Tần Hòe Viễn bước tới trước một bước, che Tần Nghi Ninh ở phía sau, lập tức nghi hoặc nhìn về phía người già đang nhìn chằm chằm mình.
Ông cũng không nhận ra người này, không hiểu vì sao đối phương lại nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy tức giận và oán hận.
Trịnh Bồi hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nét mặt hiền lành cười nói: “Vị đại nhân này hẳn là Tần Thái sư Trí Phan An danh tiếng lừng lẫy?”
Tần Hòe Viễn chắp tay: “Đó chẳng qua là lời khen nhầm của một số bách tính mà thôi. Xin hỏi vị tiên sinh này là…?”
“Tại hạ họ Trịnh, là mưu sĩ dưới trướng của Trung Thuận Thân Vương.”
Vừa nghe danh hiệu Trung Thuận Thân Vương, thoáng cái Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh đều hiểu rõ vì sao người này tỏ thái độ thù địch với mình.
Dù sao thì Tần Hòe Viễn cũng là người năm xưa bố trí kế ly gián. Với tầm tuổi đó, có lẽ vị Trịnh tiên sinh này từng theo giúp Bàng Trung Chính.
“Thì ra là Trịnh tiên sinh, thật sự là thất kính.” Tần Hòe Viễn dưa mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Vị đại nhân này thần thái phi phàm, hẳn là Thượng thư Bộ Binh Liêm đại nhân? Chẳng hay Bàng tiểu Vương gia có ở đây không?”
Liêm Thịnh Tiệp rướn cổ lên, ánh mắt suồng sã lại chạy tới chạy lui trên người Tần Nghi Ninh vài lượt, nghe Tần Hòe Viễn nhắc tới tên mình, trong lòng liền tràn ngập đắc ý, nhưng ngay sau đó Tần Hòe Viễn hỏi tới Bàng Kiêu, ông ta không vui, giận tái mặt nói:
“Hôm nay bản soái chưởng quản đại quân Bình Nam, phụng chỉ Hoàng đế ta chủ trì việc hòa đàm, hôm nay Bàng tiểu Vương gia cũng chỉ là một tướng quân Hổ Bí, có mặt hay không có mặt thì có gì khác nhau?”
Tần Hòe Viễn nhướng mày, mỉm cười nói: “Nói cũng đúng.”
Trịnh Bồi đã sớm quan sát Tần Nghi Ninh một hồi, trong lòng thầm mắng, lại là một yêu tinh hại nước hại dân, ngoài mặt tươi cười hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này là quan viên gì của quý quốc?”
Một câu hỏi khiến mặt những người đại yên đều hơi nóng lên.
Mọi người đều biết xưa nay Đại Yên không có nữ quan.
Chuyện Liêm Thịnh Tiệp háo sắc thành thói cũng không phải là bí mật gì.
Trong đoàn hòa đàm của Đại Yên lại dẫn theo một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mục đích đã rất rõ ràng rồi.
Trịnh Bồi hỏi như vậy là giẫm nát danh dự của Đại Yên dưới chân.
Đối với vị Trịnh tiên sinh này, Tần Nghi Ninh không có hảo cảm gì.
Nhưng Tần Hòe Viễn vẫn mỉm cười, nói: “Đây là con gái chi trưởng của ta. Ta không có con trai trưởng, dưới gối chỉ có một viên minh châu này, tương lai cố tình giao cho trọng trách, cho nên đi đâu cũng dẫn nó theo để nó học thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt.”
Người Đại Yên thở ra một hơi dài, mặt mũi tưởng bị giẫm nát dưới chân lại tìm lại được, trong lòng khen ngợi sự cơ trí của Tần Hòe Viễn.
Người Đại Chu thì thầm khinh thường, muốn hiến mỹ nhân còn tìm lý do đường đường chính chính như vậy, thật không biết xấu hổ!
“Thì ra là tiểu thư của Tần Thái sư, thật sự là thất kính.” Trịnh Bồi vẫn cười, chỉ là trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt.
Nếu thật sự là một tiểu thư khuê các bình thường, thì trước ánh mắt suồng sã và vẻ mặt giễu cợt của Trịnh Bồi, sợ là đã xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh đứng ở phía sau Tần Hòe Viễn, thật sự giống như một người con trai trưởng theo phụ thân ra ngoài để tăng cường kiến thức vậy.
“Nếu như thế, chúng ta liền vào lều nói chuyện đi.” Thượng thư Bộ Lễ Thôi Văn Khánh cười nói: “Ta đã sai người chuẩn bị rượu và đồ nhắm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Mời!”
“Mời!”
Các nhân viên chủ yếu của cuộc hòa đàm tiến vào lều, đương nhiên là Tần Nghi Ninh theo bên cạnh Tần Hòe Viễn.
Trướng bồng đều được làm từ loại vải thô quân dụng màu trắng, trên mặt đất trong lều đang đốt lửa, bên trên treo một chảo sắt đun nước. Trên mặt đất trải tham đỏ tươi, tiếp tục đi tới, hai bên lều, mỗi bên đặt ba chiếc bàn nhỏ.
Liêm Thịnh Tiệp cùng một phó tướng và Trịnh Bồi ở bên tay trái.
Tần Hòe Viễn, Thôi Văn Khánh ngồi ở bên tay phải.
Tần Nghi Ninh bưng một chiếc ghế con, ngồi phía sau phụ thân.
Liêm Thịnh Tiệp ngồi đối diện Tần Hòe Viễn, vừa ngẩng lên là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, cảm xúc đã sớm sôi sục, máu tà dâm nổi lên.
Tuy là quan viên chủ trì việc hòa đàm nhưng tâm tư của ông ta chỉ đặt hết trên người mỹ nhân, còn việc thương nghị, ông ta không để trong lòng.
May mà Đại Chu còn có người thận trọng vững vàng lại nhạy cảm như Trịnh Bồi, đấu khẩu với Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh, nửa thì tán dương, nửa kia ngầm hạ thấp đối phương, cò kè mặc cả, mới không rơi vào thế hạ phong, không để Đại Yên chiếm lợi thế về lời nói.
Cuộc đàm phán này diễn ra đã hơn bốn canh giờ.
Nhưng có rất nhiều vấn đề như tiến cống, cắt đất… chưa đạt được sự nhất trí giữa hai bên.
Người Đại Chu tham lam, muốn đạt được lợi ích lớn nhất.
Tần Hòe Viễn thì chết sống cũng không nhân nhượng, cố gắng giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất.
Trong lều có binh sĩ châm ngọn đèn dầu, mọi người nói lâu nên miệng lưỡi đều khô, rượu và thức ăn cũng lạnh đi rồi được hâm nóng mấy lần.
Liêm Thịnh Tiệp nhìn ngắm tiểu mỹ nhân cả một buổi sáng, trong đầu đã sớm quay cuồng đủ loại thủ đoạn bịp bợm.
Nghe Tần Hòe Viễn không đồng ý khoản bồi thường chiến tranh năm nghìn vạn lượng bạc, ông ta cau mày vờ như suy nghĩ, nói: “Năm nghìn vạn lượng bạc làm chi phí bồi thường tổn thất cho tướng sĩ Đại Chu, thật sự cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên, cũng không phải không thể thương lượng.”
Nghe vậy, Trịnh Bồi định lên tiếng thì Liêm Thịnh Tiệp đã trầm mặt nói: “Trịnh tiên sinh đã bận rộn một buổi sáng, phải chăng cũng nên để bổn quan nói vài câu?”
Trịnh Bồi là phụ tá của Bàng Kiêu, có danh xưng “Quân sư” trong Hổ Bí quân, nhưng không có quan hàm và quân hàm thực tế, hôm nay ông ta có thể ngồi ở đây, hoàn toàn là dựa vào đề bạt của Bàng Kiêu. Bàng Kiêu không ở trong quân doanh, Hổ Bí quân nhất thiết phải có một người đại diện, Liêm Thịnh Tiệp mới không dám trực tiếp làm gì ông ta.
Nhưng Liêm Thịnh Tiệp ra oai bằng quan uy, Trịnh Bồi cũng không có cách nào.
Thấy Trịnh Bồi không nói, Liêm Thịnh Tiệp đứng dậy, vờ như hoạt động giãn gân cốt mở rộng hai cánh tay, đi dạo một vòng trong lều, cuối cùng đi tới bên cạnh Tần Hòe Viễn.
