Tần Nghi Ninh không biết được suy nghĩ của người bên cạnh, sau khi chăm chú cầu nguyện, nàng liền đứng dậy.
Cùng lúc đó, ngoài điện truyền tới một giọng nữ nũng nịu.
“…Đúng vậy, nô tỳ vẫn còn nhớ rõ tư thế oai hùng năm đó của ngài, lần thứ hai quay lại nơi này, thật sự rất cảm khái.”
Tần Nghi Ninh sửng sốt, chưa có phản ứng đã bị Bàng Kiêu nắm tay kéo đi, cấp tốc vòng qua điện thờ, ẩn sau tượng Đấu Mỗ Nguyên Quân.
Tần Nghi Ninh hoảng sợ, chực thét lên kinh hãi, nhưng đã bị hắn bụm chặt miệng, thắt lưng cũng bị một cánh tay cứng như sắt choàng qua, cả người nàng dựa vào vòng tay ôm ấp của người xa lạ.
Thoáng cái gương mặt trở nên nóng rực, Tần Nghi Ninh nhìn thấy Đường Manh cũng bị tùy tùng kia ôm lấy theo cùng một kiểu như nàng, trong lòng liền hơi gấp gáp.
Giữa lúc này, cửa điện “két” một tiếng bị đẩy ra, giọng nữ kia cười nói:
“Hoàng thượng, ngài trông, nơi này vẫn như năm xưa.”
Trả lời nàng là một giọng nam già nua:
“Đúng vậy, năm đó trẫm vân du đến đây, lúc đầu nhìn thấy pho tượng thần này, cảm thấy bên cạnh vẻ uy nghiêm đoan trang, còn toát ra vẻ quyến rũ, trẫm cảm thấy vui mừng, không cầm lòng được phải ngắm nhìn một hồi. Nào ngờ sau khi rời khỏi cổng Tiên Cô quan, vừa xuống núi đã gặp được nàng đang lên núi.”
Có tiếng sột soạt của y phục, lại có tiếng phụ nữ thở hổn hển.
“Vũ Nhu, lúc đó trẫm nghĩ rằng, chẳng lẽ trời cao đã thấu hiểu suy nghĩ trong lòng trẫm, nên đặc biệt phái thần nữ tới bên trẫm, giải trừ nỗi khổ tương tư của trẫm?”
“Nô tỳ chỉ là phận bồ liễu, làm sao xứng với hai chữ thần nữ. Chỉ có điều Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, đúng là trời cao thật sự quan tâm, lần này Lưu tiên cô dâng lên tiên đan, sau khi Hoàng thượng uống vào, lại càng dũng mãnh như rồng như hổ!”
Giọng người phụ nữ rất lẳng lơ.
Tiếp đó là tiếng nước “nhóp nhép” và tiếng đàn ông cười khoái trá.
Tần Nghi Ninh nghe được, mặt đỏ tới mang tai. Qua một khe hở dưới chân tượng thần, nàng nhìn thấy một phụ nữ trẻ đang bị một ông lão tuổi chừng sáu mươi, tóc mai đã hoa râm ôm vào lòng, hai người quấn chặt lấy nhau, củi khô lửa bốc, trao nhau những nụ hôn nồng cháy.
Tần Nghi Ninh chưa hề gặp phải cảnh tượng như thế này, mặt nàng đỏ ửng, liền quay phắt người lại, xô vào lòng người thanh niên phía sau.
Mùi đàn ông xa lạ quanh quẩn trước mũi nàng, ngoài mùi hương nến xen lẫn, còn thoang thoảng mùi đàn ông xa lạ và dễ chịu, mãnh liệt xông vào hơi thở của nàng.
Ngẩng đầu nhìn lại, nàng phát hiện vị công tử kia không nhìn mình, mà gương mặt anh tuấn sa sầm và căng thẳng đang quan sát cảnh tượng bên ngoài qua khe hở của điện thờ.
Hắn nghiêm túc và khẩn trương, khiến Tần Nghi Ninh cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia, nàng đã rõ người đến là ai.
Không ngờ Hoàng thượng và yêu hậu còn có khoảng thời gian qua lại như thế, Hoàng thượng hồ đồ đến mức thấy tượng thần mà còn có thể có ý nghĩ không đứng đắn như vậy, rốt cuộc còn làm việc đó trước mặt tượng Đấu Mỗ Nguyên Quân…
Nhưng những gì nàng vừa nhìn thấy còn chưa thấm vào đâu…
Hành động kế tiếp của Hoàng đế và Hoàng hậu càng làm Tần Nghi Ninh không sao ngờ được: hai người cởi quần áo một nửa, làm chuyện phòng the ngay trên bồ đoàn! Tiếng rên rỉ nũng nịu của người phụ nữ và tiếng thở hổn hển trầm thấp của người đàn ông, cùng với tiếng va đập của da thịt truyền đến bên tai khiến Tần Nghi Ninh chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào. Nàng nhắm chặt mắt, trốn tránh cảnh tượng xấu hổ kia, trong lòng thầm mắng yêu hậu và hôn quân không biết bao nhiêu lần.
Bàng Kiêu cúi đầu nhìn người con gái đang xấu hổ đến mức thiếu điều úp mặt vào ngực mình, miệng hắn nở một nụ cười dịu dàng, nhưng khi nhìn về phía hai người đang phóng đãng bên ngoài, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn.
Nếu như bây giờ hắn giết tên hôn quân này của Yên triều thì dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng tính toán được mất rất nhanh trong đầu, hắn lại từ bỏ ý định đó. Để cho tên hôn quân này sống, còn mang lại nhiều lợi ích cho Đại Chu hơn là giết đi.
Một trận mây mưa nhanh chóng qua đi, người phụ nữ nũng nịu khen ngợi sự dũng mãnh của hoàng đế, hai người lại thân mật một hồi rồi mới sửa sang quần áo, nắm tay nhau rời đi.
Cho đến lúc cửa đại điện được đóng lại, bên ngoài đã yên tĩnh, Tần Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, cuống quít rời khỏi vòng tay của người thanh niên.
Phía bên kia, Đường Manh cũng mặt đỏ tới mang tai chạy tới bên cạnh Tần Nghi Ninh, đôi mắt to ngập tràn hơi nước, dáng vẻ như muốn khóc.
Tần Nghi Ninh nắm tay Đường Manh, cũng không dám quay lại nhìn, chỉ đứng lặng tại chỗ liếc nhìn vị công tử xa lạ kia rồi xoay người chạy trối chết.
Đường Manh kéo Tần Nghi Ninh tới một góc vắng vẻ, ẩn sau một gốc đại thụ. Mặt hai người đỏ bừng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Hồi lâu sau, Đường Manh nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hôn quân và yêu hậu phóng đãng như thế, ta thấy mặt tên hôn quân này rõ ràng là tên vua mất nước! Yêu hậu đúng là lớn mạng, làm hại toàn cả nhà ta phải đền mạng, ông trời sao không có mắt, sai Thiên Lôi đánh chết mụ ta cho rồi!”
Đường Manh nói, mắt lệ lưng tròng.
Tần Nghi Ninh luống cuống lau nước mắt cho Đường Manh, lúc này, nàng cảm thấy bất cứ lời an ủi nào cũng đều rất gượng gạo. Có nhiều lời đến mấy, thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau to lớn bị diệt môn mà Đường Manh phải chịu. Thoạt trông Đường Manh có vẻ vô tâm, nhưng trong lòng lại che giấu nỗi đau xót lớn lao.
Tần Nghi Ninh khéo léo an ủi hồi lâu, thấy Đường Manh dần dần nín khóc, nàng mới nói:
“Ta biết muội khổ sở, thế nhưng một đời người có ai không phải nếm trải đủ loại thăng trầm, ăn năn hối tiếc cũng không ích lợi gì, cuộc sống luôn tiếp diễn, con người cũng phải nhìn về phía trước mà sống. Sau này muội ở bên ta, chúng ta là người một nhà rồi, ta sẽ không bỏ muội một mình, tóm lại chúng ta là bạn.”
Lời lẽ chân thành của Tần Nghi Ninh khiến Đường Manh cảm động muốn khóc, sụt sịt mũi rồi cười nói:
“Cô nương, ta biết cô nương là người có tâm địa tốt nhất.”
Tần Nghi Ninh cười, vén lại tóc rối bên tai Đường Manh, lại nói:
“Chỉ là sau này e rằng muội phải đổi tên, Thụy Lan cũng vậy, hai ngày này, muội cùng Thụy Lan bàn bạc một chút. Ta không đọc nhiều sách, cũng không chọn được tên gì hay, tự hai người nghĩ ra một cái tên mình thích đi.”
“Lát nữa ta sẽ đi bàn bạc với Thụy Lan tỷ tỷ, về phần tên ta thì dễ rồi.”
Đôi mắt to đảo quanh, Đường Manh nói:
“Gọi ta là Băng Đường (Đường phèn) là được rồi.”
“Băng Đường?”
Tần Nghi Ninh mỉm cười:
“Tốt lắm, tên này hợp với muội, sau này gọi Băng Đường, cuộc sống lúc nào cũng ngọt ngào.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ rất ngọt ngào. Hơn nữa băng đường đẹp, ăn lại ngon, rất tốt!”
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều nhẹ nhõm đi nhiều. Lúc này Tần Nghi Ninh mới nói:
“Chúng ta xuống núi đi thôi, kẻo lão phu nhân lo lắng. Gặp lão phu nhân, chúng ta đừng nói đến chuyện vừa rồi, coi như chuyện hôm nay không xảy ra.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Hai người sửa sang cho nhau một chút, cho đến khi không nhìn ra sơ hở gì, mới xuống núi.
Tới chân núi, đã thấy Bao ma ma đang nhìn từ phía dưới nhìn lên tìm kiếm xung quanh. Khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh và Đường Manh nắm tay nhau vui vẻ trở về, Bao ma ma như trút được gánh nặng, nói:
“Cô nương đã trở về, mau lên xe ngồi cho ấm.”
“Làm phiền Bao ma ma rồi, ngoại tổ mẫu chờ sốt ruột lắm phải không? Ta đi dạo trong quan với Đường cô nương, có nán lại một lúc.”
Vừa nói chuyện, vừa đi tới trước xe ngựa, Tần Nghi Ninh và Đường Manh lần lượt giẫm lên băng ghế gỗ sơn đỏ, thấy Định Quốc công phu nhân tươi cười ngồi ở giữa, Tần Nghi Ninh liền chọn đề tài nhẹ nhàng, nói về một số cảnh sắc đã xem trong đạo quan.
Khi câu chuyện vừa dứt, Định Quốc công phu nhân dịu dàng hỏi:
“Vừa rồi ở trong đạo quan, cháu có gặp ai không?”
Tần Nghi Ninh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, cười nói:
“Dạ không ạ. Chỉ là từ xa cháu nhìn thấy một vị phu nhân trẻ tuổi, nhưng không gặp mặt.”
Định Quốc công phu nhân nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn Đường Manh, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tần Nghi Ninh hiểu rõ, có lẽ ngoại tổ mẫu đã gặp Hoàng hậu và nhận ra nàng ta, muốn nói cho nàng biết Hoàng hậu đã tới, nhưng lại sợ làm Đường Manh đau buồn, nên lại thôi.
Chỉ là ngoại tổ mẫu không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện rất xấu hổ trong đại điện, lúc Đế, Hậu nói chuyện, nàng còn nghe nói hoàng đế uống tiên đan do Lưu tiên cô luyện chế.
Nàng nhớ tới các bậc đế vương trong lịch sử từng tìm kiếm biện pháp trường sinh, Khánh Long đế cũng không ngoại lệ. Điều làm nàng kinh ngạc là một người dáng vẻ như con buôn như Lưu tiên cô lại còn tinh thông thuật luyện đan.
Vị này cũng có thể xem là sâu không thể dò!
