CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Con giao người cho phụ thân là vì không muốn rơi vào phiền toái khi xử lý chuyện đó, thế mà giờ phụ thân còn hỏi con.” Tần Nghi Ninh vờ không nghe theo, rồi nghịch ngợm bật cười lên: “Phụ thân có ý muốn khảo nghiệm con chứ gì? Nếu con trả lời ổn thỏa thì phụ thân có thưởng không?”



Bị chọc cười bởi sự tinh nghịch hiếm thấy của nàng, Tần Hòe Viễn thầm nghĩ: chẳng qua là một đứa con gái nhỏ chưa đến tuổi cập kê, thường ngày phải tỏ ra chín chắn điềm tĩnh như bà cụ non, cũng là do tình thế bức bách.



Trong lòng ông, sự ưa thích và thương xót đối với Tần Nghi Ninh càng tăng thêm.



“Coi như con thông minh lanh lợi. Đi theo mẫu thân con, con không học tính cách thận trọng của bà ấy mà lại học đâu ra cái kiểu tinh khôn, ranh mãnh đó! Thôi được, nếu con trả lời thỏa đáng, ta còn có một cái nghiên mực Hấp (1) làm phần thưởng, thế nào?”



(1) Huyện Hấp tỉnh An Huy nổi tiếng về sản xuất nghiên mực.



“Đa tạ phụ thân.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cười rộ lên, vỗ vỗ cho rơi vụn bánh ngọt trên tay, lau khô tay, lại hớp một ngụm trà, rồi mới nói: “Con nghĩ, để xử lý việc này, có ba kế sách, gồm thượng, trung và hạ sách.”



Ánh mắt Tần Hòe Viễn chợt léo sáng, vẻ mặt lộ ra ý cười: “Ồ? Con nói xem?”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Dạ. Lúc đi ám sát, những người kia đều ngậm sẵn túi độc dược để có thể kiên cường tự sát, nhưng hiện giờ bọn họ bị bắt đột ngột, không hề có sự chuẩn bị trước. Huống hồ chúng ta thoáng cái bắt nhiều người như vậy, khó tránh khỏi phải sử dụng nghiêm hình tra tấn, dù ba mươi mấy người này đều rất kiên cường, tất nhiên sẽ phải khai thật. Lời khai của bọn họ, cũng tất nhiên phải nói cho Hoàng thượng nghe. Chỉ là phương pháp và cơ hội nói với Hoàng thượng lại có điều khác biệt.”



Tần Nghi Ninh ngẩng lên, thấy Tần Hòe Viễn khẽ gật đầu, trong lòng nàng cảm thấy tự tin hơn một chút.



“Hạ sách, là phụ thân trực tiếp lấy khẩu cung của những người kia, ngay tại triều hội vạch tội Tào Quốc trượng trước điện. Làm như thế, ưu điểm là khiến người trong thiên hạ đều biết Tào Quốc trượng lòng lang dạ thú, Hoàng thượng tận sức hòa đàm, nhưng Tào Quốc trượng lại cấu kết với người Tác - ta phá hoại hòa đàm, đối với Hoàng thượng mà nói, tâm địa như vậy, đáng bị trừ diệt.”



“Nhưng làm như vậy, cũng không có cách nào dự liệu được sau này sự việc sẽ tiến triển như thế nào.”



“Đúng là như vậy.” Tần Nghi Ninh gật đầu: “Bởi vì không biết ý tứ của Hoàng thượng đối với Tào Quốc trượng là thế nào, cho nên biện pháp đó đầy mạo hiểm, nếu chẳng may Hoàng thượng hướng về Tào Quốc trượng thì lúc đó phụ thân sẽ bị “cắn ngược”, bởi vậy con mới nói biện pháp này là hạ sách.”



“Ừ, con nói có lý.” Tần Hòe Viễn thả lỏng người, dựa vào gối dựa ở sau lưng, cười hỏi: “Trung sách thì sao?”



“Trung sách, là phụ thân bẩm báo riêng với Hoàng thượng, dò hỏi ý tứ của Hoàng thượng đối với Tào Quốc trượng, nếu muốn nhân cơ hội nắm thóp Tào Quốc trượng thì phụ thân lập tức làm lưỡi dao sắc bén của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn giữ kín thì phụ thân cũng làm như không biết chuyện này. Làm như vậy thì cuối cùng có thể sống dễ chịu trước công chúng và có thể “gõ” Hoàng thượng trở tay không kịp.”



Nói tới chỗ này, Tần Nghi Ninh nhíu mày trầm tư trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Tuy nhiên, biện pháp này cũng có nhược điểm, mặc dù có thể thăm dò được ý tứ của Hoàng thượng, nhưng khó đảm bảo Hoàng thượng sẽ không đổi ý trước điện, hoặc là sẽ bị tác động từ bên ngoài chi phối, dẫn đến sự thay đổi đột ngột, do đó phụ thân rất dễ trở thành đích ngắm, phải nhận lấy hậu quả của chuyện này.”



“Huống hồ vây cánh của Tào Quốc trượng trải khắp triều đình, nền tảng rất sâu, mặc dù phụ thân đã ngồi vào vị trí Thái sư nhưng cũng không thể tranh đoạt thế thượng phong với họ, hậu quả của việc làm bia ngắm cho Tào Quốc trượng là có thể suy ra được. Hơn nữa, Tào Hoàng hậu đã ở lâu trong cung, khó đảm bảo bên cạnh Hoàng thượng không có tai mắt, nếu chẳng may bị bọn họ biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa phụ thân và Hoàng thượng thì sự tình sẽ hỏng bét.”



Càng nói, Tần Nghi Ninh càng cảm thấy biện pháp này rất nguy hiểm, vẻ mặt nàng cũng trở nên ngưng trọng: “Nếu vì tận trung với Hoàng thượng mà không thể toàn thân trở ra, vậy là lỗ vốn rồi! Bởi vậy mới nói, trung sách này cũng không ổn.”



Tần Hòe Viễn thấy Tần Nghi Ninh phân tích sự việc thấu đáo, rõ ràng là một cô gái còn nhỏ tuổi, mà sự toàn diện trong suy xét, không hề thua kém những người lăn lộn lâu năm trong triều.



Lúc này, sự ưa thích của Tần Hòe Viễn dành cho con gái càng sâu sắc, trong lòng cũng càng cảm khái vì sao đây không phải là con trai, nếu nàng là con trai ông thì ông đã không buồn vì không có người nối nghiệp.



Tần Hòe Viễn thở dài nói: “Phân tích của con rất thấu đáo, vi phụ cho rằng, thượng sách mà đại đa số người bình thường có thể nghĩ tới, là kín đáo bàn bạc việc này với Hoàng thượng. Tuy nhiên, biện pháp này vẫn có tính mạo hiểm, dù sao không ai có thể dự liệu được những biến đổi bất ngờ có thể xảy ra.”



Được phụ thân khích lệ như vậy, Tần Nghi Ninh vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, gương mặt tươi cười đỏ lên, đôi mắt cũng sáng long lanh.



“Phụ thân khen trật rồi. Con còn có thượng sách, nhưng con nghĩ với sự thông minh của người, nhất định phụ thân đã nghĩ tới. Hay là chúng ta cùng viết ra giấy, xem thử suy nghĩ của hai cha con ta có giống nhau hay không.”



Tần Hòe Viễn bật cười: “Nha đầu này! Thôi được, con đi lấy giấy bút lại đây.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, đi tới chiếc bàn dài sơn đen mài mực, dùng bút lông nhỏ chấm vào mực đặc, lại mang giấy tới cho Tần Hòe Viễn, còn mình thì cầm một tờ giấy khác, xoay lưng về phía Tần Hòe Viễn, kê lên bàn dài, viết lên giấy.



Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng ngòi bút lông chạy sàn sạt trên giấy và tiếng rung động rất khẽ của chiếc bộ diêu trân châu rũ xuống sau gáy Tần Nghi Ninh, mùi mực thoang thoảng, hỗn hợp hương trà và mùi bánh ngọt, bầu không khí đặc biệt tĩnh lặng và an nhàn.



Tần Nghi Ninh viết vài chữ là xong, Tần Hòe Viễn cũng gác bút.



Hai người đặt hai mảnh giấy vào cùng một chỗ, chữ viết của Tần Hòe Viễn phóng khoáng hào hiệp, chữ viết của Tần Nghi Ninh đẹp đẽ tinh tế, nội dung cùng là ba chữ: Tào di nương.



Một loại cảm giác ăn ý tự nhiên phát sinh trong lòng hai cha con.



Trong một thoáng, Tần Hòe Viễn chợt nghĩ, cho dù đây không phải con trai mình thì cũng là cốt nhục của mình, là nam hay nữ có gì quan trọng, với sự thông tuệ như vậy, đứa con gái này vẫn có thể là truyền thừa của mình.



Tần Nghi Ninh cười tủm tỉm cầm lấy mảnh giấy trong tay Tần Hòe Viễn rồi ném cả hai mảnh giấy vào chậu than trên mặt đất, đốm lửa lập lòe, trang giấy nhanh chóng cuốn gập lại, cháy đen thành tro tàn.



“Giao cho di nương, để di nương bẩm báo Hoàng thượng, không những cho di nương một ân tình, mà còn khiến nhà chúng ta phủi tay sạch sẽ, rốt cuộc có đối phó với Tào Quốc trượng hay không thì cũng là xem ở ý tứ Hoàng thượng và Tào thị, dù sao thì người cũng không phải do chúng ta bắt, chúng ta không biết gì cả.”



Tần Nghi Ninh cười giảo hoạt, lại nói: “Để Hoàng thượng điều tra ra được tung tích của thích khách, không chỉ mất một hai ngày, đương nhiên mật thám mặt nạ bạc cũng có nhiệm vụ này. Nếu như chút bản lĩnh bắt người như thế cũng không có thì còn mặt mũi đâu nữa? Tào di nương không phải là người hồ đồ, nhất định sẽ nhận lấy công lao này, cũng tiện thể thay chúng ta gánh vác tất cả nguy cơ.”



“Thông minh lắm!” Tần Hòe Viễn đưa ngón trỏ khều chóp mũi Tần Nghi Ninh: “Con không sợ Tào di nương không đồng ý sao?”



“Di nương là mật thám của Hoàng thượng, phụng chỉ tróc nã thích khách, hôm nay manh mối tới trước mặt, có lý nào di nương không chịu? Vả lại, nếu di nương không đồng ý, thì chỉ cần phụ thân đích thân nói chuyện, nhất định di nương sẽ bằng lòng.”



Nghe vậy, trên khuôn mặt Tần Hòe Viễn liền lộ vẻ hơi xấu hổ, tằng hắng một tiếng, nói: “Tiểu nha đầu, chỉ toàn nói bậy! Vì con giúp ta làm việc, nghiên mực Hấp kia coi như thưởng cho con.”



Tần Nghi Ninh vui vẻ cười: “Tạ ơn phụ thân. Phụ thân mau lấy cho con xem đi!”



Tần Hòe Viễn cười ha hả: “Gấp cái gì, chẳng lẽ ta có thể quỵt nợ con sao?”



Tần Hòe Viễn xuống đất, gọi Khải Thái tới: “Mấy ngày trước ta mua nghiên mực Hấp, ngươi đi tìm mang tới Thạc Nhân Trai của Tứ tiểu thư. À, còn có một hộp bút lông kiêm hào (bút lông làm từ lông sói và lông dê), cũng mang tới cho Tứ tiểu thư.”



Khải Thái liên tục gật đầu, mỉm cười đi lấy đồ.



Tần Nghi Ninh cười lên: “Đa tạ phụ thân. Tối hôm qua không ngủ, phụ thân cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta trở về. Phụ thân về Hưng Ninh Viên ngủ bù một giấc, con cũng về Thạc Nhân Trai với nghiên mực và bút lông kiêm hào đang chờ con.”



Tâm trạng vui vẻ, Tần Hòe Viễn khoác thêm một một chiếc áo choàng tay rộng, nói: “Đi thôi, vi phụ đưa con tới vấn an lão Thái Quân trước, chúng ta đều phải đi ngủ bù.”



Tần Nghi Ninh cảm động trước sự chu đáo của Tần Hòe Viễn.



