CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 464SINH TỬ (2)

Người bên Thanh Thiên Minh thì thê thảm hơn. Những người này chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, tất nhiên không có cái gọi là ý chí vững vàng không thể đập vỡ. Vốn họ chỉ vì lợi mà tụ tập với nhau, giờ bị người vây công thì tự nhiên sinh ý tan rã.



Trong trường hợp nguy cấp thế này, sinh ý thoái lui sẽ khiến ý chí chiến đấu suy giảm, cộng thêm hiện ba bên đã đánh tới đỏ mắt, người Thanh Thiên Minh đã chết hơn phân nửa, hiện chỉ còn Liêu phu nhân và hai thân tín bên người là vẫn cố cắn răng chống cự.



Dưới ánh sáng, phần sau lưng nhuộm máu của Tần Nghi Ninh cũng được những người ở khoảng cách gần trông thấy.



Người cầm đầu Long Tương quân rống to: “Mọi người cẩn thận! Thánh thượng có chỉ, phải bắt sống Trung Thuận thân vương! Không được giết chết ả, nếu không huynh đệ chúng ta sẽ không thể ăn nói với bên trên.”



“Đã rõ.” Các hán tử lập tức đáp lời.



Đám người Kinh Trập đã sớm giết tới đỏ mắt, thấy Tần Nghi Ninh bị thương thì càng liều cả tính mạng, nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn liều mạng mở cho nàng một con đường máu.



Những người bọn họ vốn đã sống những ngày lưỡi đao liếm máu, ban đầu vị ngộ thương con quan, nếu không phải Tần Nghi Ninh nghĩ kế sách, lợi dụng sự hoài nghi của Lý Khải Thiên về tung tích kho báu mà đổ cho họ bí mật có cũng như không thì đừng nói là Kinh Trập, kể cả những người còn lại cũng đã phải bị bắt đi tra khảo vô số lần.



Họ và Tần Nghi Ninh tuy là chủ tớ, nhưng Tần Nghi Ninh lại có ân cứu mạng với tất cả mật thám bọn họ, còn có cả ân cứu mạng với Kinh Trập.



Bây giờ địch nhiều ta ít, địch mạnh ta yếu, họ nhất thời sơ sót khiến Tần Nghi Ninh bị thương, lại không thể trơ mắt nhìn nàng bỏ mạng.



Thà họ phải chết!



Cũng nghĩ như Kinh Trập, Tào Vũ Tình, Tiểu Tuyết, Tiểu Mãn, Đại Hàn đều trào dâng ý chí chiến đấu mãnh liệt, cắn răng liều mạng.



Nhất là Tào Vũ Tình.



Nàng đem lòng ái mộ Tần Hòe Viễn, tin chắc Tần Hòe Viễn không phải gỗ đá, không thể có chuyện không cảm nhận được chút gì. Ông ấy sắp xếp cho nàng tới bảo vệ bên Tần Nghi Ninh cũng bởi tin nàng sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cho đứa con gái duy nhất của mình. Nếu Tần Nghi Ninh xảy ra chuyện gì ngay trước mắt mình, Tào Vũ Tình cảm thấy mình sẽ lập tức lấy cái chết tạ tội chứ không còn mặt mũi nào gặp lại Tần Hòe Viễn.



Nàng có thể chết, có thể không gặp lại Tần Hòe Viễn, nhưng nàng không thể nhìn nổi người đàn ông đó phải đau lòng.



Tần Hòe Viễn ít con cái, chỉ có một đứa con gái này mà cũng phải trải bao lận đận mới đón được về bên. Tào Vũ Tình hiểu rõ địa vị của Tần Nghi Ninh trong lòng Tần Hòe Viễn, biết ông yêu thương đứa con gái này nhường nào.



Không nói Tần Hòe Viễn, chỉ riêng bản thân nàng cũng không nỡ. Con gái về nhà, còn chưa kịp chung sống mấy ngày đã gặp phải đủ loại biến cố, nếu thật sự mất đi đứa con này, Tào Vũ Tình thực sự không dám tưởng tượng người đó sẽ đau buồn cỡ nào.



Nàng chỉ có một cái mạng hạ tiện này, làm sao có thể ham sống sợ chết, trơ mắt nhìn Tần Nghi Ninh chịu tội?



Tào Vũ Tình liều mạng chém giết, khó khăn lắm mới tới được bên Tần Nghi Ninh, nắm tay đưa nàng ra bảo vệ sau lưng mình.



“Cô nương đừng sợ, dì Tào sẽ che chở cho cô nương.”



Tần Nghi Ninh đau tới nỗi trước mắt biến cả thành màu đen, mất máu khiến môi nàng trắng bệch, toàn thân lạnh run. Nhưng nàng vẫn cố cắn răng kiên trì, gật đầu nói: “Phu nhân yên tâm. Ta không sợ. Bọn họ sẽ không giết ta, mọi người có thể đi thì mau rời đi đi!”



“Nói vớ vẩn gì vậy! Nếu bỏ mặc cô nương lại cho bọn chúng, thế còn cần bọn ta làm gì!”



“Vương phi, bọn thuộc hạ thề bảo vệ Vương phi!” Đám người Kinh Trập cũng hét lớn.



Long Tương quân thấy vậy không kiềm được cười to giễu cợt: “Các ngươi cũng có uy phong lắm đấy, mau tranh thủ thời gian vờ vịt cho trót, muốn nói lời từ biệt thì nhanh nhanh nói đi. Đợi lát nữa trở thành vong hồn dưới đao lão tử rồi, xem các ngươi còn ầm ĩ thế nào!”



Một câu khiêu khích như thế lập tức khiến những tướng lĩnh Long Tương quân đã nghỉ ngơi ở cửa hang bật cười như điên.



Tiếng cười của nhiều hán tử như vậy, không gian có hạn trong hang động càng vọng âm khiến màng nhĩ ai nấy đau nhức, trong lòng cũng theo đó run rẩy, gây nên áp lực và sự sợ hãi cực lớn.



Long Tương quân là binh lính một tay Quý Trạch Vũ đào tạo ra, trông từ danh tiếng ngang hàng giữa Quý Trạch Vũ và Bàng Kiêu thì có thể đoán được Long Tương quân sẽ không kém Hổ Bí quân chỗ nào.



Không chỉ năng lực và kĩ thuật chiến đấu của từng cá nhân, ngay cả thuật công tâm, nhưng kẻ này cũng đã dùng tới nhuần nhuyễn.



Trong tình huống đạt lợi thế tuyệt đối về mặt võ lực, lại thêm dùng thuật công tâm, cho Tần Nghi Ninh không sợ cái chết, mắt nhìn mọi thứ lạnh nhạt cũng không khỏi thấy lòng lạnh lẽ.



Có lẽ, nàng thật sự không thể ra ngoài.



Tần Nghi Ninh nhẹ giọng cảm thán.



Nhưng cũng không hề sợ hãi.



Sinh tử có số, sợ cũng vô ích, còn không bằng giữ đầu óc tỉnh táo để nhận định tình hình, còn có thể mưu cầu một đường sống, chứ chẳng lẽ không tránh được là phải đưa cổ chịu chết?



Đang lúc này, biến cố phát sinh.



Nơi cửa hang bỗng truyền tới mấy tiếng kêu đau đớn.



Hai đội của Long Tương quân phân tâm quay đầu nhìn lại, lại thấy một đội quân áo xám tay cầm lưỡi dao sắc bén chém chết những quân lính Long Tương đứng ở cửa hang, kế đó lại xông tới những quân lính khác.



Tần Nghi Ninh mừng rỡ, nhiệt độ lạnh như băng giá toàn thân tựa hồ cũng ấm lại, chẳng lẽ là Bàng Kiêu ư?



Áp lực của Ký Vân, Tào Vũ Tình và đám Kinh Trập suy giảm, dần dần lui về bên Tần Nghi Ninh.



Khi người áo xám bỗng nhiên đánh tới khiến Long Tương quân trở tay không kịp, bỗng dưng lại thấy một bóng người gầy gò quen thuộc tay xách đèn lồng, được sự bảo vệ của những người kia chạy tới bên Tần Nghi Ninh.



“Lục Nhị gia?”



Người tới, chính là Lục Hành của Lục môn thế gia, người bị nàng dùng một tấm bản đồ giả lừa gạt, có lời đồn đã bị chôn vùi trong động đất.



“Nàng không sao chứ?” Lục Hành bước nhanh tới gần, nét mặt đầy lo lắng: “Nàng bị thương?”



Cơ thể Tần Nghi Ninh chao đảo, phải dựa vào Ký Vân và Tào Vũ Tình cũng đang bị thương mới không ngã xuống, lắc đầu nói: “Ta vẫn ổn, tại sao công tử lại ở chỗ này?”



“Nói ra thì dài dòng, ta cũng chỉ vừa biết được nàng bị bao vây ở đây là lập tức dẫn người đến. Bên ngoài cửa hang có người của Thánh thượng nhưng đã bị ta hạ gục, nàng mau đi ra ngoài với ta. Có lời gì, chúng ta lên mặt đất rồi hẵng nói.”



Tần Nghi Ninh mệt mỏi gật đầu, “Được, gọi Băng Đường, chúng ta…”



Lời còn chưa nói hết, Tần Nghi Ninh bỗng nghe thấy một hồi tiếng ầm ầm, đất đá vụn rơi dưới đất bắt đầu rung lên, kêu réo.



Mặt đất dưới chân đang nặng nề chấn động.



Tất cả mọi người cùng im bặt, ai nấy trố mắt nhìn nhau, hoảng sợ lướt nhìn bốn phía.



Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng ầm ầm to hơn cả tiếng sấm rền vang lên cùng với chấn động như núi rung đất chuyển, bỗng chốc khiến tất cả người trong hang động đều chao đảo ngã trái ngã phải.



“Không xong! Có động đất!”



“Chạy mau, chạy mau!”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn





Từng tiếng gào thét vang lên bên tai, Tần Nghi Ninh cũng không biết là ai nắm lấy tay mình chạy đi như điên, lại càng không biết là ai đã đỡ mình khi bị ngã.



Vết thương trên lưng đau rát, nơi ướt đẫm dính bết vào da chỉ toàn máu của nàng.



Vốn đã mất máu mà thần trí mơ hồ, giờ trong cơn rung chấn dữ dội, Tần Nghi Ninh càng không nhịn được. Tiếng gào thét hoảng sợ bên tai và tiếng lòng đất đứt gãy tựa như càng lúc càng cách xa, chỉ còn dư lại cơn ù tai đau nhói và ý thức dần chìm vào hôn mê.



Tại ý thức sau cùng, Tần Nghi Ninh thấy Tào Vũ Tình đang nắm thật chặt tay mình.



“Dì Tào, người đi, đi nhanh đi, đừng để ý tới ta nữa.”



Đây là câu nói cuối cùng của Tần Nghi Ninh trước khi mất đi ý thức.

Bình luận

Truyện đang đọc