CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lâm Thục phi cụp mắt nhìn cô gái quỳ gối trước mặt, sự ghen tỵ trong mắt hầu như không thể che giấu nổi.



Chính là nữ tử này khiến cho Hoàng thượng một lòng chỉ biết có nàng! Khiến Hoàng thượng không đếm xỉa tình cảm mà nàng ta đã hầu hạ nhiều năm, mặc dù muốn phong hậu, cũng muốn lướt qua nàng ta!



Nàng ta thừa nhận, gia thế của mình không bằng Tần Nghi Ninh.



Nhưng như thế thì sao?



Đó hoàn toàn không phải lý do nàng ta nhượng bộ! Nếu xét về thâm tình, xét về sự thấu hiểu Hoàng thượng, có ai hơn nàng ta chứ?



“Tần muội muội có tội gì? Đừng nên nói như vậy, nghe ra dường như bản cung làm gì ngươi vậy.” Lâm Thục phi cũng không để Tần Nghi Ninh đứng dậy mà khẽ phe phẩy quạt tròn, bước đi thong thả: “Nghe nói muội muội lớn lên trong rừng núi? Có biết chữ không?”



Tần Nghi Ninh không mở miệng, lựa chọn im lặng. Dù sao thì Lâm Thục phi cũng không thực sự muốn hỏi nàng, mà chỉ muốn làm nhục nàng mà thôi.



Quả nhiên, Lâm Thục phi không cho nàng cơ hội trả lời, liền nói: “Hoàng thượng chúng ta đọc đủ loại thi thư, lúc bảy tuổi đã làm thơ, tám tuổi đã viết chữ rất đẹp, nếu muội muội ít học, sợ là khó hầu hạ Hoàng thượng cho tốt được.”



Cố Thường khoanh tay đứng một bên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khẩy mờ nhạt.



Lý Nghiên Nghiên cũng nhíu mày, nói: “Thục phi nương nương nói rất đúng. Tuy nhiên, nữ tử vô tài là nữ tử có đức, hầu hạ Hoàng thượng cũng không phải là thi làm Trạng nguyên, chỉ cần Hoàng thượng coi trọng Tần muội muội, ngoài ra cũng không cần lo lắng nhiều.”



“Lý muội muội cũng biết ăn nói lắm.” Lâm Thục phi cười nhạt: “Xem ra phủ An Quốc công và phủ An Bình Hầu qua lại thân thiết đó.”



Lý Nghiên Nghiên mỉm cười: “Bẩm nương nương, quả thật thần nữ và Tần muội muội có quan hệ thân thiết.”



“Thật là khó cho tình cảm sâu sắc của tỷ muội các ngươi. Tuy nhiên Lý muội muội nói cũng đúng, một nha đầu hoang dã, không biết được một chữ, thì làm sao đòi hỏi nàng ta phải hiểu được phép tắc. Chỉ cần dáng vẻ không trở ngại, đừng chướng mắt cảnh trí trong cung là được.”



Nghe Lâm Thục phi nói như vậy, Lý Nghiên Nghiên rất tức giận, nàng ta nhíu mày, cụp mắt xuống, chưa tìm được lời lẽ có thể phản bác thì đã nghe Tần Nghi Ninh lên tiếng.



“Thục phi nương nương nói đúng. Thần nữ thô bỉ, thực sự không xứng hầu hạ thánh giá. Chỉ có điều Hoàng thượng là người học rộng tài cao, há chỉ hợp ý loại nữ tử có dung mạo tầm thường nông cạn? Xin nương nương cẩn thận lời nói, không nên ngông cuồng phỏng đoán thánh tâm.”



Một câu chụp mũ “không nên ngông cuồng phỏng đoán thánh tâm” vừa thốt ra, khiến Lâm Thục phi khó chịu hơn là mấy lời vừa rồi của Lý Nghiên Nghiên.



Lâm Thục phi nổi cáu, cười lạnh nói: “Con gái của Trí Phan An quả thật không tầm thường, không phải ai cũng có được miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy, chẳng lẽ ngươi dùng cái miệng xảo quyệt này mê hoặc thánh tâm?”



“Hoàng thượng thánh minh, há có thể nói mấy câu là có thể mê hoặc được? Chẳng lẽ trong lòng Thục phi nương nương, Hoàng thượng là người hồ đồ như vậy sao?”



“Ngươi! Đúng là láo xược! Người đâu, vả miệng nó cho ta!”



Lâm Thục phi tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, hô to ra lệnh cho nội thị đi theo vả miệng Tần Nghi Ninh.



Tiêu ma ma biết tình huống không ổn, vội vàng chạy tới ngăn trước mặt Tần Nghi Ninh, tươi cười nói: “Thục phi nương nương bớt giận. Cho dù nương nương tức giận thế nào, cũng không được nghiêm phạt tú nữ ở cung Ngọc Thúy! Nếu Hoàng thượng biết được, nhất định tức giận, đến lúc đó làm sao nương nương xử trí?”



“Bản cung giáo huấn tú nữ, xin Tiêu ma ma không nên can thiệp!” Giọng Lâm Thục phi dịu lại một chút, rốt cuộc không dám quá đắc tội nhũ mẫu của Hoàng đế, chỉ có điều cũng không sửa thái độ cứng rắn, vẫn kiên quyết liếc nhìn nội thị tâm phúc.



Tên nội thị kia liền bước tới, vung tay tát xuống.



