"Hổ Bí quân là tâm huyết nhiều năm của Vương gia, ta không thể để người khác không dưng chiếm giữ.” Tần Nghi Ninh hơi nhếch mép, trong đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ tự tin, ngời sáng một cách đáng sợ.
Dáng vẻ đã tính trước mọi việc đâu vào đó của nàng khiến Tạ Nhạc nhớ tới vị Vương gia đã ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành.
Vẻ mặt của Tạ Nhạc càng thêm phần chăm chú.
Tần Nghi Ninh lại nói: “Huấn luyện một người còn không dễ, huống hồ là một đội quân mười vạn người. Không những mỗi binh sĩ đều có năng lực tác chiến xuất sắc, mà Hổ Bí quân còn có trận pháp xuất chúng, trị quân nghiêm ngặt. Một đội quân như sói như hổ như vậy, ở trong tay Vương gia là một tấm lá chắn vững vàng tự bảo vệ, đặt vào tay người khác, thì có thể là lợi khí sát nhân. Vị Tả đại nhân kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao? Ta thấy chẳng qua là ông ta được lòng của Thánh thượng mà thôi, ta sẽ khiến ông ta làm mất lòng Hoàng thượng!”
“Ý của Tần tiểu thư là gì?”
“Vương gia chạy về kinh tiếp tục giả bệnh, kế sách “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” này thực sự quá phiêu lưu, tuy lần này có thể may mắn qua ải, nhưng Thánh thượng cũng đã biết việc Vương gia tự ý điều binh, chỉ là không bắt được tại chỗ mà thôi, tuy nhiên vướng mắc đã hình thành trong lòng rồi. Như vậy, sự đề phòng và mưu tính của Thánh thượng đối với Vương gia sẽ càng trầm trọng thêm.”
“Thế nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ Tần tiểu thư đã nghĩ ra đối sách? Có liên quan tới việc tiểu thư vừa nói là sẽ không ngăn bản tấu của Tả Tiến Vĩ sao?
“Phải.” Tần Nghi Ninh cười giảo hoạt, liền gọi Tạ Nhạc tới gần đó, nói nhỏ vài câu.
Tạ Nhạc càng nghe, mắt càng mở to, cuối cùng nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt sùng bái.
“Tần tiểu thư không hổ là con gái của Trí Phan An, mưu tính của tiểu thư khiến lão phu cảm thấy tự ti.”
“Sao tiên sinh lại nói như vậy? Lần này còn phải nhờ tới thuật dịch dung của Tạ tiên sinh.”
“Lão phu có chút tài mọn mà thôi, có thể giúp được Vương gia, cũng coi như không uổng công học được nó.”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu.
Tạ Nhạc ngẫm nghĩ về mưu kế của Tần Nghi Ninh, cũng mỉm cười, không còn vẻ mặt trách móc nàng lúc mới gặp mặt nữa, mà thái độ trở nên hết sức kính trọng.
Tần Nghi Ninh cũng không lập tức trở về mà nhờ Tạ Nhạc dịch dung, cải trang nàng thành một thanh niên có khuôn mặt bình thường, thay đổi quân phục Hổ Bí quân.
Liên Tiểu Chúc ở một bên thấy vậy vô cùng kinh ngạc, không ngừng kéo tay “thanh niên xa lạ” trước mặt.
Tần Nghi Ninh cười trấn an: “Tiểu Chúc ngoan, hiện giờ có kẻ xấu muốn hãm hại tỷ tỷ, tỷ tỷ phải giả dạng thành như vậy. Lát nữa vào quân doanh, trước mặt người ngoài, muội phải vờ như không nhận ra tỷ tỷ, không được lên tiếng, biết không?”
Nghe vậy, Liên Tiểu Chúc gật đầu lia lịa, hai tay bụm miệng, còn cố ý quay sang chỗ khác, không nhìn Tần Nghi Ninh: “Muội không nói.”
Thấy dáng vẻ trẻ con và đáng yêu của nó, Tần Nghi Ninh mỉm cười, đưa tay vuốt tóc nó, nói: “Ngoan lắm. Khi nào quân doanh không có người khác, thì muội theo tỷ, còn bây giờ, muội theo vị thúc thúc này. Đến lúc đó, nếu có người hỏi muội là ai, muội biết trả lời thế nào chứ?”
Liên Tiểu Chúc nghiêm chỉnh gật đầu: “Dạ biết.”
Tần Nghi Ninh liền theo đội ngũ Hổ Bí quân vừa rồi tìm kiếm nàng, trở về quân doanh. Mà hôm nay, kết quả tìm kiếm của đội, chỉ là gặp được một cô bé con của một nhà thợ săn, vẫn chưa tìm được người mà Trung Thuận thân vương muốn tìm.
***
Tạ Tiến Vĩ đã thấy trên núi có lửa cháy, cũng nghe được tiếng của mười mấy mũi tên lệnh, vẫn khoanh tay đứng trước cửa quân doanh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám binh sĩ Hổ Bí quân coi ông ta như không khí.
Bản lĩnh của Trung Thuận thân vương thật là lớn!
Thánh thượng tước đoạt quân quyền của Bàng Chi Hi, giao Hổ Bí quân cho ông ta, Bàng Chi Hi dám kháng chỉ bất tuân, tự ý điều binh, xen vào đội quân của ông ta!
Đến bây giờ, bản tấu của ông ta dâng lên Thánh thượng vẫn chưa có phúc đáp, Tả Tiến Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, liền thúc giục một người thân tín: “Mau mang bản tấu Bàng Chi Hi tự ý điều binh đi ra ngoài!”
“Dạ, tướng quân!”
Người kia lập tức nghe lệnh đi làm.
Nhìn lều trại ngay ngắn có trật tự của Hổ Bí quân, Tả Tiến Vĩ lại đảo mắt nhìn xung quanh đại doanh, cười nhạt một tiếng.
Bàng Chi Hi làm thế nào ở chỗ này, không biết là ẩn thân trong căn lều nào, nếu bị ông ta bắt được, nhất định sẽ đẹp mặt lắm đây!
Nghĩ tới đây, Tả Tiến Vĩ thầm đắc ý.
Chạng vạng, Tả Tiến Vĩ sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, tự rót tự uống, bỗng nhiên có phó tướng đi tới trước doanh trướng bẩm báo.
“Tướng quân! Trung Thuận thân vương muốn gặp ngài!”
Tả Tiến Vĩ vụt đứng dậy, túi rượu rơi tuột xuống cũng không hay: “Thật là kỳ lạ, chẳng phải hắn trốn kỹ sao? Sao lại muốn gặp ta?”
“Mạt tướng cũng không biết. Tuy nhiên vừa rồi khi mạt tướng nghe lệnh đến gặp, thấy dường như Trung Thuận thân vương bị bệnh nặng, vẻ mặt rất khó coi.”
“Bệnh nặng? Hẳn là thương nhớ tiểu tình nhân của hắn, nhiều ngày như vậy không tìm được người, nên lo buồn sinh bệnh rồi?
Tả Tiến Vĩ châm biếm cười thành tiếng: “Bàng Chi Hi giết người không gớm tay mà cũng là một kẻ si tình, thực sự là nghĩ không ra, ha ha ha!”
Tiếng cười buông thả của Tả Tiến Vĩ truyền đi rất xa.
Quả thật ông ta ấm ức đã lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội để trút ra ngoài.
“Tốt! Bản tướng quân thật sự muốn xem hắn giở trò quỷ gì! Lúc trước còn tránh ta, bây giờ lại chủ động muốn gặp ta!”
Phó tướng thấy Tả Tiến Vĩ phấn khích, liền cười nói: “Có lẽ vị kia cũng có việc lực bất tòng tâm, nên muốn nhờ ngài hỗ trợ.”
“À?” Tả Tiến Vĩ ngẫm nghĩ một chút, liền nhớ tới Thánh thượng.
Ông ta nghĩ, Bàng Kiêu biết việc mình tự ý điều binh nhất định sẽ khiến Thánh thượng tức giận, e ngại Thánh thượng nổi trận lôi đình, cho nên mới nhờ ông ta nói giúp vài câu chăng?
Nghĩ vậy, Tả Tiến Vĩ liền cùng phó tướng rời khỏi doanh trướng, để phó tướng dẫn tới lều Bàng Kiêu đang ở.
Vừa vén rèm lên, đã ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc.
Chỉ thấy “Bàng Kiêu” nằm trên giường xếp, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trên người quấn ba lớp chăn dày, nhưng thoạt nhìn, dường như hắn đang rất lạnh.
Một thanh niên phó tướng vóc dáng nhỏ gầy, lưng hơi còng, đứng ở bên cạnh chăm sóc, dùng khăn đắp lên trán “Bàng Kiêu”.
Tả Tiến Vĩ thu hồi vẻ cuồng ngạo vừa rồi, chắp tay hành lễ, nói: “Mạt tướng tham kiến Vương gia. Mấy ngày nay cũng không thấy Vương gia ở trong quân, ta còn tưởng Vương gia trốn tránh mạt tướng chứ!”
Tả Tiến Vĩ nói, khóe môi không kìm được, nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Ở trên giường, “Bàng Kiêu” mệt mỏi lắc đầu: “Nguyên là bản vương phụng thánh chỉ dẫn binh đi thao luyện, nào ngờ tới đây rồi, lại mắc trọng bệnh, việc thao luyện cũng không thực hiện được. Hôm nay bản vương lực bất tòng tâm, kế tiếp còn phải làm phiền Tả tướng quân gấp rút dẫn đội nhân mã này trở về kinh.”
Giọng hắn khàn khàn, nghe như không phải tiếng người, giọng cũng rất yếu ớt, vừa dứt tiếng liền ho khan, vẻ mặt càng tái nhợt.
Tả Tiến Vĩ cười thầm, nếu như tên này bệnh nặng không dậy nổi, đi đời nhà ma luôn thì rất tốt!
Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn tỏ ra thân thiết: “Dù thế nào Vương gia cũng phải bảo trọng thân thể, việc đưa người về kinh, cứ giao cho hạ quan làm.”
“Vậy thì xin đa tạ tướng quân.” “Bàng Kiêu” lại ho khan.
Tả Tiến Vĩ không muốn ngửi mùi thuốc đông y, liền rời khỏi lều, phó tướng đi cùng cũng đi theo.
Đi một mạch trở lại doanh trướng của mình, Tả Tiến Vĩ mới buông lòng, bật cười ha hả.
“Thật nực cười, đến lúc này rồi mà họ Bàng còn chết cũng không hối cải, nói cái gì mà phụng chỉ đưa quân đi thao luyện nữa chứ! Hoàn toàn là muốn lừa gạt bản tướng quân! Đây là hắn giả truyền thánh chỉ!”
“Đúng vậy, không ngờ Trung Thuận thân vương lớn mật như vậy, chống lại thánh chỉ, tự ý điều binh, hôm nay còn giả truyền thánh chỉ! Ta thấy, đây là hắn có ý đồ mưu phản rồi!”
Tả Tiến Vĩ nghiêm nghị gật đầu: “Không được rồi, nếu bản tướng đã phát hiện hắn lòng muông dạ thú thì quyết không thể nhân nhượng, chuyện này nhất định phải báo cho Thánh thượng biết!”
Tả Tiến Vĩ lấy giấy bút, thảo nhanh một phong thư mật báo, miêu tả lại tình huống Bàng Kiêu "giả truyền thánh chỉ” vừa rồi cho Thánh thượng biết, cuối cùng còn viết: “Trung Thuận thân vương là được sủng ái mà sinh kiêu, bụng dạ khó lường, cậy là chủ soái của Hổ Bí quân, trước hết tự ý điều binh, sau đó còn trắng trợn giả truyền thánh chỉ, hoàn toàn coi thường Thánh thượng, mong rằng Thánh thượng sớm có phòng bị!”
Buông bút, dùng sáp niêm phong, Tả Tiến Vĩ liền sai người đưa tới kinh thành.
“Lần này thì Thánh thượng cũng không thể khoan dung cho hắn được nữa!” Tả Tiến Vĩ cảm thấy rất hả giận, vui sướng uống một chén rượu, lại bật cười. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Mà lúc này, ở trong lều, “Bàng Kiêu” đã hất ba lớp chăn nặng nề lên, bước xuống đất soi mặt vào trong chậu nước một lát, rồi lập tức nhìn Tạ Nhạc, nói: “Tạ tiên sinh đại tài! Không ngờ thủ pháp dịch dung của ngài xuất thần nhập hóa như vậy! Hơn nữa uống thuốc vào, giọng nói cũng biến đổi.”
Người vừa gặp Tả Tiến Vĩ, nói ra câu “phụng chỉ thao luyện”, đương nhiên là Tần Nghi Ninh dịch dung thành Bàng Kiêu.
Tạ Nhạc khoát tay, khiêm tốn nói: “Tiểu thư quá khen. Đây chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi, cũng may là tiểu thư vẫn nằm, nếu ngồi dậy thì có thể bại lộ. Chiều cao của cơ thể thì không thể lừa người được.”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Không hề gì. Đến lúc lên đường, ta liền cáo ốm, ngồi xe trở về kinh là được. Xem vẻ mặt của Tả tướng quân vừa nãy, hẳn là mật tấu vạch tội Vương gia giả truyền thánh chỉ cũng đã phát ra rồi.”
“Dạ.” Tạ Nhạc cười nói: “Ta đã cố ý dặn người không chặn lại, hai phong mật báo đã lần lượt phát ra. Như vậy, chẳng khác nào Tả Tiến Vĩ đã bước vào cái bẫy do tiểu thư bố trí.”
Tần Nghi Ninh nói: “Thánh thượng là người cẩn thận, không hoàn toàn nắm chắc thì sẽ không hành động. Do đó, mặc dù nhận được tin tức, y cũng sẽ không cho người lục soát Vương phủ. Khi nhận được phong mật tấu thứ hai, Thánh thượng càng khẳng định Vương gia không ở trong Vương phủ, nhất định sẽ chờ bắt được Vương gia, để “người và tang vật cùng bị tóm”. Lần này, thời điểm Thánh thượng định liệu, vừa vặn để chúng ta sử dụng.”
“Đúng là như vậy.” Tạ Nhạc tán thành: “Tần tiểu thư quả là mưu kế như thần. Trong khoảng thời gian Thánh thượng do dự này, cũng đủ để Vương gia chạy về Vương phủ tiếp tục giả bệnh. Cho dù Thánh thượng thực sự lục soát Vương phủ, chúng ta cũng không có chút sơ hở nào.”
“Mà nếu như Thánh thượng không lục soát Vương phủ, nhưng tin tưởng ở phong mật tấu thứ hai của của Tả Tiến Vĩ, cũng tin chắc rằng Vương gia ở ngay trong quân doanh, thì nhất định sẽ chờ sau khi Hổ Bí quân quay về kinh, sẽ bắt Vương gia ngay trong quân với bằng chứng rõ ràng tự ý điều binh!”
“Nhưng làm sao ta để cho bọn họ bắt được Vương gia ở trong quân cơ chứ? Khi tới kinh đô, ta sẽ gỡ bỏ dịch dung, cho dù bọn họ lật tung hết quân doanh lên, cũng sẽ không tìm được người. Đến lúc đó, là ai khi quân, cũng còn chưa biết!”
Tần Nghi Ninh cười nhạt một tiếng.
Người mình ước định, mình không bảo vệ, chẳng lẽ phải đợi người ngoài tới bảo vệ? Kẻ nào muốn tính kế với Bàng Kiêu thì trước hết phải bước qua xác nàng!
Tả Tiến Vĩ muốn chiếm tiện nghi của Hổ Bí quân ư? Vậy thì phải xem ông ta có bản lĩnh này không!
Tạ Nhạc đã phục Tần Nghi Ninh sát đất, cung kính hành lễ với nàng: “Vương gia đi quá gấp, cũng không kịp suy nghĩ sâu xa. Hôm nay có mưu kế của Tần tiểu thư, chúng ta sẽ không để lộ chút sơ hở nào!”
Lúc này, Tạ nhạc đã hoàn toàn chịu phục rồi, liền biết năng lực nhìn người của Vương gia là không tệ! Con gái của kẻ thù gì chứ? Bây giờ xem ra, con gái của Tần gia rõ ràng là người có điều kiện tốt nhất để chọn làm vợ hiền, nếu không thì có thể Vương gia đã bị tính kế rồi!