Chương 463SINH TỬ (1)
Ngươi mắt Tần Nghi Ninh bỗng co rụt.
Nàng đã đoán được lần này sẽ có kiếp nạn, nhưng không ngờ Lý Khải Thiên lại dùng tới chiêu “bọ ngựa bắt ve hoàng tước rình sau” như thế!
Nàng bị bệnh lên đường hồi kinh, nhưng bây giờ lại không ở trên đường mà để Long Tương quân bắt quả tang trong một hang động, còn đang đối đầu với người Thanh Thiên Minh.
Lúc này, rốt cuộc làm sao mà tới hang động này, nàng đã không thể giải thích.
Nàng có thể nói là Thanh Thiên Minh dẫn mình tới, nhưng liệu Lý Khải Thiên có tin không? Cho dù thật sự là như thế thật, e Lý Khải Thiên cũng sẽ chỉ tin thứ minh muốn tin.
Nàng chìm trong nguy cơ ở đây, Bàng Kiêu ở bên ngoài chắc chắn cũng sẽ không dễ xử.
Trong hang động rộng lớn hiện giờ chỉ còn nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau và tiếng gào thét giận dữ của các hán tử.
Nhưng hang động có rộng rãi hơn nữa thì không gian vẫn chỉ có hạn, người vừa nhiều lên, chẳng những nơi cửa hang bị quân lính Long Tương vây kín lớp lớp mà nếu họ thu nhỏ vòng vây, những mật thám mặt nạ bạc và Thanh Thiên Minh đang đánh nhau ở giữa cũng không thể làm gì được.
Vốn mật thám mặt nạ bạc và Thanh Thiên Minh đang đánh nhau tới ngươi sống ta chết, thế mà giờ lại bỗng bắt đầu nhất trí đối địch kẻ thù chung.
Nhưng Long Tương quân mà Lý Khải Thiên sắp xếp tới tựa hồ cũng vô cùng tinh nhuệ, không chỉ võ nghệ cao siêu mà khả năng phối hợp đội hình lại càng chiếm ưu thế.
Bọn họ lấy tám người là một tiểu đội, một đội công một hồi thì đổi sang đội hai khác tiến lên, đội hai kia lui ra thì lại có đội ba không chút do dự thế chỗ.
Chiến thuật tiêu hao lâu dài như vậy, Long Tương quân vẫn luôn được khỏe mạnh dưỡng sức, nhưng Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc đánh nhau đã lâu thì vốn đã mất nhiều sức lực, làm sao chịu nổi sự dồn ép lâu dài như thế?
Tần Nghi Ninh nhìn ra hướng cửa hang, ở đó có mấy tên lính Long Tương đang trông chừng, còn cả đội một tám người đang vừa nghỉ ngơi vừa la hét trợ uy.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng đám người bên Lý Khải Thiên sẽ bắt sống cả bọn với ưu thế áp đảo.
Nếu đưa nàng ra trước mặt Lý Khải Thiên, không nói cả phụ thân và Bàng Kiêu đều bị vướng tay mà chỉ cần Lý Khải Thiên muốn, tội danh mưu đồ kho báu ý đồ phản quốc sẽ không lưu tình đổ thẳng xuống đầu Bàng Kiêu.
Tần Nghi Ninh siết chặt tay Băng Đường. Ký Vân và Tào Vũ Tình đang dùng hết công lực toàn thân bảo vệ phía trước nàng, cố hết sức giữ lại cho nàng một khoảng không gian an toàn.
Địch nhiều ta ít, thực lực lại chênh lệch cách xa, chỉ lát sau Thanh Thiên Minh đã có nửa số người thành vong hồn dưới đao Long Tương quân, cho dù là mật thám mặt nạ bạc thì cũng mặt mày cũng đã xám xịt sau cuộc hỗn chiến.
Tần Nghi Ninh và Băng Đường cùng ngồi xuống một chỗ, rúc sát vào góc tạo bởi vách hang và rương gỗ.
“Băng Đường.” Tần Nghi Ninh nắm tay Băng Đường, dặn dò bằng giọng vội vàng mà nóng nảy, “Tiếp tục như vậy thì không được, không chừng chúng ta sẽ phải thua sạch ở chỗ này.”
“Vương phi, ta ta ta không sợ.”
Chóp mũi ngập tràn mùi máu tanh và tiếng kêu la chém giết bén nhọn khiến Băng Đường bất giác run lên, đầu lưỡi như sắp không nghe sai bảo. Nhưng dù vậy nàng ta vẫn dùng cơ thể nhỏ bé của mình che trước Tần Nghi Ninh, tạo ra cho nàng lớp phòng tuyến cuối cùng.
Hốc mắt Tần Nghi Ninh nóng lên, dù trong bóng tối cũng không hề bỏ qua ánh lệ khó giấu trong mắt Băng Đường.
“Nha đầu ngốc.” Tần Nghi Ninh hít mũi, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa nhân lúc bọn họ hỗn chiến, ngươi hãy nấp vào trong khe hở phía sau cái rương.
“Ta không…”
“Nghe ta nói hết, đám ô hợp Thanh Thiên Minh kia chưa chắc đã chú ý tới sự tồn tại của ngươi, ngươi lại không biết võ công, không có lực sát thương gì, cộng thêm giờ Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc đang hỗn chiến nên càng sẽ không chú ý tới. Ta là Vương phi, có tránh đi thế nào cũng vô dụng, mà cũng chưa chắc họ sẽ tổn thương tới ta, nhiều nhất chỉ bắt ta đi, hoặc lợi dụng để đem ra uy hiếp Vương gia hoặc bắt đi định tội, bất kể là loại nào, ngươi đi theo ta cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Ký Vân đã tham gia cuộc chiến, đã khiến bọn chúng để mắt, nàng ấy không tránh thoát được, nhưng ngươi thì có thể.”
“Chúng ta cùng đi ra, cũng không thể thua hết ở đây được.”
“Băng Đường, ngươi trốn đi, đợi khi cuộc chiến kết thúc, nhân lúc bọn chúng mang rương đi hãy trốn vào nơi có tiếng nước chảy, không chừng có thể tìm được đường ra.”
Băng Đường đã nghe tới lệ rơi lã chã, liên tục lắc đầu: “Ta không thể bỏ người lại, từ khi người mang ta đi khỏi chỗ của Ninh Vương, a đã là tỳ nữ của người. Người đối với ta như với em gái, ta coi người là chủ nhân nhưng đồng thời cũng là chị em tốt. Ta đã không còn người nhà, không thể lại mất cả người nữa.”
Tần Nghi Ninh nghe mà lòng xót xa khó nén, cắn răng, ngửa đầu hít sâu mới không khiến mình cũng rơi lệ.
“Băng Đường, ta không thoát được, bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào ta, ai cũng có thể trốn nhưng ta thì không thể. Nếu có thể, ta muốn giúp tất cả mọi người đều có thể chạy trốn, không muốn ai phải uổng mạng ở đây. Nhưng không được. Nên bây giờ, nhân lúc còn kịp hãy trốn đi, có thể được một người thì cứ chạy một người. Trốn đi, ít nhất còn có thể báo tin cho Vương gia, cho chàng ấy biết để kịp thời chuẩn bị. Chàng một lòng muốn giúp nạn thiên tai, bao của cải đã lấy ra hết. Nhưng vẫn có người không yên tâm, cứ phải phái người giám sát chặt chẽ, thậm chí còn tới đây chặn đường ta. Chàng vẫn chưa biết bên ta đã xảy ra chuyện thì làm sao biết phải đề phòng thế nào?”
Băng Đường nức nở, trong tiếng la hét rung trời bỗng nhìn thấy Long Tương quân một đao chém trúng tay Tào Vũ Tình.
Nàng kêu lên một tiếng, nước mắt càng chảy ra dữ dội.
Ngay cả Tào Vũ Tình cũng đã bắt đầu bị thương, vậy những người khác thì sao?
Địch mạnh ta yếu, mục tiêu của Tần Nghi Ninh đã quá rõ ràng, nếu nàng còn không giúp đi báo tin, phải chăng Bàng Kiêu sẽ bị người ta ám hại trong tình cảnh không mảy may biết gì?
“Được. Ta, ta nhất định sẽ đến báo tin cho Vương gia.”
Tần Nghi Ninh xoa đầu Băng Đường, thấp giọng nói: “Quan trọng nhất là ngươi phải còn sống. Không được uổng phí tính mạng.”
“Dạ.” Băng Đường quệt vội nước mắt nước mũi, thút thít gật đầu.
Hai bên đã đánh nhau tới lúc ác liệt.
Bởi vì người Thanh Thiên Minh đã mất hơn phân nửa, áp lực cho mật thám mặt nạ bạc cũng tăng lên, vòng vây tức thì bị thu nhỏ, Tào Vũ Tình và Ký Vân phía trước Tần Nghi Ninh cũng bắt đầu bị thương.
Nguồn : Vietwriter.vn
Bỗng nhiên, không biết là ai làm tắt ngọn đèn dầu Thanh Thiên Minh mang vào.
Ánh sáng duy nhất trong hang động bị dập tắt, ánh sáng yếu ớt từ cửa hang hoàn toàn không thể giúp mọi người lập tức thích ứng với bóng tối. Khi ánh mắt tất cả mọi người chìm trong khoảng đen, Tần Nghi Ninh lập tức đẩy Băng Đường, ý bảo nàng hãy mau ẩn trốn.
Băng Đường đã xác định sẵn đường đi, lập tức bò qua hướng cái rương, trốn vào kẽ hở giữa khe nứt và vách núi.
Trong bóng tối, cuộc hỗn chiến chỉ ngừng nghỉ chốc lát rồi lại lập tức tiếp tục.
Tần Nghi Ninh rúc sát vào trong góc nhưng vẫn bị mũi đao không biết là của ai đâm trúng vai. Trong cơn đau nóng hực, nàng kêu lên một tiếng rồi đổ nhào ra đất.
Thính lực của Tào Vũ Tình hơn người, lập tức phát hiện tình hình bên Tần Nghi Ninh nhưng lại không dám hỏi ra tiếng, sợ một khi Tần Nghi Ninh trả lời thì phương hướng sẽ bại lộ, chỉ đành phải gia tăng thế công.
Lúc này quân lính Long Tương canh giữ ở cửa hang động đã đốt đuốc, châm sáng ngọn đèn vừa bị gió thổi dập tắt ban này.
Trong hang được chiếu rọi sáng ngời, cũng khiến những người trong cuộc hỗn chiến nhìn thấy lẫn nhau.
Tất cả mật thám mặt nạ bạc đều đã bị thương, vết đao vết kiếm chằng chịt trên người, máu nhỏ lỏng tỏng, nhưng ánh mắt ai nấy đều vô cùng kiên định hệt con sói hoang bị chọc giận, trong mắt chứa đầy sát khí muốn nhào lên xé rách cổ họng đối phương.