũng chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi. Tuy thiếp ủng hộ mẫu thân của mình, không mong muốn bà không hạnh phúc, thế nhưng thiếp cũng biết Tào di nương không làm gì sai. Tình cảm của nàng ta đối với cha thiếp, e rằng cũng không kém so với tình cảm mẫu thân dành cho phụ thân, thậm chí nàng ta nỗ lực càng nhiều hơn.”



“Bởi vậy nàng tín nhiệm nàng ta?” Bàng Kiêu cọ cằm vào trán nàng.



Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Đúng. Bởi vì tình cảm của nàng ta đối với phụ thân, cũng bởi vì trước kia nàng ta đã từng chứng tỏ “yêu ai yêu cả đường đi”. Nàng ta sẽ không lừa dối thiếp. Cho dù sáu mật thám mặt nạ bạc lâm trận phản bội, hẳn là nàng ta cũng không biết.”



Nghe Tần Nghi Ninh phân tích, Bàng Kiêu lại hôn lên trán nàng.



Sự việc cũng không dễ xử lý.



Hiện giờ tuy đường sá đang được gấp rút sửa chữa, tạm thời thì tình huống ở khu bị thiên tai cũng không xảy ra dân biến, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Lý Khải Thiên theo dõi. Hơn nữa, Lý Khải Thiên còn đưa cả Long Tương quân đóng quân xung quanh bên ngoài cố đô. Nếu bọn họ có hành động gì thiếu suy nghĩ, Lý Khải Thiên vốn đã điên tiết, sẽ thật sự trở mặt vô tình.



Nếu Bàng Kiêu tới đây một mình, hắn sẽ chẳng quan tâm những chuyện này, nhưng vấn đề là hắn còn dẫn theo Tần Nghi Ninh.



Chỉ một mình, hắn có thể chơi xấu, khóc lóc om sòm, nhưng có Tần Nghi Ninh bên cạnh, lại có nhiều bất tiện, hắn không thể để nàng gánh chịu nguy hiểm cùng với hắn.



Thế nhưng, nếu kho báu kia rơi vào tay Lý Khải Thiên, thì dù thế nào, kho báu sẽ không được dùng vào việc cứu trợ thiên tai hiện nay, không cần nghĩ cũng biết Lý Khải Thiên cần kho báu để làm cái gì.



Đến lúc đó, không những chỉ có hắn, mà cả Quý Trạch Vũ cũng đều sẽ trở nên vô cùng khó xử.



Trước kia không có bạc, Lý Khải Thiên có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp làm suy yếu quân quyền trong tay hai người bọn họ, gây chia rẽ mối quan hệ giữa bọn họ, thật sự có thể nói là sử dụng thủ pháp vắt chanh bỏ vỏ tới trình độ tột đỉnh!



Một khi có bạc, có trời biết Lý Khải Thiên còn có thể nghĩ ra ý đồ xấu xa gì.



Hắn không chỉ có một mình, hiện giờ hắn càng lo lắng, hoàn toàn không muốn mạo hiểm.



Nghĩ tới đây, Bàng Kiêu liền quyết định phải đoạt kho báu kia. Cho dù sau này rốt cuộc hắn có cần dùng tới kho báu nuôi sống quân đội của chính mình hay không, chỉ là vì an toàn, hắn sẽ không để Lý Khải Thiên lấy được nó.



Thế nhưng hiện giờ hai người đang bị giám thị một cách nghiêm ngặt, phải làm thế nào bây giờ?



Lúc này bỗng Tần Nghi Ninh nói: “Thiếp vừa nghĩ ra một biện pháp dò xét kho báu, nhưng không biết có được hay không, chàng nghe thử nhé?”



Nghe vậy Bàng Kiêu mỉm cười: “Nàng và ta đúng là có thần giao cách cảm, ta cũng đang nghĩ phải dò xét như thế nào đây.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

Tần Nghi Ninh liền cười, đứng lên ghé vào bên tai Bàng Kiêu thì thầm, Bàng Kiêu nghe xong, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hơi do dự gật đầu.



“Cũng tốt. Cho dù chuyện này cho dù có được hay không, nàng đều có thể trở về kinh. Tránh ở chỗ này nguy hiểm, còn chịu khổ.”

Bình luận

Truyện đang đọc