Đương nhiên Tần Nghi Ninh biết đã nhiều ngày rồi, Tần Hòe Viễn không tới thăm lão Thái Quân.



Từ chuyện ồn ào lần trước vì lọ thuốc hít, Tần Hòe Viễn tỏ thái độ lãnh đạm đối với lão Thái Quân, đương nhiên Tần Hòe Viễn biết đó là chuyện không thật, chỉ là do Tần Nghi Ninh cố ý hù dọa lão Thái Quân, nhưng ông vẫn tỏ thái độ lãnh đạm đối với lão Thái Quân, nhằm cho lão Thái Quân biết, Tần Nghi Ninh và Tôn thị đều là người ông quan tâm, điều này làm Tần Nghi Ninh rất cảm động.



Khi vừa về nhà, Tần Nghi Ninh cảm thấy nét mặt phụ thân hiền hòa nhưng trong lòng lãnh đạm.



Nhưng ở chung một thời gian lâu, đương nhiên Tần Nghi Ninh đã biết phụ thân đối với mình thật tốt.



Có lẽ, loại người túc trí đa mưu không tùy tiện thổ lộ tình cảm, nhưng sau khi thổ lộ tình cảm thì cũng không dễ dàng xa lánh.



Khải Thái tìm nghiên mực và hộp bút mang tới, giao cho Ký Vân.



Tần Nghi Ninh liền dẫn Ký Vân, theo Tần Hòe Viễn đi vào nhà trong.



Nào ngờ mới vừa vào cửa thùy hoa đã nghe thấy cách Từ Hiếu Viên không xa dường như có tiếng la khóc của phụ nữ. Vietwriter.vn



Tần Hòe Viễn biến sắc, vội vàng rảo bước đi tới.



Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ, gọi Ký Vân cũng nhanh chân theo sau Tần Hòe Viễn.



Càng tới gần Từ Hiếu Viên, tiếng khóc và tiếng mắng chửi càng rõ ràng, Tần Nghi Ninh nghe mà khiếp vía, tiếng mắng chửi là Tôn thị, còn tiếng khóc cầu xin tha thứ hình như là Tần Tuệ Ninh?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Cả đêm nàng không ở nhà, chưa kịp đến thỉnh an Tôn thị, sao đã xảy ra chuyện ầm ĩ rồi?



Trong viện, Kim mụ mụ và Thái Quất một trái một phải đỡ Tôn thị. Tôn thị đã khóc đến mức mặt mày đầy vệt nước mắt, nhưng vẫn chỉ mặt Tần Tuệ Ninh, nói: “Ngươi là đồ vô lương tâm, không có tim gan, vu oan giá họa cho ta thì ngươi có lợi gì!”



Tần Tuệ Ninh ngã ngồi dưới đất, nức nở khóc to, nhưng tiếng cãi lại cũng càng thêm rõ ràng: “Phu nhân cần gì phải như vậy, hình nhân trù ếm kia cũng không phải tìm được trong phòng của con, con vốn có ý tốt đi đưa điểm tâm cho phu nhân, nhưng phu nhân lại… Loại chuyện như thế này, làm sao con có thể giấu diếm? Trên người nó có ghi ngày sinh tháng đẻ của lão Thái Quân mà! Bây giờ lão Thái Quân tức giận ngất đi, còn chưa biết tình trạng ra sao, nhưng phu nhân chỉ biết quát tháo ta! Nếu phu nhân thật sự hiếu thuận, vì sao không đến chăm sóc lão Thái Quân mà đã vội vã cãi lại…”



Tần Hòe Viễn đi vòng qua bức tường làm bình phong ở cổng, hơi nhíu mày cắt ngang lời Tần Tuệ Ninh: “Ngươi nói là hình nhân trù ếm gì?”



“Hầu gia!”



Tất cả mọi người trong viện đều đồng loạt hành lễ.



Tần Nghi Ninh chậm rãi đi tới bên cạnh Tôn thị đang khóc thút thít không kiềm chế được, thấp giọng nói: “Mẫu thân, làm sao vậy? Người từ từ nói đừng gấp gáp, phụ thân nhất định sẽ phân xử cho người.”

Bình luận

Truyện đang đọc