Chương 483ĐI SĂN (2)
Ngựa của Tần Nghi Ninh là một con ngựa vàng cao lớn, trên yên ngựa treo ống đựng tên, bên trong có ba mươi mũi tên, cùng là dạng cung bằng đá kiểu dáng tương tư như loại A Na Nhật dùng.
Đi săn không thể làm khó được Tần Nghi Ninh. Năm xưa từng sinh sống trên núi, cái nàng dựa vào chính là săn bắn. Mới đầu nàng chỉ biết dựng bẫy bắt vài động vật nhỏ, cũng nhận biết được số ít thảo dược và rau củ dại, đợi khi tuổi tác lớn hơn, khi xuống ngôi chợ dưới chân núi bán nấm và thảo dược đổi ít tiền lẻ, biết còn có người thu da lông thú, nàng liền đi theo vài thợ săn học ít bản lĩnh và kiến thức đi săn.
Tuy đã sống ba năm không lo cơm áo, song những bản lĩnh đã học được cũng không vì vậy mà mất đi. Chỉ là cưỡi ngựa bắn tên thì độ khó hơi cao, nếu là đứng trên mặt đất sẽ càng dễ hơn nhiều.
Nhưng Tần Nghi Ninh không hề có ý biểu hiện quá xuất sắc. Vốn nàng đã bị A Na Nhật ghen ghét ngập trời, nếu còn để lộ tài năng săn thú, e A Na Nhật sẽ tức chết mất. Nàng kéo cung, cốt chỉ để tự vệ.
Hiển nhiên Lục Hành cũng nghĩ như nàng, hắn cũng chỉ kéo cung, một tay cầm dây cương dừng lại bên người Tần Nghi Ninh.
Con đường dần trở nên thông thoáng, trong tầm mắt là đồng cỏ bao la.
Thời tiết tháng Mười, cỏ đã hơi héo, trên lá có đọng sương, giữa những trảng cỏ trải dài thi thoảng lại vươn lên mấy gốc thông lác đã. Bầu trời phủ kín mây, bao quanh đỉnh núi đằng xa tạo thành lớp sương mù mờ ảo, đến cả hô hấp cũng trở nên ẩm ướt lạ thường.
Đoàn người phi như bay suốt dọc đường đi, chỉ chừng nửa canh giờ sau đã tới dưới một ngọn núi lớn. Trên núi phần lớn là những cây thông cây bách đặc trưng của vùng phương Bắc lạnh giá, so với những thân cây xơ xác ít ỏi trông thấy dọc đường, cây cối nơi này có vẻ cao lớn đến lạ.
A Na Nhật vung tay, mọi người liền ngừng lại.
“Chúng ta sẽ đi săn ngay tại đây! So xem ai săn được nhiều nhất!”
“Dạ!”
Tất cả mọi người, để cả những thị vệ giục ngựa đến hay những nô lệ bị xua đuổi suốt đường đi đều rối rít theo A Na Nhật tiến vào rừng cây, lại phân tán thành mấy đội ngũ bước đi lặng lẽ.
Tần Nghi Ninh và Lục Hành đều tự giác đi bên cạnh Tư Cần.
A Na Nhật thấy Tần Nghi Ninh lại “không biết xấu hổ” quấn lấy Tư Cần thì tức giận đỏ mặt tía tai, cũng không gấp gáp đi săn mà quay lại đi bên cạnh Tư Cần.
Tần Nghi Ninh yên lặng quan sát địa hình xung quanh, vẫn chưa ra tay.
A Na Nhật hệt như khoe khoang tài săn bắn, khi thì bắn chết một con gà rừng, khi lại đuổi theo tung tích thỏ rừng.
Chạy qua chạy lại trong rừng thông một hồi, A Na Nhật cảm thấy không thú vị, “Hôm nay xui quá, chỉ săn được những thứ này, không bằng chúng ta cưỡi ngựa ra vòng ngoài một lát.”
Vốn Tư Cần cũng chỉ muốn dỗ A Na Nhật vui vẻ, đương nhiên nàng ta nói gì thì liền nghe theo cái đó, liền huýt sáo, gọi người lui ra khỏi rừng thông, trở lại bên đám ngựa đang được bọn nô lệ trông chừng rồi ai nấy cùng lên ngựa, tức khắc lại chạy ra đến thảo nguyên.
Khi đi qua một sườn núi thoải, đập vào mắt là một đàn dê vàng hoang dã.
A Na Nhật nảy sinh hứng thú, giục ngựa dẫn ngựa xông vào giữa đàn dê, đám dê hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy người tới thì vội vàng chạy trốn.
A Na Nhật chỉ thích cảm giác truy đuổi như vậy, liền dẫn người đuổi theo, miệng thét lớn. Không ngờ khi đuổi qua một ngọn đồi, đàn dê đang chạy trốn đằng trước bỗng nhiên kinh hoảng chạy tứ tán ra bốn phía.
“Là đàn sói! Khả Hãn, là đàn sói!”
Các hán tử hô to.
A Na Nhật hưng phấn nói: “Đúng lúc bản Khả Hãn đang ngại săn dê thôi thì không vui, chúng ta bắt mấy con sói tới chơi nào!”
A Na Nhật suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nảy ra một ý liền siết cương dừng ngựa, đứng trên chỗ cao nhìn đàn dê bị sói đuổi chạy khắp bốn phía, cười nói với Tần Nghi Ninh: “Bản Khả Hãn đã sớm nghe nói Trung Thuận thân vương của Đại Chu là bậc kiêu dũng, là chiến thần Vương gia của Đại Chu, ngay cả Vương phi cũng là nữ trung hào kiệt, là nhân tài hiếm có khó tìm, chắc hẳn Vương phi đi theo Trung Thuận thân vương đã gặp được không ít, không bằng đi xuống biểu diễn cho bọn ta xem bản lĩnh của ngươi đi.”
Lời này vừa ra, Lục Hành hoảng sợ xám mặt, không đợi Tần Nghi Ninh lên tiếng đã bước lên đẩy nàng ra phía sau, trầm giọng nói:
“Xin Khả Hãn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Phong tục của Đại Chu ta và quý quốc có chỗ bất đồng, nữ tử không được bồi dưỡng công phu cưỡi ngựa bắn cung, Vương phi vốn xuất thân tiểu thư khuê các, làm sao có thể đấu lại sói hoang? Đừng nói là Vương phi, cho dù tới các hán tử của quý quốc cũng chưa chắc đã đấu thắng bầy sói. Khả Hãn ra lệnh như vậy, khó tránh vướng phải hiềm nghi cố ý mưu sát.”
Vốn A Na Nhật đang cố ý mưu sát! Người sáng suốt đều đã nhìn ra.
Nhưng nàng ta cứ muốn làm thế đấy. Giờ đang ở trên đất Tác - ta, nàng ta là vua của đất nước này, nói cái gì chính là cái đó, muốn ai sống thì người đó được sống, còn muốn ai chết, kẻ đó tất phải chết!
Thấy Lục Hành căng thẳng nhảy ra bảo vệ cho Tần Nghi Ninh như vậy, lòng A Na Nhật càng thấy không thoải mái, cao giọng cười lạnh: “Lại là ngươi! Họ Lục, ngươi và Vương phi của Trung Thuận thân vương có quan hệ thế nào? Cớ gì cứ chuyện liên quan tới nàng ta là lại xen miệng vào thế?”
Nói tới đây, A Na Nhật cố ý cao giọng tựa hồ rất kinh ngạc: “Ái chà, không phải các ngươi có quan hệ đó đấy chứ? Họ Tần, ngươi cũng thật là không biết xấu hổ, ngay trước mặt mọi người mà dám mập mờ quấn quýt với nam nhân khác, ngươi không biết xấu hổ, nhưng chồng ngươi thì vẫn cần thể diện đấy!”
Cây cung trong tay Tần Nghi Ninh bị siết thật chặt, nắm tay và khớp xương cũng trắng bệch vì dùng sức.
A Na Nhật cứ năm lần bảy lượt bêu xấu khiêu khích, nàng thật sự không thể nhịn được nữa.
Tần Nghi Ninh bỗng thuần thục rút hai mũi tên giương cung nhắm về phía trước, kéo cây cung đá thật căng.
Dưới sườn núi, bầy dê vàng đã bị bầy sói xua đuổi chạy tán loạn.
Sói hoang hết sức thông minh, lại vô cùng có tính kỷ luật, khi bọn chúng truy đuổi đàn dê cũng chỉ cắn chết mấy con. Một con sói màu xám trưởng thành cơ thể vô cùng cường tráng tru lên mấy tiếng, những con sói khác lập tức tập hợp, ý đồ xua đuổi toàn bộ bầy dê tập trung vào một chỗ.
Tần Nghi Ninh nhắm thẳng mũi tên vào đàn sói, sau khi xác định chuẩn vị trí thì kéo cung bắn ra một mũi tên.
Sói đầu đàn vốn nhanh nhạy, lập tức nhận ra nguy hiểm, cơ thể nhảy lên né tránh, nhưng mũi tên của Tần Nghi Ninh đã bay tới cắm phập vào chân nó.
Con sói đầu đàn rú lên một tiếng, khập khiễng chạy đi hai bước rồi lập tức tàn bạo đuổi ngược theo hướng mũi tên, khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh đang lắp tên vào cung thì lập tức như đôi răng nanh một cách dữ tợn, rú lên mấy tiếng liền.
Nhưng lúc này, mũi tên thứ hai trên tay Tần Nghi Ninh đã bắn tới cắm trúng vào con sói, tức khắc khiến nó ngã rạp ra đất, máu tươi thấm ra nhuộm đỏ mặt cỏ.
“Hay!”
“Bắn giỏi lắm!”
Lục Hành và Tư Cần đứng cạnh không hẹn mà cùng khen ngợi, ngay cả đám thị vệ và nô lệ đi theo cũng không khỏi đưa mắt nhìn sáng, không ngờ một mỹ nhân trông như khối ngọc khắc thành, yểu điệu nhường ấy mà lại có thể bắn gục sói hoang chỉ bằng hai mũi tên.
A Na Nhật giận đỏ mặt tía tai, chỉ muốn làm cho Tần Nghi Ninh tốt nhất là bỏ mạng luôn trong miệng sói. Vốn định ép nàng một mình xông vào bầy sói, ai ngờ nàng lại xảo quyệt thế này!
“Khả Hãn.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Đàn sói đã bị thương, xin Khả Hãn mở rộng vòng vây, để những con sói còn lại rời đi.”
“Ngươi thì là cái thá gì, dựa vào đâu dám chỉ huy bản Hãn làm việc? Những con sói này bản Hãn cứ muốn giết hết đấy, một con cũng không thể giữ lại! Người đâu!”
A Na Nhật cắn răng nghiến lợi chỉ vào đám nô lệ phía sau, lạnh lùng chỉ vào bầy sói: “Đi, bắt sống đám sói kia về đây cho bản Hãn.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh tức giận cau mày, trách mắng: “Khả Hãn coi thần dân của mình là cái gì? Là súc vật có thể mặc sức sai bảo hay sao! Người nhìn thử những người này đi, bọn họ có cả người già phụ nữ và trẻ em, sao người có thể nhẫn tâm bảo họ đi bắt sống sói hoang? Người làm thế là muốn giết chết họ!”
A Na Nhật giận lắm, đôi mắt trợn trừng nhìn đôi mắt tức giận của Tần Nghi Ninh, vung tay lên với vệ binh và tùy tùng bên cạnh.
Những người này lập tức hiểu ý cầm roi ngựa xông vào trong đội ngũ nô lệ, đuổi tất cả mọi người chạy về phía bầy sói, có vài người không chịu ngoan ngoãn chạy đi thì liền bị chém chết ngay tại chỗ.
Bọn nô lệ hét lên những tiếng chói tai đầy tuyệt vọng, chỉ có thể nhắm mắt xông vào đàn sói trong sự giám sát ép buộc của đám vệ binh, tựa hồ đang kết thúc cuộc đời thảm thương lại không một ánh hy vọng này.
Mất đi sói đầu đàn, chẳng mấy chốc đàn sói đã đẩy một con sói trưởng thành khác lên thay thế vị trí con sói đã chết. Hình như bọn chúng đang nóng lòng muốn báo thù cho con sói kia, nhìn thấy nhiều người như vậy xông tới cũng không sợ hãi, càng không để ý đến bầy dê vàng, cứ thế gào rú lao về đám nô lệ.
Bọn nô lệ đều là kẻ tay không tấc sắt, ngày thường phải làm việc nhiều, lại ăn không đủ no, những người ấy bất kể trước kia có thân phận cao quý cỡ nào, hưởng thụ đãi ngộ cao sang ra sao thì bây giờ đều đã gầy chỉ còn da bọc xương, lại thêm suốt đường đi vừa rồi vẫn luôn chạy bộ sau đội ngựa, thể lực đã sớm tới cực hạn.
Trong sự công kích của của đàn sói đang tức giận, chỉ chốc lát đã có người ngã xuống, hoảng sợ chạy thục mạng vào đàn dê.
Tần Nghi Ninh nhìn mà mắt như sắp nứt, “Khả Hãn! Xin hãy thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra! Chẳng lẽ Khả Hãn không muốn tích đức hay sao? Người giết hại bách tính như vậy, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt!”
“Trời phạt? Bản Hãn có thể ngồi lên vị trí này, đó chính là ý trời, làm sao có thể bị trời phạt! Cho dù có, bản Hãn cũng chẳng thèm quan tâm! Tự ngươi nhìn đi, những kẻ đó chết thì có oan không? Chẳng oan gì hết! Nhiều ngươi như vậy mà còn không đối phó được với đàn sói, làm sao có thể dốc sức cho bản Hãn! Suy cho cùng cũng chỉ là nô lệ hèn mọn, vốn không xứng được hầu hạ bản Hãn! Chết cũng là đáng đời!”
Tần Nghi Ninh giận tới cắn răng nghiến lợi, mắng: “Thật nên gọi hết người Tác - ta các ngươi ra đây nghe thử xem, người làm Khả Hãn như ngươi, chẳng lẽ chỉ biết cách hưởng thụ cuộc sống cao sang, bất kể sống chết của người khác như thế?”
“Ngươi im miệng!” A Na Nhật tức giận lập tức giơ roi quất thẳng tới mặt Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh phản ứng rất nhanh, nhìn thấy A Na Nhật vung tay lên thì đã định tránh. Nhưng cơ thể nàng vốn không tốt, sức lực cũng không đủ, dù muốn tránh ra nhưng cơ thể lại không nghe sai bảo, thiếu chút nữa thì đã ngã xuống.
Mắt thấy roi đã sắp đánh tới, Lục Hành bất chấp tất cả dùng tay bắt lại roi.
“Khả Hãn, xin hãy tỉnh táo!”
Lục Hành sinh ra trong phú quý, lại xuất thân từ dòng chính của Lục môn thế gia. Hắn kinh doanh lâu như vậy, tự cho là đã gặp hết muôn hình muôn vẻ kiểu người, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy một kẻ độc ác không giống người như thế.
Đầu roi ngựa của A Na Nhật bị Lục Hành siết chặt, dùng sức giật mạnh hai cái nhưng Lục Hành vẫn không có ý buông tay.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc này, đã có nhiều hơn nô lệ bị bầy sói cắn xé, tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc lóc cứ vang vọng bên tai.
A Na Nhật muốn nói cho Tần Nghi Ninh biết, rằng trên địa bàn của nàng ta, không nghe lời sẽ chỉ có kết quả như thế. Thậm chí muốn khiến Tần Nghi Ninh táng thân luôn trong bụng sói.
Nhưng có thế nào nàng ta cũng không ngờ được, vào thời khắc mấu chốt, Lục Hành lại dám đứng ra công khai đối nghịch với mình.