CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy đi ra đón.



Sắc mặt Mục Tĩnh Hồ có vẻ rất tốt, tuy rằng sau thời gian đi theo Tần Nghi Ninh lên núi thì đã gầy gò hơn không ít, nhưng hắn có tu vi thâm hậu, lại được ăn hai bữa cơm no, hơn nữa sau một đêm nghỉ ngơi thì tinh thần đã lại sáng láng phấn khởi.



Bàng Kiêu cười bước lại gần, thân thiết vỗ vai Mục Tĩnh Hồ: “Hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”



Mục Tĩnh Hồ cười gật đầu: “Tốt lắm, chỗ này của ngươi tốt hơn trong thành rất nhiều, đã lâu rồi chưa được ăn no vậy đâu. Hôm qua ăn no, rất nhiên ngủ cũng ngon. Nhưng còn ngươi đấy, tối qua ngủ có được không?”



Mục Tĩnh Hồ chỉ đơn giản là tò mò, còn không ngừng quan sát Tần Nghi Ninh ngồi cạnh đó. Ánh mắt hắn quá trong quá sáng, nhưng bị nhìn như vậy, sao Tần Nghi Ninh có thể không hiểu?



Gương mặt tức khắc đỏ au, Tần Nghi Ninh thầm hận không thể trốn luôn tại chỗ. Hôm qua nàng cứ thế ngủ luôn trong lều của Bàng Kiêu, chẳng biết những người bên ngoài còn đang suy đoán thế nào nữa đây!



Đương nhiên Bàng Kiêu cũng đã nghĩ đến việc này. Liền quay đầu nhìn đôi gò má đỏ ửng của Tần Nghi Ninh, tằng hắng hai tiếng, nói, “Tên đầu gỗ thối thây nhà ngươi, nói gì thế hả!”



Mục Tĩnh Hồ là người đơn thuần lương thiện, cũng cảm thấy mình nói vậy có hơi trắng trợn quá, liền không cố níu đề tài này thêm nữa, nghiêm mặt nói: “Ta tới là để từ biệt với ngươi. Hiện nay chiến sự giữa hai bên đã kết thúc, không có ta cũng không còn gì đáng ngại, nên ta sẽ đi Tác - ta tìm sư bá.”



Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh nghe vậy thì đều thầm giật mình.



Thiên Cơ Tử đang ở Tác - ta?



Tần Nghi Ninh bất giác nhớ Mục Tĩnh Hồ từng nói “sao Tham Lang” đang ở Tác - ta. Thiên Cơ Tử đi Tác - ta, liệu có phải có liên quan gì với việc này hay không?



Bàng Kiêu gật gật đầu, nói: “Được, lần này đa tạ ngươi giúp đỡ, về sau nếu có việc gì cần ta thì cứ việc mở miệng, ta quyết không từ chối.”



“Nói gì thế, lần này ta thua dưới tay ngươi, đây là việc ta phải làm, không thể nói là giúp đỡ được.” Mục Tĩnh Hồ là người thành thật, trong mắt hắn, Bàng Kiêu không phải kẻ quyền quý gì mà chỉ như một người bạn bình thường, thế nên cũng không cần tốn công nịnh bợ, vẻ mặt vẫn hết sức tự nhiên.



Hắn càng tự do không để ý như vậy, sự chân thành ấy lại càng thêm đáng quý. Bàng Kiêu vỗ vai hắn, cười bảo: “Bao giờ ngươi lên đường?”



“Đợi lát nữa sẽ đi ngay.”



“Vậy ta sai người chuẩn bị lương khô cho ngươi, lại lấy thêm hai con ngựa tốt.”



Mục Tĩnh Hồ cười gật đầu, “Được.”



Nhìn hai người trao đổi với nhau, Tần Nghi Ninh không khỏi mỉm cười. Có thể có được một người bạn chân thành như vậy chính là may mắn của Bàng Kiêu.



***



Lúc này, Tần Hòe Viễn lại đang cau mày, cúi đầu ngồi trên chiếc ghế Thái sư bên cạnh Hoàng đế nói chuyện phiếm.



Hôm qua, vừa hồi cung Hoàng đế đã lập tức đi tìm Hoàng hậu, sau đó Đế Hậu to tiếng cãi vã một trận, thậm chí Tần Hòe Viễn còn nghe được tin đồn Hoàng đế rút roi đánh Hoàng hậu.



Tần Hòe Viễn là người sẽ không tin vào lời đồn đãi, nhưng phần cũng đã hiểu rõ ràng tính cách Uất Trì Yến.



Phần “Đầu danh trạng” kia, sau khi Uất Trì Yến xem qua thì tức giận quên hết mọi thứ, nếu còn có thêm ngoại lực kích thích, dù Hoàng thượng có làm ra nhiều chuyện điên cuồng cỡ nào, Tần Hòe Viễn cũng không thấy bất ngờ.



Nhìn Uất Trì Yến vò đầu bứt tóc tựa như có điều muốn nói với mình mà lại không sao thốt nổi ra lời, Tần Hòe Viễn liền không vội thúc giục, chỉ mỉm cười yên tĩnh lắng nghe.



Hiện Uất Trì Yến đã nói đến phong thổ con người của Đại Chu, thật sự chẳng có gì hay để chê bỏ, bấy giờ mới mượn động tác dùng trà để che đi sự lúng túng.



Cuối cùng, có muốn giải tỏa nhiều hơn nữa thì vẫn phải khách sáo đưa Tần Hòe Viễn xuất cung.



“Hai ngày nay giữ Thái sư ở trong cung trò chuyện, có lẽ đã làm lỡ không ít việc của Thái sư.”



Giọng điệu Uất Trì Yến vô cùng khách sáo, khiến Tần Hòe Viễn vô cùng kinh ngạc. Hồi còn ẩn mình chờ thời, Hoàng đế vẫn thừa lễ nghĩa với hắn, chỉ là sau khi đăng cơ thành vua của một nước, thân phận đổi khác nên tất khí thế cũng biến đổi, thái độ khách sáo như vậy đã là chuyện vô cùng hiếm có.



Tần Hòe Viễn vội đứng lên, khom người nói: “Hoàng thượng giết vi thần rồi.”



“Tần Thái sư nói gì vậy.” Uất Trì Yến cũng đứng dậy, giọng nói có phần lúng túng, “Cái này, thật ra trẫm cũng có chuyện muốn nói cho Tần Thái sư được biết.”



“Vâng. Xin Hoàng thượng cứ ra lệnh.” Tần Hòe Viễn chắp tay cụp mắt.



Uất Trì Yến châm chước lựa lời: “Lúc trước An Quốc công lợi dụng người bên cạnh Thái sư để lừa Tứ tiểu thư ra ngoài, ý muốn lấy nàng làm con tin, dụ Trung Thuận thân vương mắc câu rồi giết hại. Sau khi điều tra, trẫm được biết bọn chúng có liên hệ với người Đại Chu.”



Tần Hòe Viễn nghe mà lòng thầm giật mình.



Người bên cạnh ông, thân phận lại còn đủ để lừa gạt Tần Nghi Ninh ra ngoài, trừ Khải Thái thì không còn ai khả dĩ nữa. Thảo nào suốt hai ngày nay lại chưa từng thấy bóng dáng Khải Thái.



Tần Hòe Viễn đáp lạnh tanh: “Thì ra là vậy.”



Chỉ có bốn chữ này?



Vốn Uất Trì Yến đang chờ Tần Hòe Viễn truy hỏi, thế thì hắn có thể thuận theo giải thích một phen. Ngờ đâu Tần Hòe Viễn chỉ nói có một câu như vậy, việc này bảo hắn phải tiếp lời như thế nào?



Uất Trì Yến chỉ đành tằng hắng mấy tiếng để che đi sự xấu hổ và lúng túng trong lòng, tiếp tục nói: “Khi trẫm nhận được tin tức, