CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Người bên cạnh nghe Tần Hòe Viễn cất giọng khàn khàn hỏi một câu, lại nhìn hình ảnh hai cha con đối diện, nước mắt của các nữ quyến một lần nữa lại rơi xuống.



Tôn thị hai tay ôm mặt khóc thút thít, không kiềm chế được, xấu hổ chỉ mong sao có thể đào lỗ chui xuống đất.



Tần Nghi Ninh cũng chớp chớp mắt, mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền khiến người khác ưa thích: “Con ấy à, đương nhiên là khi nào có thể ăn thì cố hết sức mà ăn, khi nào có thể ngủ thì cố hết sức mà ngủ, bất tri bất giác cũng thành sống sót.”



“Bất tri bất giác ư?”



“Đúng vậy, con đối với bản thân cũng không có yêu cầu gì khác, đó là có ăn cứ ăn, có thể ngủ cứ ngủ, làm cho cuộc sống đơn giản, rốt cuộc cũng không có gì buồn phiền, sinh sống trên núi, mặc dù làm gì cũng phải tự tay, nhưng cũng ung dung tự tại.”



Tần Hòe Viễn nhìn đôi mắt trong sáng của Tần Nghi Ninh, chỉ cảm thấy như đặt mình trong một hồ nước trong xanh dưới ánh mặt trời ấm áp. Sự kiên định thuần khiết này, một người đã lăn lộn trong quan trường và ngoài đời như ông hoàn toàn không thể có được.



Mà trong lòng mọi người của Tần gia lại như có sóng to gió lớn.



Bọn họ luôn hưởng thụ cuộc sống giàu sang no đủ, có kẻ hầu người hạ, có bao giờ nếm trải chút khổ cực nào?



Chính vì cuộc sống quá an nhàn, mới càng tham lam vô độ, chỉ vì tỷ muội của mình có nhiều hơn mình một cây trâm đẹp mà ghen ghét; lại vì nhà bếp múc thức ăn vào hộp cho mình sớm hay muộn mà xác định địa vị của mình cao hay thấp…



Tâm tư phức tạp như vậy, trước đây họ nghĩ là người giàu thì phải như vậy, nhưng hôm nay nghĩ lại, họ chợt cảm thấy buồn cười.



Các nàng tự cho mình là thân thể thiên kim tiểu thư nhưng cả đám đều là thực vật trong nhà kính, chỉ gặp chút mưa gió là đã sống không nổi nữa.



Nhưng Tần Nghi Ninh thì sao? Nàng cũng thật sự là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng giống như một gốc danh hoa đã rời khỏi nhà kính từ rất sớm, vậy mà trong bão tố gốc danh hoa kia đâm rễ thật sâu trên mặt đất đầy sỏi đá cứng rắn, còn nở ra đóa hoa đẹp đẽ, kiêu hãnh và cứng cỏi.



Trong cơ thể của nàng ẩn chứa một sức mạnh không biết thế nào là sợ hãi, kiên nghị thản nhiên, khiến trong lòng mọi người đều hơi chấn động.



Bỗng dưng, các nàng cảm thấy nỗi sợ hãi của mình trở nên quá thừa thãi.



Cùng lắm thì phải đi làm ruộng, cũng còn tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước kia của Tần Nghi Ninh, dù sao một nhà bọn họ còn có thể ở chung một chỗ, có gì mà phải sợ?



Khi đối mặt với nguy nan, đây là lần đầu tiên người của Tần gia nhìn thẳng vào cuộc sống của mình.



Đây cũng là lần đầu tiên họ hoàn toàn cảm thấy bội phục và yêu thích Tần Nghi Ninh, không hề trộn lẫn bất cứ yếu tố nào khác, mà chỉ đơn thuần vì bản thân nàng.



Tâm trạng của Tần Hòe Viễn cũng giống như tâm trạng của người nhà ông, vùng xung quanh đôi mày đang nhíu lại cũng từ từ giãn ra, vẻ mặt cũng trở nên tươi cười, giấu đi sự hổ thẹn tràn ngập trong lòng, đưa bàn tay to vỗ vỗ vai nàng.



“Vi phụ hiểu rồi.”



Cảnh tượng đầy tình cảm giữa hai cha con khiến các tỷ muội nhìn thấy đều cảm thấy ước ao, bởi vì quan hệ giữa đại đa số các tiểu thư khuê các đối với phụ thân đều chỉ dừng lại ở mức hàng ngày thỉnh an, rất ít trường hợp có tình cảm thân thiết như Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn, cho nên hình ảnh đó khiến mọi người đều cảm thấy ấm áp.



Tần Nghi Ninh thấy ánh mắt Tần Hòe Viễn dần dần trở nên bình thản, lúc này mới thầm kín thở ra một hơi, cười nói: “Trước đó phụ thân cũng đã hiểu rõ rồi, chỉ là người cũng không phải làm bằng sắt thép, nên khó tránh khỏi có cảm xúc của mình.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy, quay đầu lại thì thấy ánh mắt cả nhà nhìn mình đều khác trước, nàng lập tức không được tự nhiên, mặt đỏ lên, nấp phía sai lưng của Tần Hòe Viễn, khiến ông không nhịn được, bật cười.



Nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng, mọi người trong nhà dều cười rộ lên.



Bầu không khí trong phòng liền thả lỏng, không còn nặng nề như vừa rồi.



Tần Hòe Viễn nhìn vẻ mặt người nhà, rồi nhìn Tần Nghi Ninh đứng ở bên cạnh, lại không kìm được nụ cười. Con gái ông xuất sắc như vậy khiến ông cảm thấy vui mừng và tự hào nhưng nhiều hơn cả là yêu thương.



“Hôm nay nói nhiều một chút, là để mọi người cả nhà chúng ta thấy rõ tình hình thực tế, cũng có thể xác định vị trí của mình, không đến mức đi sai, bước nhầm ở bên ngoài.” Tần Hòe Viễn đứng lên, lấy lại dáng dấp vững vàng, nho nhã thường ngày, cười nói: “Mọi người giải tán và đi nghỉ sớm đi.”



“Dạ.”



Tất cả mọi người đứng lên, hành lễ với lão Thái Quân, Nhị phòng và Tam phòng liền đều rời đi.



Tần Hòe Viễn và Tôn thị dìu lão Thái Quân trở về phòng ngủ. Do chuyện vừa rồi, lão Thái Quân vẫn còn hoảng sợ và xúc động, Tần Hòe Viễn lại mất một hồi lâu trấn an, rồi mới dẫn Tôn thị và Tần Nghi Ninh rời đi.



Tần Hòe Viễn đi bên trái, Tần Nghi Ninh dìu Tôn thị ở bên phải, lúc bước đi, vai Tôn thị có thể chạm vào cánh tay của Tần Hòe Viễn.



Quần áo màu hè hơi mỏng, Tần Hòe Viễn và Tôn thị đều có thể cảm nhận được sự ấm nóng trên vai và cánh tay, hai người liếc nhìn nhau, đều không cầm lòng được nở nụ cười.



Vẻ tươi cười của Tần Hòe Viễn vẫn như trước kia, vừa nho nhã vừa ấm áp, Tôn thị nhìn ông, khuôn mặt nóng lên, vẻ tươi cười càng rộng mở, khiến con mắt vốn đã sưng húp vì khóc càng híp lại không thấy đâu. Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh thấy cha mẹ như vậy, liền yên lặng thả tay đỡ cánh tay Tôn thị ra, bước chậm lại, dẫn theo tỳ nữ tới Thạc Nhân Trai.



Tần Hòe Viễn đi sóng vai với Tôn thị trở về Hưng Ninh Viên, Tôn thị liên tục hỏi về tình hình của Tần Hòe Viễn lúc ở trong lao, đại loại như ông có bị thương, có bị tra tấn, một ngày ăn mấy bữa…



Tần Hòe Viễn không muốn Tôn thị lo lắng vô ích, liền cười ậm ờ cho qua. Lời lẽ của ông rất khéo, lần nào cũng khiến Tôn thị không nắm được trọng điểm, chỉ cảm thấy vui mừng, cũng không nhớ mình hỏi cái gì, Tần Hòe Viễn trả lời thế nào, chỉ chú ý dáng vẻ tươi cười và giọng nói ấm áp của ông.



Hai người vừa tới trước cửa Hưng Ninh Viên đã thấy một bóng người thướt tha, mặc bối tử màu hồng phấn đang đứng dưới đèn lồng trước cửa, mái tóc đen dài mượt chải kiểu hoa mẫu đơn, những viên ngọc trai trên tua cờ của búi tóc buộc cao phía sau đầu đong đưa, nhẹ nhàng lấp lánh.



Có lẽ nghe tiếng bước chân, người kia quay đầu lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện ra nụ cười khiêm nhường và dịu dàng, uốn gối hành lễ nói: “Tỳ thiếp ra mắt Hầu gia, phu nhân.”



Tôn thị dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng.



Tần Hòe Viễn gật đầu nói: “Sao canh giờ này rồi mà còn tới?”



“Tỳ thiếp nghe tin Hầu gia hồi phủ, vội tới thỉnh an Hầu gia.” Tào Vũ Tình ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng như nước quan sát Tần Hòe Viễn, chỉ cần nhín ánh mắt của nàng ta, liền biết tình ý của nàng ta dành cho Tần Hòe Viễn.



Nhưng Tần Hòe Viễn không hề có cảm xúc gì, gật đầu nói: “Nàng thật có lòng, ta cũng không có gì đáng ngại. Trời cũng không còn sớm, ban đêm lại có muỗi, nàng cũng tranh thủ trở về nghỉ sớm đi.”



Tào Vũ Tình mím đôi môi đỏ mọng, lại điềm tĩnh nhìn Tần Hòe Viễn một lát, mới một lần nữa uốn gối:



“Dạ, đa tạ Hầu gia quan tâm, không dám quấy rầy Hầu gia và phu nhân nghỉ ngơi, tỳ thiếp xin cáo lui.”



“Ừm.” Tần Hòe Viễn tiện tay chỉ vào một tiểu nha hoàn: “Ngươi cầm đèn theo tiễn di nương trở về.”



Tiểu nha hoàn lập tức nghe theo, đi lấy một chiếc đèn lồng sáng nhất.



Tào Vũ Tình liếc nhìn Tần Hòe Viễn thật sâu, rồi mới xoay người rời đi, sống lưng nàng ta thẳng tắp đầy quật cường, tua cờ ngọc trai sau đầu nàng đung đưa theo bước chân của nàng ta, lộ ra chút yếu đuối.



Ánh mắt Tần Hòe Viễn thâm trầm, một lúc sau mới mỉm cười cùng Tôn thị đi vào cửa viện.

Bình luận

Truyện đang đọc