Làm sao Tần Nghi Ninh chịu nhận uất ức như vậy? Nàng thầm nhanh chóng tính toán, tay đã chụp lấy cổ tay nội thị, cái tát của hắn liền dừng lại bên cạnh má nàng, không tiến thêm được nữa.



Nội thị đau quá, sợ hãi kêu lên “Ôi chao”, Tần Nghi Ninh ấn mạnh đầu ngón tay vào mạch môn của hắn. Trong lúc nội thị trừng phạt cung nữ, cũng chưa có ai dám đánh trả, hắn vừa đau vừa sợ, quay đầu lại nhìn Lâm Thục phi.



Vừa nhìn, nội thị đã sợ hãi quỳ thụp xuống.



“Hoàng… Hoàng thượng…”



Tất cả mọi người vây quanh Tần Nghi Ninh, lưng hướng về cửa cung, do đó hoàn toàn không chú ý tới, phía sau lưng Hoàng đế đã tới từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu. Tầm nhìn của Tần Nghi Ninh bị mọi người che chắn, càng không phát hiện Uất Trì Yến đã tới.



Lâm Thục phi ngoái đầu nhìn lại, thấy Uất Trì Yến mặt trầm như nước, đứng chắp tay sau lưng, thì hơi giật mình.



Nàng ta nghe nói Hoàng thượng rất thích vị cô nương này của Tần gia, nhưng dù sao nàng ta đã hầu hạ bên người hắn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng không đến mức không địch nổi một người mới tới.



Nghĩ vậy, Lâm Thục phi liền bình tĩnh lại, yêu kiều vái lạy: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”



“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.” Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường cũng hành lễ.



Các cung nhân rào rào quỳ xuống, ai nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt rồng, co vai rụt cổ, sợ bị vạ lây.



Đôi mày nhíu lại thành hình chữ xuyên càng sâu thêm một chút, khiến khuôn mặt ung dung nho nhã của hắn tăng thêm khí thế bức người.



Hắn bước nhanh tới trước, đầu tiên là đỡ cánh tay trái không bị thương của Tần Nghi Ninh, nâng nàng dậy, rồi lập tức, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi xuống phủi bụi trên váy nàng.



Tần Nghi Ninh mím đôi môi tái nhợt, lui ra phía sau một bước.



Uất Trì Yến cũng không để nàng lui lại, mà bám theo, nắm cánh tay nàng không buông, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thục phi.



“Sao ngươi đến đây?”



Lâm Thục phi chưa nhận được ý chỉ, không dám đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất mỉm cười đáp: “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp đi dạo, vừa vặn đi ngang qua cung Ngọc Thúy, nhớ tới mấy muội muội mới vào cung, liền đến xem một chút.”



Uất Trì Yến hỏi: “Nàng ấy làm sai cái gì mà ngươi sai cung nhân đánh nàng ấy?”



Lâm Thục phi vội đáp: “Nàng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngạo mạn với thần thiếp, thần thiếp cũng chỉ muốn dạy dỗ nàng ta biết phép tắc mà thôi.”



“Dạy dỗ phép tắc? Bởi vậy cho nên ngươi liền sỉ nhục nàng, nhân tiện sỉ nhục luôn đại thần và cũng là thầy mà trẫm coi trọng? Sao ngươi dám cả gan như vậy!”



Lúc này Lâm Thục phi sợ hãi đến mặt mày tái mét, vội nghiêm mặt hành lễ: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp chỉ là…”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Ngươi tự vả miệng ba mươi cái! Vả xong trở về đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, không được ra ngoài nửa bước. Hiểu chưa?”



Lâm Thục phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Uất Trì Yến: “Hoàng thượng!” Đây là muốn nàng ta sau này không còn chỗ đặt chân rồi!



Lâm Thục phi nhìn về phía Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường ở một bên, cầu cứu.



Nhưng hai người này đều sợ hãi trước cơn giận dữ của đế vương, không dám hé răng.



Uất Trì Yến còn không quên bổ sung một câu: “Liền quỳ xuống chỗ này mà vả miệng, vả đi!”



Lâm Thục phi mặt mày tái nhợt, rốt cuộc ánh mắt cầu xin giúp đỡ dừng lại trên người Tần Nghi Ninh.



Nàng nghĩ, sau này cũng ở cùng một cung, hàng ngày chạm mặt, dù sao Tần Nghi Ninh cũng sẽ để nàng ta giữ lại chút thể diện, ngày sau còn gặp lại chứ?



Nhưng Tần Nghi Ninh không mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.



Lâm Thục phi tháo giáp vàng bảo vệ hai bàn tay, đôi mắt đẹp rưng rưng, cắn môi anh đào buồn tủi tự tát mình.



Uất Trì Yến lạnh nhạt nói: “Nhẹ lắm!”



Lâm Thục phi không còn mảy may hy vọng, nhắm mắt lại cắn chặt răng, hai tay hoạt động liên tục, tiếng tát tai vang lên rất giòn giã, trên khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng.



Rất nhanh, ba mươi cái tát đã thực hiện xong, lúc này Lâm Thục phi tóc mai tán loạn, trâm cài xộc xệch, mặt đầy vệt nước mắt, trán dán sát đất thực hiện một đại lễ, rồi liền khom lưng lui ra phía sau, chạy trối chết, dường như không còn mặt mũi nào gặp ai.



Uất Trì Yến liền kéo tay Tần Nghi Ninh, nói: “Nàng đi theo trẫm. Trẫm có chuyện hỏi nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc