CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Băng Đường cũng hơi chán nản vì mình quá cục cằn, rốt cuộc sợ Tần Nghi Ninh đau lòng, vội nói: “Cô nương đừng lo lắng, vết thương này điều dưỡng cẩn thận thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nô tỳ nói chuyện nghiêm khắc như vậy cũng chỉ vì để Vương gia có thể cảnh giác.”



“Ta biết.” Tần Nghi Ninh dùng tay áo lau nước mắt, gượng cười nói: “Muội mau khám và điều trị cho chàng giúp ta, ta đi gọi Ký Vân làm một ít thức ăn khuya.”



Tần Nghi Ninh liền muốn ra ngoài.



“Nàng đừng đi, ta không đói.”



Khó khắn lắm Bàng Kiêu mới vào thành đến thăm nàng được, làm sao hắn đành lòng để nàng rời khỏi tầm mắt của mình?



“Nói lung tung, chàng đã trà trộn vào thành, lại phải tránh né tai mắt xung quanh nhà ta, thần không biết quỷ không hay đến gặp ta, nhất định là không có thời gian dùng cơm. Băng Đường nói chàng còn đang sốt, không thể qua loa đối với sức khỏe của mình được.” Nói tới đây, Tần Nghi Ninh không kìm được đỏ mặt, lại nói thêm một câu: “Ta sẽ lập tức trở lại.”



Nói đoạn liền xoay người lại vén màn đi ra.



Bàng Kiêu nhớ tới gương mặt đỏ bừng vì thẹn, mắt lại đầy lệ của Tần Nghi Ninh, không cầm lòng được mỉm cười ngẩn ngơ một lúc rồi mới nói với Băng Đường: “Sau này ngươi đừng nói những lời như vậy trước mặt cô nương của ngươi, kẻo nàng lại đau lòng.”



Băng Đường hừ lạnh, nói: “Cô nương nhà của ta rất thông minh, ngài thấy cô nương không nói nhiều, cho là không hiểu gì sao? Đó là vì cô nương không hé răng mà thôi. Nếu như ngài thật sự muốn tốt cho cô nương nhà ta, xin ngài hãy tự bảo trọng. Nếu đã từ đất nước khác theo đuổi cô nương nhà ta, cũng đừng để nàng đau lòng, sức khỏe của cô nương không được tốt đâu.”



Làm sao Bàng Kiêu không biết đạo lý này, chỉ là, có đôi khi, ở vị trí của hắn cũng không có được sự tự do để làm theo ý mình.



“Thương thế của nàng ấy thế nào?”



“Bị thương không nhẹ, mất máu quá nhiều, cần điều dưỡng kỹ càng một thời gian mới được. Với thân phận này của cô nương nhà ta sẽ luôn luôn có phiền phức không xử lý xong, ưu tư quá nặng. Ngài nói có ai có thể cả ngày buồn bực không vui mà còn có thể sống lâu trăm tuổi?”



Bàng Kiêu nhíu mày lo lắng.



Băng Đường lại nói: “Không nói đâu xa, tháng trước trong thành không có lương thực, dân chúng lại không biết nhờ đâu biết được, là Thái Thượng hoàng cất giấu bạc, trên vạn người cùng xông tới Huyền Tố Quan hỏi cô nương nhà ta sự tình giải thích thế nào… Cảnh tượng hôm đó, chỉ cần ngẫm lại cũng thấy sợ hãi.”



“Cô nương cũng không phải mệnh quan triều đình, chẳng qua là vì hư danh mà phải chịu trách nhiệm. Hoàng thượng muốn cưới cô nương không được, trong cơn giận dữ đã ra lệnh cho cô nương phải tu hành, vì vậy mà cho dân chúng có lý do tới gây khó cho cô nương.”



“Ngày hôm đó, nếu cô nương nói sai nửa lời, chỉ sợ cũng phải đối mặt với lời thóa mạ và chà đạp của hàng vạn người. Sau khi đưa ra ý kiến cho Hoàng thượng, lại bị Hoàng hậu tới kiếm chuyện, ví như loại chuyện này, cứ tới dồn dập như vậy, cho dù cô nương là nữ Gia Cát thì cũng rất mệt mỏi.”



Noi tới đây, Băng Đường lườm Bàng Kiêu, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn xong, mới nói: “Số cô nương nhà ta đã khổ như vậy, ngài lại không làm cô nương bớt lo.”



Băng Đường một lòng vì Tần Nghi Ninh, lời lẽ đương nhiên hơi khoa trương một chút, nhưng so với thực tế thì cũng không khác mấy.



Bàng Kiêu sao không biết nỗi khổ cực của Tần Nghi Ninh, hắn nhíu mày không nói lời nào.



Băng Đường sắp xếp rương thuốc xong xuôi, kê một thang thuốc cho Bàng Kiêu: “Nô tỳ đi sắc thuốc đây.” Rồi nàng lui ra ngoài.



Nàng nói lời thẳng thắn như vậy là mong muốn sau này Bàng Kiêu làm việc gì cũng cân nhắc nhiều hơn tới Tần Nghi Ninh mới được.



Lúc này Tần Nghi Ninh và Ký Vân đang cháo kê đường đỏ vừa nấu xong, cùng với bánh bao nhỏ và mấy món ăn, đặt lên chiếc bàn nhỏ. Ký Vân mang chiếc bàn vuông đặt bên giường Bát Bộ, bưng cơm nước đặt lên đó, rồi liền hành lễ lui ra ngoài, kéo hai lớp màn của giường Bạt Bộ, đi ra ngoài canh giữ.



Tần Nghi Ninh đưa đũa cho Bàng Kiêu, lại cầm quạt lụa ngồi bên cạnh hắn, trước hết khoác một chiếc áo ngắn màu lục nhạt của nàng lên vai hắn, vừa nhẹ nhàng quạt cho hắn, vừa nhìn hắn ăn ngấu nghiến như hổ đói.



“Ta đã hỏi Băng Đường rồi, chàng trở về nhất định phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, không đến lúc bất đắc dĩ thì không nên ra đánh, bệnh căn không dứt là chuyện cả đời, xem chàng lúc lớn tuổi không khỏe, sẽ tìm ai mà khóc lóc.”



“Đương nhiên là tìm nàng khóc rồi.” Bàng Kiêu một hơi ăn một cái bánh bao nhỏ, ăn vừa nhanh vừa tao nhã.



Tần Nghi Ninh không nhịn được cười, lắc đầu: “Ta có thể nghe chàng khóc, nhưng không thể chịu tội thay chàng, bởi vậy cho nên chàng nhất định phải bảo trọng.”



“Nàng hứa bên ta suốt đời chứ?” Bàng Kiêu ngừng ăn, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nhớ lại đối thoại vừa rồi của hai người , lúc này mới có phản ứng, đỏ mặt dùng quạt lụa đánh hắn mấy cái: “Mau ăn đi! Ăn xong rồi uống thuốc. May mà sức khỏe của ta cũng không ổn lắm, cả ngày đều phải uống thuốc, bây giờ sắc thuốc cũng sẽ không khiến người khác chú ý, lát nữa chàng uống thuốc rồi ở trong này đi.”



Bàng Kiêu mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ta thăm nàng rồi đi ngay.”



“Bên ngoài nguy hiểm như thế, chàng còn bị thương, sao ta có thể yên tâm để chàng ra ngoài?” Tần Nghi Ninh trợn mắt: “Được lời như cởi tấm lòng, còn làm bộ? Muốn ta nói như vậy mới chịu sao? Chẳng lẽ chàng không muốn ở lại?”



“Đương nhiên là không.” Bàng Kiêu mỉm cười: “Chỉ là muốn nghe nàng nói thêm vài câu.”



“Đúng là kẻ dối trá.” Tần Nghi Ninh cũng cười. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Bàng Kiêu ăn no nê, Tần Nghi Ninh liền đi bưng một chén trà đặc tới cho hắn súc miệng, lại cầm khăn ướt tới cho hắn lau mặt.



Ngồi trên giường Bát Bộ, Bàng Kiêu nhìn nàng lăng xăng vì hắn như một cô vợ nhỏ bé, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và khát khao.



“Nghi tỷ nhi, đừng gấp gáp nữa, chúng ta trò chuyện đi.” Bàng Kiêu kéo tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.



Tần Nghi Ninh ngượng ngùng vùng ra, nhưng cánh tay hắn đã như một đai sắt giữ chặt thắt lưng nàng, nàng đành tạm thời ngồi xuống, ngúng nguẩy nói: “Làm cái gì vậy? Cái giường lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ để ta ngồi? Chàng mau buông ra!”



“Đừng nhúc nhích!” Cả người Bàng Kiêu căng lên, không muốn đi quá giới hạn khiến mỹ nhân trước ngực mình kích động, nói: “Chỉ là ta nhớ nàng thôi. Cho dù tối nay ta ở lại chỗ nàng, ngày mai ta cũng phải tìm cơ hội rời đi. Thật sự là chúng ta gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, nàng cũng đừng né tránh ta nữa.”



Nghĩ tới ngày mai hắn phải đi rồi, Tần Nghi Ninh chợt thấy không đành lòng, cũng không cự tuyệt hắn nữa, ngoan ngoãn tựa đầu lên vai hắn.



Một tay ôm nàng, Bàng Kiêu nhìn mái tóc đen nhánh rũ xuống vai hắn khi nàng dựa vào vai mình, tay còn lại không cầm lòng được, giơ lên khẽ vuốt ve gương mặt nàng.



“Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng kết thúc trận chiến này, kết thúc sớm ngày nào, chúng ta đều ít dày vò ngày ấy. Hơn nữa cũng khiến dân chúng sớm được yên ổn.”



Tần Nghi Ninh ở trong thành, cơm áo không lo, đương nhiên không biết tình cảnh bên ngoài đã biến thành cái dạng gì. Bàng Kiêu cũng không đành lòng nói với nàng. Nhưng giữa lúc chiến tranh loạn lạc, cho dù kỷ luật quân đội có nghiêm minh tới mức nào, vẫn có rất nhiều dân chúng bị ảnh hưởng mà bị hại, bị chết.



Tần Nghi Ninh biết mình không thể hỏi hắn chuyện trong quân, dù sao hai người đang ở hai phía đối lập, nếu hắn nói ra nhiều thông tin, ngộ nhỡ xảy ra cạm bẫy, nhất định sẽ khiến hai người nghi ngờ và mâu thuẫn, do đó nàng chỉ nói: “Tất cả thuận theo mệnh trời là được, chỉ cần chàng có thể an toàn, thì có thể phóng tay mà làm.”



Bàng Kiêu xúc động hôn lên môi nàng, nói: “Ta biết.”



“Cô nương, thuốc tới.” Tiếng của Ký Vân từ bên ngoài truyền vào, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, vội tránh khói vòng tay của hắn, đứng lên nhận thuốc.



Đúng lúc này, lại nghe tiếng của Tôn thị ở bên ngoài: “Băng Đường sắc thuốc rồi à? Sức khỏe của Nghi tỷ nhi đỡ nhiều chưa?”



Tần Nghi Ninh giật thót người vì sợ, suýt nữa làm rơi chén thuốc, vội quay đầu lại thấp giọng thúc giục Bàng Kiêu: “Chàng mau trốn đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc