Chương 508SA MẠC
Như vậy, hiện tộc Di Nặc chia làm hai ngả, một đường do những hán tử và nữ tử cường tráng còn sức chiến đấu cùng đi theo Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La băng qua sa mạc.
Một đội khác toàn là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đuối cùng với những nam tử tàn tật không thể tham gia chiến đấu, họ sẽ dừng lại bên ngoài sa mạc rồi tìm một chỗ lánh tạm.
Trong này cũng có những cặp mẹ con, vợ chồng chia lìa, nhưng những chàng trai cường tráng và những cô gái cam nguyện giơ cao vũ khí thì đều muốn liều mạng vì tương lai bộ tộc, thậm chí không tiếc hy sinh cả tính mạng mình.
Đối với những tộc nhân ở lại bên ngoài sa mạc khác, họ là dũng sĩ, là anh hùng, cũng là hy vọng để bộ tộc có thể trở lại phồn vinh.
Nếu tộc Di Nặc chỉ còn những người già yếu bệnh hoạn như họ, vậy từ nay về sau, người Di Nặc sẽ chỉ có thể làm nô lệ, con cháu đời sau cũng phải chịu số phận bị người ta cưỡi cổ đè đầu.
Chuẩn bị nước và lương khô xong xuôi, lại mang theo những tộc nhân giỏi tìm kiếm nguồn nước, đội ngũ chừng một ngàn người bên Tần Nghi Ninh liền lên đường dấn sâu vào sa mạc.
Khác với lần đi vào sa mạc trước, lúc ấy Tư Cần chưa chuẩn bị đầy đủ mà là bị truy binh đuổi vào sa mạc, dọc đường mang theo không ít người, nhưng nước và lương khô lại có hạn nên Tư Cần mới phải lần lượt vứt bỏ từng tù binh, cuối cùng ngay cả những thành viên Thanh Thiên Minh biết tung tích kho báu cũng bị ném vào sa mạc tự sinh tự diệt.
Lần này Tần Nghi Ninh đã lên kế hoạch vào sa mạc từ sớm, người của tộc Di Nặc cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Dọc trên đường đi, tuy mệt mỏi và khổ cực nhưng ít nhất một ngàn người này vẫn có thể đảm bảo được tính mạng của mình, sẽ không có ai phải chết vì thiếu thức ăn nước uống.
Lúc này, truy binh của Ô Đặc Kim Hãn cũng đã đuổi kịp những tộc nhân Di Nặc ở lại.
Nhưng mọi người đã bàn bạc xong xuôi từ sớm, có thế nào cũng kiên quyết nói mình không biết tộc nhân đang ở đâu, Tư Cần lại quả thật như dự tính của Lục Hành và Tần Nghi Ninh, vì vừa mới lên ngôi, cần giữ vững danh tiếng nên đến cùng vẫn không ra tay với những tộc nhân bị bỏ lại bên ngoài sa mạc, chỉ để họ tự sinh tự diệt tại chỗ này, không được đến quấy rầy những bộ tộc khác, cũng không cho họ được tới gần các thành trấn.
Lúc này, Tư Cần đã có thể kết luận là nhóm Tần Nghi Ninh đã đi vào sa mạc.
“Đúng là can đảm lắm. Bản Hãn đã coi thường hai kẻ này thật rồi.”
Vốn tưởng người Đại Chu đều là một đám nhát gan, đầu óc phát triển nhưng tay chân yếu ớt, không ngờ hai kẻ này lại dám liều mạng dẫn theo những người chưa quen biết của tộc Di Nặc vào sa mạc.
Võ tướng đi cùng quan sát nét mặt Tư Cần, miệng câm như hến.
Dù trước nay Tư Cần luôn khá bao dung với thuộc hạ, song là một người lính, tất cả mọi người đều biết Khả Hãn và A Na Nhật Hãn là từ thanh mãi trúc mã trở thành vợ chồng, tình cảm vô cùng sâu nặng.
Đã tìm ra tung tích hung thủ sát hại A Na Nhật Hãn nhưng lại không đuổi theo kịp, không biết bây giờ trong lòng Khả Hãn đã tức giận tới mức nào.
Dù sao cũng đã nhìn quen thủ đoạn tàn nhẫn của A Na Nhật Hãn, cho dù Ô Đặc Kim Hãn không phải người như vậy thì trong lòng bọn họ cũng vô cùng sợ hãi.
Võ tướng cầm đầu là người đã đi theo Tư Cần lâu năm từ tận hồi còn trong quân đội, đã khá quen thân với Tư Cần, hiểu rõ hắn không phải người giận cá chém thớt nên mới dám đứng ra hỏi: “Khả Hãn, chúng ta có đuổi theo không?”
Tư Cần mím môi suy tư chốc lát, sau bảo: “Nếu vào sa mạc, quả thực không dễ đuổi theo. Thứ nhất là quá mức nguy hiểm, thứ hai là thời tiết trong sa mạc quá tồi tệ, hơn nữa cũng không dễ dàng xác định phương hướng, không thể tự nhiên để các tướng sĩ bỏ mạng oan được.”
“Khả Hãn nói phải.”
Những người đã quen đánh trận như họ, khi gặp tình huống tồi tệ như vậy đều sẽ không tiếp tục truy kích để tránh gây ra thương vong không đáng có.
Thường ngày, khi Tư Cần chỉ dạy những võ tướng như bọn họ cũng thường xuyên nói “thép tốt phải dùng vào dao gươm”, không dưng lại để binh sĩ đi chịu chết thật sự không phải cách làm sáng suốt.
Tư Cần đứng dậy, cơ thể cao lớn cơ hồ đội cả nóc lều bằng vải đơn sơ phía trên.
Hắn bước tới cái bàn gỗ đơn giản cạnh đó, chắp tay cẩn thận quan sát tấm bản đồ bên trên.
Thấy vậy, mọi người cũng cùng tiến lên theo. Còn có người tâm tư tỉ mỉ bưng cả đế đèn tới.
Trên bản đồ là sông núi thổ địa Tác - ta, có cả những sa mạc trải dài.
Bàn tay chai sần do quanh năm cầm binh khí men dọc theo hướng sa mạc, cuối cùng chỉ vào mấy địa điểm gần biên giới Đại Chu.
“Phái người canh giữ ở những địa điểm gần Đại Chu quanh rìa sa mạc, chú trọng vào mấy địa điểm này, một khi có người ra khỏi sa mạc thì lập tức bắt giữ giải về.”
“Dạ.”
Thuộc hạ lập tức lên tinh thần, cao giọng tuân lệnh.
Thấy Tư Cần không vì không muốn nhanh chóng báo thù cho A Na Nhật Hãn mà mặc kệ sống chết của các tướng sĩ, trong lòng mọi người càng tôn sùng vị Khả Hãn mới này hơn.
Trước kia, Tư Cần dựa vào chiến công hiển hách và tài chỉ huy xuất chúng để khiến những quân lính dưới tay tâm phục khẩu phục.
Bây giờ, sự tỉnh táo cơ trí và lòng nhân nghĩ của hắn lại càng khiến lòng dạ mọi người được yên ổn.
Tuy nói ra thì có hơi bất kính, nhưng Tư Cần làm Khả Hãn thực sự là tốt hơn A Na Nhật Hãn nhiều lắm.
Mới đăng cơ một thời gian ngắn ngủi, Tác - ta đã lập tức thay đổi diện mạo mới chỉ trong chưa bao lâu, mọi người không cần lo lắng bị bắt bị giết mà không có một lý do nào, Khả Hãn mới không phải bạo quân, sẽ không lấy tính mạng bọn họ để làm những việc không thỏa đáng. Chỉ cần nghiêm túc làm việc, họ tất sẽ nhận được đãi ngộ tương xứng. Có thể đi theo một Khả Hãn như vậy, họ cũng có thể an tâm làm việc, mặc sức thể hiện tài năng và bản lĩnh của mình.
Tinh thần mọi người dâng cao, vội vàng chạy đi làm việc Tư Cần đã giao phó.
Mà thời gian này, đội ngũ gần một ngàn người của Tần Nghi Ninh đang chống chọi giá lạnh trốn sau một đụn cát lớn ngược hướng gió để nghỉ ngơi.
Người xung quanh cùng im thin thít, không ai còn sức lực dư thừa để nói chuyện. Lúc này, có thể tiết kiệm được chút sức lực nào thì phải tiết kiệm hết bằng ấy, không cần thiết thì không được nói thêm một câu, tựa hồ những việc ấy đều là lãng phí thức ăn và nước uống.
Tần Nghi Ninh nhìn Lục Hành toàn thân bọc kín áo bông mà vẫn lạnh tới run rẩy, hai mắt nhắm chặt, đôi môi tái mét nằm bên cạnh thì không khỏi lo lắng nhíu chặt mày.
Dọc trên đường đi, họ vẫn luôn hết sức cẩn thận, chỉ là tốc độ thì còn chậm hơn cả trước khi tiến vào sa mạc. Bởi vì Lục Hành nhiễm phong hàn, bệnh tình trở nặng, trị liệu không kịp, dược liệu cũng là vật phẩm vô cùng hiếm hoi trong tộc Di Nặc, bởi vậy nên bệnh của Lục Hành khó mà thuyên giảm.
Nghĩ khi xưa Lục Hành vốn được lớn lên trong nuông chiều tại Lục gia, tới nay chưa từng gặp phải biến cố lớn như vậy, càng chưa từng chịu khổ cực đến thế. Trong lần chạy trốn quy mô lớn này, sợi dây thần kinh luôn căng thẳng của Lục Hành như bỗng nhiên đứt phựt, một cơn nóng trong dồn nén không thể phát ra, lại thêm họ phải lưu lạc trong điều kiện gian khổ, bị bệnh nặng như vậy cũng là chuyện đã nằm trong dự tính.
Chẳng qua, Tần Nghi Ninh mà ai nấy đều đoán rằng sẽ bị bệnh thì trông lại còn khỏe mạnh hơn Lục Hành nhiều. Tất cả đều đã đoán sai.
Lần này Lục Hành bị bệnh, mọi việc chăm sóc đều do Tần Nghi Ninh lo lắng, Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La thì giúp đỡ thêm.
Tần Nghi Ninh vốn cẩn thận, lại nhường ngựa của mình cho Lục Hành, còn mình thì dắt ngựa đi bộ, chăm sóc Lục Hành rất tốt. Chỉ là một số việc nàng vẫn không tiện làm, chỉ đành nhờ tới Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La hỗ trợ.
Vốn họ cho rằng Tần Nghi Ninh là một nữ nhân xinh đẹp yếu ớt, có thể nhường ngựa lại đã là việc khiến người ta vô cùng bất ngờ, lại không nghĩ rằng nàng còn có thể vững vàng đi bộ trong sa mạc. Hơn nữa thể lực nàng cũng có hạn, ấy vậy lại chưa từng làm phiền người khác, càng không có tính vô tư không biết nghĩ, uống nước cũng chỉ uống một ngụm vô cùng kiềm chế, sẽ không khiến những người khác phải uống ít đi một ngụm vì mình.
Một nữ tử xinh đẹp khiến người ta yêu kính.
Mà trong dân tộc hào sảng như Tác - ta này, nữ tử kiên cường lại xinh đẹp như vậy càng khiến tâm trí người ta hướng về.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sự kiên cường của nàng khiến lòng người bội phục, sự thông minh và tỉnh táo của nàng cũng khiến người ta tâm phục khẩu phục. Cho dù biết nàng là phận nữ đã có chồng, trong tộc vẫn có rất nhiều chàng trai đem lòng thầm thương, nguyện lòng nhường lại phần lương khô và nước uống của mình. Chỉ là, đến giờ, nàng vẫn chưa từng nhận.
Tần Nghi Ninh có thể cảm nhận được lòng tốt của mọi người, những nàng sẽ không cướp đoạt đồ ăn thức uống của kẻ khác. Trong sa mạc này, nước và thức ăn chính là thứ quan trọng nhất để giữ mạng, nàng ăn đồ của người khác thì sẽ khiến người ta gặp thêm mấy phần nguy hiểm phải đối mặt với cái chết, chuyện như vậy nàng quyết sẽ không làm.
Bệnh của Lục Hành khiến Tần Nghi Ninh vô cùng lo lắng. Dù sao họ cũng đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn, Lục Hành lại là ân nhân cứu mạng của nàng. Người bạn này có thể nói là đã dốc hết tâm sức với nàng, nàng muốn dùng mọi cách để báo đáp, đương nhiên không thể bỏ mặc hắn được. Song điều kiện trong sa mạc có hạn, bọn họ lại phải di chuyển trong sa mạc, tình huống như vậy thực sự không thể nghỉ ngơi một lúc nào, vì vậy mà tình hình Lục Hành thoạt trông càng có vẻ thêm nguy hiểm.
Mà một vấn đề khó khăn khác, đó chính là Tần Nghi Ninh không thạo ngôn ngữ đối phương.
Đến bây giờ Tần Nghi Ninh vẫn chỉ biết những chữ đơn giản như: ăn cơm, nghỉ ngơi, vệ sinh linh tinh, còn những từ phức tạp hơn thì nàng nghe không hiểu mà nói cũng không biết nói. Nếu Lục Hành đã hôn mê không thể nói chuyện, vậy giao tiếp với mọi người chính là vấn đề lớn nhất.
Mà tình hình Lục Hành bây giờ thì lại khi mê khi tỉnh, thường xuyên hiểu sai một số chuyện gấp, khi có chuyện Tần Nghi Ninh muốn chỉ huy vài điều khẩn cấp thì đại đa số người cũng không nghe hiểu.
May là vẫn còn vị đại thúc A Nhĩ Hãn cụt tay kia, chỉ cần Tần Nghi Ninh không dùng những từ ngữ quá phức tạp, đại thúc A Nhĩ Hãn vẫn có thể hiểu được, còn có thể giúp đỡ giải thích cho các tộc nhân bên mình, cũng có thể chuyển những lời tộc nhân nói thành tiếng Đại Chu đơn giản để phiên dịch cho nàng nghe, giúp nàng khi muốn ra lệnh hay bỏ lệnh thì cũng thuận lợi hơn.
“Hắn còn đang sốt.” A Nhĩ Hãn nói có vẻ lo lắng: “Tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây? Trong đội ngũ chúng ta không có đại phu, hơn nữa trông hắn cũng không phải khỏe mạnh lắm.”
Tần Nghi Ninh cũng rất lo lắng, thay Lục Hành siết chặt tấm áo bông trên người. Lúc này, tốt nhất là có thể dùng khăn tay lạnh đắp lên trán hoặc là dùng rượu để lau người hạ nhiệt cho Lục Hành, nhưng với điều kiện của họ hiện tại, đến uống nước cũng phải tính toán, chỉ mong giữ mình không bị chết khát là đã tốt lắm rồi, làm gì còn có dư để nhúng ướt khăn đắp cho Lục Hành.
Giờ khắc sinh tử, Tần Nghi Ninh không tiện lo nghĩ tới những chuyện khác, liền đặt luôn bàn tay giá tới phát cóng của mình lên trán Lục Hành.
Hình như Lục Hành có thoải mái hơn, cọ cọ vào bàn tay nàng, đôi môi khô khốc tái nhợt khẽ lẩm bẩm: “Mát quá!”
Tần Nghi Ninh nhíu mày, thực sự không biết làm sao.
Nếu để Lục Hành phải mất mạng, nàng thực sự vô cùng áy náy với hắn.
Hôm ấy, nếu không phải Mục Tịnh Hồ và Lục Hành thấy tình hình có điều không đúng mà chạy tới, Lục Hành lại không để ý việc đàm phán đã sắp thành tới Tư Cần mà bất chấp hỗ trợ, e nàng đã bị làm nhục đến chết.
Ân tình của Mục Tịnh Hồ nàng nhất định sẽ báo đáp.
Còn ơn của Lục Hành thì nàng vẫn chưa kịp báo, làm sao có thể để hắn chết trong sa mạc như thế được?