Ít ra, hiện tại Tần Nghi Ninh không đoán được rốt cuộc Lưu tiên cô là con buôn thật sự hay chỉ giả vờ làm con buôn, càng không rõ các mối quan hệ của bà ấy rộng tới mức nào, rốt cuộc là có bản lĩnh thật sự hay chỉ là hù dọa người khác.
Xe ngựa đưa Đường Manh về khách sạn Đạp Vân trước, Định Quốc công phu nhân lại dặn dò người đưa Tần Nghi Ninh về phủ.
Sau khi từ biệt Định Quốc công phu nhân, Tần Nghi Ninh không lập tức về nhà mà đến Chung phủ tìm Chung đại chưởng quỹ, bảo ông ta chi ra một nghìn sáu trăm lượng bạc mang tới Tiên Cô quan giao cho Lưu tiên cô.
Chung đại chưởng quỹ vừa nghe số bạc lớn như vậy, kinh ngạc nói:
“Lão đạo cô kia lại dám giở công phu sư tử ngoạm như vậy!”
Ông ta hơi áy náy, dù sao cũng vì ông ta tới cửa cầu xin mới khiến Tần Nghi Ninh phải trông nom Đường Manh, không ngờ đến Vương phủ đòi người là đã gánh chịu rủi ro, sau đó còn phải tốn một khoản tiền hoàn tục lớn đến như vậy.
Tần Nghi Ninh cười nói:
“Bạc kiếm được là để dùng, chỉ cần xác định mỗi khoản bạc đều dùng cho mục đích chính đáng là được rồi. Đường cô nương chưa hẳn là không xứng đáng với số bạc này. Huống hồ, mượn lời của Định Quốc công phu nhân mà nói, thì đây cũng là tích đức cho bản thân ta.”
“Cô nương có lòng độ lượng, lại thiện tâm nhân từ, tương lai nhất định sẽ nhận được kết quả tốt.”
Chung đại chưởng quỹ nghe xong, liền sai người thực hiện, rồi đích thân hộ tống Tần Nghi Ninh về phủ.
Khi về tới trước cửa Tần gia, trời đã tối lâu rồi, sắp tới giờ đóng cửa.
Tần Nghi Ninh đáp du bích xa tới nhị môn, lại đi tới Từ Hiếu Viên.
Tần ma ma đang thấp giọng nói chuyện với Cát Tường ở hành lang, thấy Tần Nghi Ninh đã trở về, hai người đều tươi cười bước tới hành lễ.
“Tứ cô nương đã về rồi, vừa rồi lão Thái Quân còn nhắc tới cô nương, lo lắng đường tối không an toàn, lại sợ cô nương gặp phải chuyện gì phải lưu lại.”
“Làm phiền lão Thái Quân lo lắng, là ta không đúng. Lão Thái Quân đã đi nghỉ rồi ư?”
“Dạ chưa ạ, mời cô nương đến.”
Tần ma ma đích thân đưa Tần Nghi Ninh vào nhà, giúp nàng cởi áo choàng, rồi vào trong thông báo.
Được lão Thái Quân cho phép, Tần Nghi Ninh mỉm cười đi vào trong, hành lễ nói:
“Lão Thái Quân, cháu gái đã về. Vì đường đi không được tốt, phải lưu lại một thời gian, khiến lão Thái Quân lo lắng, là cháu không đúng.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Lão Thái Quân khoác một chiếc áo ngắn màu lục sẫm, ngồi xếp bằng trên giường Bạt Bộ hút tẩu. Hút xong hai hơi thuốc, bà nói:
“Cháu theo ngoại tổ mẫu đi ra ngoài thì có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là bà già này lo vớ vẩn mà thôi, hôm nay đi có thuận lợi không?”
“Dạ, tất cả đều thuận lợi.”
Tần Nghi Ninh cố ý lờ đi một chút ghen tị trong giọng nói của lão Thái Quân, ân cần hỏi:
“Lão Thái Quân đã dùng bữa tối chưa? Có ngon miệng không?”
Lão Thái Quân liền gõ gõ tẩu thuốc, than thở:
“Không vừa ý, không nuốt nổi.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh nghi hoặc nhìn về phía Tần ma ma đang đứng gần đó.