Ông ta cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tần Nghi Ninh, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm khát, nhưng lại mở miệng nói với Tần Hòe Viễn:
“Đương nhiên rồi, hòa đàm, hòa đàm, là phải cùng đàm luận mà! Bổn quan thích nhất là uống rượu, nghe nói Tần Thái sư đào tạo con gái chi trưởng của mình như con trai trưởng, như vậy thì tửu lượng của tiểu thư cũng không kém. Nếu tiểu thư có thể tiếp bổn quan uống hai chén, thì điều kiện này cũng có thể thảo luận!”
Rốt cuộc đã tới lúc rồi!
Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại.
Hai tay Tần Hòe Viễn từ từ nắm chặt thành nắm đấm, ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì đấu tranh giữa phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Tần Nghi Ninh không muốn Tần Hòe Viễn khó xử, liền đứng dậy uốn gối thi lễ.
“Liêm đại nhân là anh hùng cái thế, tính tình hào sảng, tiểu nữ tử vô cùng bội phục, vậy thì tiểu nữ tử liền mượn cơ hội tốt, kính đại nhân một chén.”
Nói rồi, nàng liền bưng vò rượu tới, rót cho Liêm Thịnh Tiệp một chén lớn đầy tràn, còn mình thì nâng một chung rượu bằng sứ trắng xinh xắn.
Liêm Thịnh Tiệp nhận lấy chén rượu sứ trắng từ tay tiểu mỹ nhân, trong mắt đều là da thịt như tuyết trắng của đối phương, trong đầu chứa toàn hình ảnh kiều diễm, đâu còn để ý mình uống cái gì?
Mắt nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh, miệng nốc một hơi cạn chén, trong bụng nóng bỏng như xát ớt, lúc này ông ta mới nhận ra, mình được rót cả một chén lớn, vào bụng nóng bỏng như dao đâm.
Liêm Thịnh Tiệp hơi ngà ngà say, cũng không tức giận, mà mỉm cười.
“Ài! Ân huệ của mỹ nhân này khó hưởng thụ nhất, hương vị rượu do mỹ nhân rót, cũng đặc biệt tốt.”
“Thật không? Vậy đại nhân uống một chén. Tục ngữ nói “Uống xong ba chén không qua đồi nổi”, đại nhân anh dũng, phải uống ba chén mới được.” Dứt lời, nàng lại rót một chén, đôi mắt sáng ngời nhìn Liêm Thịnh Tiệp.
Lúc này, Liêm Thịnh tiệp đã chếnh choáng hơi men, mặc dù không đến mức đầu óc choáng váng, nhưng lại kích thích can đảm, khi kích động tối đa, ông ta cũng bất chấp có mặt người khác hay không, bàn tay thô to liền túm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại như không xương của Tần Nghi Ninh, kéo nàng vào lòng.
“Tiểu mỹ nhân, đây là nàng muốn ta quá chén sao? Cho nàng biết, lão Liêm này sợ nhất là sự dịu dàng của tiểu mỹ nhân, nếu nàng bằng lòng hầu hạ ta thật tốt, thì việc hòa đàm của chúng ta có gì mà không thể thương lượng? Ở đây ta hơi rộng tay một chút, Thánh thượng của ta ở cách xa, cũng phải nghe ta báo cáo mới được mà. Tiểu mỹ nhân là người thông hiểu thiên hạ, ta cũng đã nhìn ra. Chúng ta có được một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, cũng không đến mức phụ lòng ông trời ban cho duyên phận hôm nay, nàng nói có đúng không?”
Cả người Tần Nghi Ninh cứng đờ, mặt tím bầm, trong đôi mắt hạnh trợn tròn hàm chứa khuất nhục và phẫn nộ, nhưng nhiều hơn cả là không biết làm thế nào.
Mục đích nàng tới đây hôm nay, chẳng phải là làm chuyện này sao?
Đoạn nhân duyên ngắn ngủi? Nàng có nên vui mừng vì ít ra ông trời không sắp đặt để vị Liêm đại nhân này muốn đưa nàng đi?
Trán Tần Hòe Viễn nổi gân xanh, không thể nhịn được nữa, đứng lên kéo Tần Nghi Ninh ra phía sau người mình.
“Liêm đại nhân, ta dẫn tiểu nữ tới chẳng qua là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà thôi, chúng ta bàn chuyện chính sự quan trọng hơn.”
Tần Nghi Ninh nhìn về phía bóng lưng cao to của Tần Hòe Viễn đang che chở cho mình.
Phụ thân của nàng, rốt cuộc đang che chở cho nàng.
Mặc dù thánh mệnh khó từ chối, phải dẫn theo nàng đến, thế nhưng ở thời điểm mấu chốt, vẫn là phụ thân che chở nàng!
Thế nhưng, nàng có thể yên tâm thoải mái để phụ thân che chở như vậy được sao? Nếu chẳng may hòa đàm thất bại, Hoàng thượng trách tội xuống thì sao?
Vẻ mặt Liêm Thịnh Tiệp liền sa sầm, hơi rượu xông lên, ông ta cũng nói rất to.
“Sao? Các ngươi biết lão Liêm ta thích nhất là chuyện này, dẫn theo một đại mỹ nhân tới, không phải là để ta hưởng thụ sao? Hôm nay ta chịu cho ngươi mặt mũi, là đã nể mặt các ngươi rồi! Bây giờ ngươi hối hận, năm nghìn vạn lượng bạc, công thêm mười lăm thành trì, không được thiếu dù chỉ một tòa!”
Vừa rồi chỉ cần năm tòa thành, bây giờ ngay tại chỗ lên giá rồi!
Tần Nghi Ninh cắn môi, không muốn Tần Hòe Viễn phá hỏng chính sự vì nàng, chỉ cần trong lòng phụ thân che chở cho nàng, vậy là nàng đã thấy mãn nguyện rồi.
Trong lúc này, trong lòng Tần Hòe Viễn đang đấu tranh tư tưởng, trong lúc nhất thời mặt mày lúc xanh, lúc trắng.
Liêm Thịnh Tiệp cười đắc ý, đẩy Tần Hòe Viễn ra, lại nắm được tay Tần Nghi Ninh, liền muốn kéo nàng ra ngoài.
Ông ta nghĩ rằng Tần Hòe Viễn không dám ngăn cản nữa.
Nào ngờ đúng lúc này, rèm cửa đột nhiên bị vén mạnh lên, một người có vóc dáng cao lớn cầm một thanh đại đao sáng loáng, hùng hổ đi tới.
Người này lưng dài vai rộng, tay vượn eo thon, mình mặc chiến bào, nổi rõ dung mạo như ngọc, chỉ là dưới đôi mày kiếm thon dài chạm tóc mai, đôi mắt phượng nhướng lên, lúc này đang nổi trận lôi đình!
Tần Hòe Viễn quay đầu lại, nhìn thấy người kia liền ngẩn người.
Tần Nghi Ninh càng kinh ngạc: “Diêu Chi Hi…”
Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, nàng tưởng hắn xông tới cứu mình, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, nước mắt suýt nữa rơi xuống, hoảng hốt khuyên hắn: “Ngươi đi mau đi, chỗ này không phải là nơi ngươi nên tới!”
Bàng Kiêu cũng không quan tâm, không nói một lời, vung mạnh tay, một đao chém tới!
Một đao này bay thẳng tới trước mặt Liêm Thịnh Tiệp, nếu bị chém trúng, đầu Liêm Thịnh Tiệp sẽ vỡ tung.
Ở bên cạnh, Trịnh Bồi hoảng sợ kêu to: “Tiểu Vương gia, không được!”
Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh sửng sốt, trợn mắt nhìn về phía Bàng Kiêu.
Liêm Thịnh Tiệp sợ đến mức tỉnh rượu phân nửa, kêu lên một tiếng “mẹ ơi”, ngã ngồi trên mặt đất, né tránh được một đao, sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, run rẩy chỉ vào Bàng Kiêu, kêu to:
“Bàng Chi Hi, ngươi làm cái gì!”
“Bà mẹ ngươi! Dám động tay động chân với nữ nhân của ông đây, ta chém ngươi!” Nói rồi, lại vung đao mạnh mẽ sinh ra hơi gió chém tới!