CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu cười nhạt: “Quá khen rồi, về thủ đoạn chơi xấu, bản vương còn thua kém Vưu tướng quân một bậc!”



“Ngươi! Ta chơi xấu lúc nào?”



“Giữ chặt kho báu của Thánh thượng, lại cố chấp tự xem mình là bề tôi tín nhiệm nhất của Thánh thượng, lợi dụng binh quyền trong tay muốn trộm kho báu, còn chụp mũ lên đầu bản vương, còn không phải là chơi xấu, thì là cái gì?”



“Ngươi ngậm máu phun người!” Vưu Mãnh bị chọc tức giậm chân, chỉ vào Bàng Kiêu liền mắng: “Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì rất giỏi rồi, còn ai không biết nội tình của ngươi! Hôm nay không có binh quyền trong tay mà ngươi còn càn rỡ như vậy, trước kia thống lĩnh Hổ Bí quân, trước mặt Thánh thượng ngươi còn càn rỡ đến mức nào nữa! Thảo nào Thánh thượng tước binh quyền của ngươi!”



Câu này chọc đúng nỗi đau của Bàng Kiêu. Nếu như mấy câu trước đó đều là diễn, thì cảm xúc mà câu này gây nên, cũng phát ra từ đáy lòng.



Hổ Bí quân là tâm huyết của Bàng Kiêu, binh tướng ở đó đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn. Thế mà chỉ với một câu nói của Lý Khải Thiên, Hổ Bí quân liền giao cho người khác! Cho dù là người có khoan dung độ lượng cỡ nào, cũng không cam lòng, huống chi Bàng Kiêu còn luôn bị nghi ngờ như vậy.



Vẻ mặt bình tĩnh, Bàng Kiêu không tiếp tục tranh cãi với Vưu Mãnh, chỉ kéo tay Tần Nghi Ninh, đẩy Vưu Mãnh ra, quát: “Tránh ra!”



“A! Các ngươi không thể đi ra!”



Nhưng Bàng Kiêu không thèm đếm xỉa, kẻ nào cản đường, hắn liền đẩy ra. Sức lực của hắn phối hợp với một chút nội kình khiến mấy binh sĩ Long Tương quân thực sự không ngăn được hắn.



Vưu Mãnh vội vàng sai mấy người đuổi theo.



Nhưng sau khi rời khỏi hang, Bàng Kiêu cũng không đi xa, mà trở lại xe ngựa nghỉ ngơi, chuyện trong hang dường như không liên quan tới hắn nữa.



Trong xe ngựa, Tần Nghi Ninh dựa vào vai Bàng Kiêu, nắm bàn tay đầy vết chai của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đừng nóng giận, nóng giận với những người này là không đáng.”



“Ta biết.” Bàng Kiêu cúi xuống, cũng nắm tay Tần Nghi Ninh ngắm nghía.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Cũng đừng tiếc nuối, mặc dù chàng không có quân quyền, nhưng suy cho cùng các huynh đệ đều là có tình bằng hữu vào sinh ra tử, làm sao có thể nói mất là mất? Chỉ cần chúng ta còn, thì nhất định sẽ có ngày kề vai chiến đấu.”



Những lời này đều thấm thía tận tâm can Bàng Kiêu.



Hắn ngẩng lên nhìn gương mặt vô cùng tươi đẹp của Tần Nghi Ninh, không cầm lòng được mỉm cười: “Sao chuyện gì nàng cũng đều nghĩ thông suốt như vậy?”



“Đương nhiên là bởi vì bản cô nương nghĩ thông suốt chứ sao!” Tần Nghi Ninh cười khẽ.



Bàng Kiêu mở rộng vòng tay, ôm Tần Nghi Ninh vào lòng, hôn lên môi nàng: “Cũng may mà có nàng bên cạnh ta, bằng không ta sợ mình sẽ ra tay đả thương người.”



“Ta biết chàng sẽ không hành động như vậy.” Tần Nghi Ninh cọ cọ trong lòng Tần Nghi Ninh: “Chàng là một người lý trí, biết mình đang làm cái gì, cũng biết mình nên làm cái gì. Bởi vậy thiếp không mảy may lo lắng.”



Bên cạnh có người hiểu và tin tưởng mình như vậy, Bàng Kiêu cảm thấy lòng dễ chịu và ấm áp, vui vẻ mỉm cười.



May mà lúc này có người ở bên cạnh hắn.



***



Lý Khải Thiên liên tục nhận được tin tức từ bồ câu đưa thư, cho đến lúc này xem qua hai thư mới nhất, y mới hoàn toàn yên tâm.



Thư thứ nhất do Bàng Kiêu gửi về, nói đã tìm được kho báu. Thế nhưng hắn nghi ngờ Vưu Mãnh sẽ ngầm chiếm đoạt kho báu, thỉnh cầu Thánh thượng nhanh chóng điều binh trông coi, để phòng ngừa người ngoài nhân cơ hội lợi dụng sơ hở. Đồng thời, hắn còn than phiền một câu, vì sao Thánh thượng không tin tưởng hắn.



Thư thứ hai, do Vưu Mãnh gửi về, ý tứ cũng rất ngắn gọn rõ ràng, nói kho báu đã tìm được, đang được kiểm kê và chuẩn bị chuyển đi, đoán chừng khoảng nửa tháng là Thánh thượng có thể đón nhận kho báu. Mặt khác, Trung Thuận thân vương và Vương phi đều an phận thủ thường ở bên ngoài cửa hang, cách đó không xa, vẫn chưa rời đi, dù Trung Thuận thân vương không tín nhiệm hắn, nhưng vẫn trung thành với Thánh thượng.



Chuyện này đối với Lý Khải Thiên, giống như song hỉ lâm môn.



Kho báu đã tìm được. Hơn nữa, việc tìm kho báu lần này khiến y hiểu ra trước đó mình đã lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, trên thực tế Bàng Kiêu rất trung thành đối với y.



Lý Khải Thiên cầm tờ giấy kia lật xem vài lần, cuối cùng mới đưa vào ngọn lửa nến thiêu hủy.



Thở ra một hơi dài, rốt cuộc đã có được một số bạc lớn, chuyện cứu trợ thiên tai cũng có thể không còn căng thẳng. Nói không chừng, cuối cùng còn có thể còn lại một số bạc lớn giữ lại phòng khi cần đến.



Tâm trạng của Lý Khải Thiên rất tốt, nhờ vậy các đại thần trong triều tiếp xúc với y cũng cảm thấy thoải mái, khắp kinh thành đều hòa hợp vui vẻ.



Mà so với lúc ở kinh thành thì điều kiện ăn ở của Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh không bằng, nhưng tâm trạng rất thoải mái.



Theo thánh chỉ, Thánh thượng đã bảo ở tại chỗ đợi lệnh, Bàng Kiêu đành phải tuân theo. Bởi vì trong hang đang kiểm kê kho báu, lại phải lần lượt chuyển các rương ra ngoài, thực sự rất phiền phức, cho nên hắn cũng không tiện ở trong xe ngựa với Tần Nghi Ninh, liền sai phái các thủ hạ buộc tre trúc ghép thành một căn lều hình tam giác ở cách đó không xa.



Tần Nghi Ninh từng ở trong núi, lại có Bàng Kiêu ở bên cạnh trợ giúp, việc ăn, mặc, ở, đi lại cũng không có gì bất tiện, cuộc sống của hai người thật sự là rất thoải mái.



Dưới sự giám thị của Long Tương quân do Vưu Mãnh bố trí, Tần Nghi Ninh còn đưa Bàng Kiêu đi hái rau rừng, săn thú.



Bàng Kiêu một tay cầm cung, tay kia nắm vai Tần Nghi Ninh, nói: “Nghi tỷ nhi, nếu như sau này chúng ta có thể sống một cuộc sống thảnh thơi như thế này thì tốt quá. Ăn uống tự cấp tự túc cũng không lo, còn khỏi phải lo lắng, phiền não chuyện khác.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Sẽ rất tốt, chỉ cần chăm chỉ làm ăn, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn.”



Hắn tán thưởng thái độ tự tin và kiên cường của Tần Nghi Ninh, không như những nữ nhân thích sống đời tầm gửi vào người khác. Vietwriter.vn



Vì lo sợ để lộ bí mật, Vưu Mãnh rất thận trọng đối với việc chuẩn bị vận chuyển kho báu.



Sáng sớm hôm nay, người của Long Tương quân đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, đã trở về.



“Những hàng hóa này cứ chở đi trước, hay là đợi tất cả hàng hóa đều đưa lên mặt đất, rồi mới chở cùng một lượt?”



Vưu Mãnh hơi do dự.



“Hàng hóa” giá trị lớn như vậy, nếu đang vận chuyển mà chẳng may xảy ra bất trắc, thì sẽ mất hết?



Thế nhưng phân tán ra, thì người áp giải theo xe cũng phải phân tán theo, việc bảo vệ đương nhiên sẽ yếu đi, chỉ cần thất lạc một xe thôi, hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm rồi.



Vưu Mãnh nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc nhất thời cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.



Bất giác hắn nhìn về phía Vương gia và Vương phi đang hòa hợp khăng khít trong căn lều trúc cách đó không xa.



Hắn thật sự muốn trưng cầu ý kiến của Bàng Kiêu, nhưng mấy lời tuyệt tình trước đó khiến hắn không thể mặt dày tới hỏi. Còn muốn xin chỉ thị của Thánh thượng, thì phải dùng bồ câu đưa thư, mà như thế, lời nói nửa tháng sau Thánh thượng sẽ nhìn thấy kho báu lại trở thành lời phóng đại. Nếu bởi vậy mà Thánh thượng phán quyết hắn khi quân, thì…



Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc Vưu Mãnh cắn răng quyết định: “Chờ một chút đi, ba trăm người chúng ta bảo vệ một đội xe ngựa, cũng tương đối an toàn một chút.”



Đương nhiên người của Long Tương quân nghe theo sự dặn bảo của Vưu Mãnh.



Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu ở cách đó không xa, láng máng nghe được cuộc đói thoại của bọn họ, liền liếc nhìn nhau, rồi đều thản nhiên đi làm chuyện khác.



Đợi sau khi đoàn người của Vưu Mãnh chạy tới chạy lui hai ngày, đưa tất cả rương trong hang ra ngoài, Bàng Kiêu mới thả con chim bồ câu đưa thư cuối cùng lên trời.



Nội dung thư báo cho Lý Khải Thiên biết, đoàn xe có tổng cộng bao nhiêu rương, trong mỗi rương đựng cái gì, còn nhắc nhở Lý Khải Thiên, cẩn thận đừng để người khác lừa dối.

Bình luận

Truyện đang đọc