CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh thầm hiểu, phủ Định Quốc công xảy ra chuyện lớn như vậy đã gây ra thương tổn không thể xóa nhòa đối với các nữ quyến. Sống sót gánh chịu tất cả thống khổ có khi còn không bằng chết đi rồi tất cả đều nhẹ như không.



Một người phụ nữ như ngoại tổ mẫu, chỉ sau một đêm đã mất đi tất cả, vẫn phải kiên trì, cắn chặt răng dẫn dắt những nữ quyến không có chủ kiến này tiếp tục sống, thời gian tới con đường của họ sẽ rất gập ghềnh, rất khó đi.



Nhất là, trong lòng họ còn tràn đầy uất hận.



Mặc dù Tần Hòe Viễn ngầm đồng ý để nàng trợ giúp họ, cũng không thừa nước đục thả câu, giẫm đạp họ để nâng mình lên, nhưng dù sao thì ông cũng là Thái tử Thái sư, là bề tôi được sủng ái của Hoàng thượng.



Không nói chuyện xa xôi, trước mắt Tần Hòe Viễn đã bị ép buộc phải nạp Tào thị làm thiếp, rồi một ngày đó trong tương lai, hôn sự của nàng còn có thể có quan hệ không thể tách rời với hoàng gia.



Nữ quyến của nhà Định Quốc công căm thù hoàng gia, mà người của Tần gia khó tránh khỏi có mối quan hệ chằng chịt với hoàng gia, hai bên không đi chung một đường, ngoại tổ mẫu nói gì cũng không có tác dụng, chỉ còn một cách duy nhất là rời xa.



Tần Nghi Ninh không tức giận, cũng không thất vọng, nàng chỉ buồn cho thói đời quá gian nan.



Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Nghi Ninh, Định Quốc công phu nhân khẽ thở dài, lại một lần nữa vỗ vỗ lên vai nàng, rốt cuộc không nói một lời thừa.



Tôn thị không kiềm chế được cảm xúc của mình, ôm mặt khóc nức nở.



Trước kia Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu cưng chiều em chồng, thấy Tôn thị như vậy thì sẽ an ủi, nhưng hôm nay bản thân họ đang chìm đắm trong nỗi đau thương tột cùng, nên cũng không chiếu cố tới bà.



Tần Nghi Ninh kéo tay Tôn thị, ý bảo bà đừng khóc nữa. Khi thấy bà đã thật sự nín khóc, nàng mới nói: “Ngoại tổ mẫu nói đã liên hệ được nơi chuyển đến, nhưng là muốn đi tới nơi nào? Một đại gia đình đông như thế này, mà sản nghiệp của phủ Định Quốc công đều đã bị tịch biên rồi, mọi người đều là phụ nữ, lại không có hộ viện bảo vệ, thì có thể an cư ở nơi nào?”



Thấy thái độ của Tần Nghi Ninh chân thành, không mảy may khúc mắc, Định Quốc công phu nhân không khỏi vui mừng mỉm cười.



“Nếu Nghi tỷ nhi lo lắng, thì có thể đến xem, chỗ đó thật ra cũng không xa nơi này.”



Tần Nghi Ninh nhìn vẻ mặt của Định Quốc công phu nhân, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.



Cách nơi này không xa, lại có thể tiếp nhận nhiều nữ quyến như vậy, mà còn có thể khiến Định Quốc công phu nhân yên tâm đưa nữ quyến vào ở…



Đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng kinh ngạc thốt lên: “Người muốn đến Tiên Cô Quan?”



Định Quốc công phu nhân ngạc nhiên khi thấy nàng đoán ra nhanh như vậy, liền gật đầu.



Tần Nghi Ninh cùng Tôn thị dẫn dắt Kim ma ma, Thái Quất, Tùng Lan, Băng Đường và Thu Lộ ở lại trợ giúp một nhà Định Quốc công phu nhân chuẩn bị một phen. Trong thời gian đó, nàng còn dành thời gian bảo Tùng Lan đi gọi Chung đại chưởng quỹ, ngay tại chỗ lấy ra ngân phiếu một trăm lượng và ba nghìn lượng bạc đưa cho họ.



Các chủ tớ nữ quyến ngồi lên tổng cộng sáu chiếc xe ngựa, vội vàng đi, sau giờ Ngọ đã đến Tiên Cô Quan.



Có tiểu đạo cô nhìn ra xa thấy mọi người đã tới, liền chạy vội về báo tin.



Khi đoàn người tới trước sơn môn, Lưu tiên cô đã dẫn theo mấy đạo cô trẻ tuổi ra nghênh đón.



“Vô Thượng Thái Ất Độ Ách Thiên Tôn! Lão phu nhân, các vị thái thái, nãi nãi, các cô nương vẫn khỏe chứ? Nghe nói các vị định tìm nơi nương tựa, tiểu đạo đã sai người thu dọn tòa viện, để các vị vào ở.”



Lưu tiên cô mặc đạo bào xám, khoác áo choàng xanh mới tinh, cũng không biết có phải là béo ra không, trông tròn tròn đôn hậu, khuôn mặt hiện ra một nụ cười khôn khéo.



“Đa tạ Lưu tiên cô thu nhận và giúp đỡ.” Định Quốc công phu nhân thở dài, dẫn theo các nữ quyến theo Lưu tiên cô vào sơn môn: “Lưu tiên cô tính toán tài tình, trước kia ngài đã dự đoán đúng tất cả mọi việc rồi.”



“Ài, thật ra tiểu đạo hy vọng là mình nói đúng.” Lưu tiên cô cũng thở dài, thấy Băng Đường đứng ở một bên, trang phục sạch sẽ và xinh đẹp đang chớp đôi mắt to long lanh nước nhìn mình, không cầm lòng được nở nụ cười: “Ài chà, là Tĩnh Trăn, mau tới đây để sư phụ xem nào!”



“Sư phụ.” Băng Đường buông cánh tay Tần Nghi Ninh ra, mỉm cười bước tới trước hành lễ.



Lưu tiên cô vỗ vỗ đầu Băng Đường, nói: “Trông con hôm nay rất tốt. Tần tiểu thư thật sự là người nhân nghĩa.”



Tần Nghi Ninh đỡ cánh tay Tôn thị, mỉm cười nói: “Quan chủ quá khen rồi, tiểu nữ không dám nhận.”



Lưu tiên cô đưa mắt nhìn lướt qua đám nữ quyến mặc đồ trắng ở phía sau, lại thấy hai nữ hầu già nâng một thiếu phụ trẻ tuổi, mặt tái nhợt, phía sau còn có một phụ nữ dáng vẻ mới có thai ôm một đứa trẻ còn bọc trong tã lót, liền nói: “Tiết trời lạnh lẽo, không bằng mời phu nhân và các nãi nãi vào phòng nghỉ ngơi trước.”



“Cũng tốt. Làm phiền tiên cô.” Định Quốc công phu nhân cười cảm kích.



Lưu tiên cô gọi hai đệ tử tới: “Các ngươi đưa chư vị vào thiên viện trước.”



“Dạ, sư phụ.”



Hai tiểu đạo cô chắp tay nói, rồi dẫn mọi người đi tới thiên viện ở phía tây bắc.



Lưu tiên cô liền dẫn đoàn người của Định Quốc công phu nhân, Tôn thị và Tần Nghi Ninh đi vào viện của mình.



Dọc đường, Lưu tiên cô không ngừng quan sát khuôn mặt trắng bệch của Tôn thị.



Ai ngờ vừa tới trước cửa viện, đã nghe giọng nói oán trách của một thiếu niên: “Sao đi lâu vậy? Chủ tử chờ sốt ruột rồi.”



Hai bên đi đối diện, Tần Nghi Ninh và Băng Đường đều mở to mắt.



Thiếu niên trước mặt tuổi chừng mười bảy, mười tám, không cao không thấp, gương mặt kháu khỉnh, mày rậm mắt to, mặc một áo bông màu lam sẫm, bên ngoài khoác một áo choàng ngắn bằng lông dê, đội mũ lục hợp. Lúc này cậu ta cũng kinh ngạc nhìn các nàng, ánh mắt vừa chạm đến Băng Đường, da mặt vốn trắng nõn lập tức đỏ ửng.



Là thiếu niên ngày hôm ấy bụm miệng Băng Đường trong chính điện!



Hắn ở chỗ này, như vậy người thanh niên được Lưu tiên cô gọi là “Chủ đông” cũng ở đây?



Quả nhiên, rèm cửa độn bông nhà chính được vén lên, một vị công tử tuấn tú khoác áo gấm cổ lông sóc bước ra. Vóc người hắn cao gầy, mi dài mắt phượng, phong thái ôn hòa, đúng là người thanh niên mà trước kia Tần Nghi Ninh từng gặp.



Tần Nghi Ninh vội cúi đầu, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, không khỏi đỏ mặt xấu hổ.



Vừa nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của nàng, mặc dù Bàng Kiêu vẫn nhìn thẳng phía trước, lưng hơi khom xuống để làm giảm đi khí thế con nhà võ của mình, nhưng ánh mắt cũng không kềm chế được, lộ ra vẻ xấu hổ.



Ánh mắt tinh nhanh của Lưu tiên cô lướt qua lại trên mặt mấy người, rồi bà nhếch miệng cười: “Nào, nhanh lên đi, ngoài trời lạnh quá, tất cả vào trong nhà nói chuyện đi! Chỗ ở của tiểu đạo chật hẹp, trong phòng đã đặt chậu than, dù sao cũng đã gặp mặt rồi, cũng không phải là người lạ, mời chủ đông cũng cùng vào đi.”



Khách thì làm theo sự an bài của chủ nhà, Lưu tiên cô đã nói như vậy, mà từ nay về sau Định Quốc công phu nhân dẫn theo nữ quyến còn phải sống ở chỗ này, Tần Nghi Ninh cũng không phản đối, liền đỡ Tôn thị và Định Quốc công phu nhân vào phòng.



Phòng trong quả thật ấm áp như xuân.



Lưu tiên cô ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, mời mọi người tùy ý ngồi xuống.



Vị chủ đông trẻ tuổi kia ngồi ở bên tay trái của Lưu tiên cô, thiếu niên tùy tùng đứng sau lưng hắn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Định Quốc công phu nhân và Tôn thị ngồi đối diện hắn, Tần Nghi Ninh vẫn đứng phía sau lưng ngoại tổ mẫu, tạm thời cho mấy người Băng Đường và Kim ma ma tới ở phòng ngoài.



Tần Nghi Ninh thấy Lưu tiên cô nhàn nhã ung dung uống trà, nghĩ đến tính nết thường ngày của bà, nàng cũng không muốn dây dưa, liền hành lễ rồi nói: “Hôm nay ta đến đây, ngoại trừ giao phó nữ quyến nhà ngoại tổ mẫu nhờ Quan chủ chiếu cố, còn có một việc muốn làm phiền Quan chủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc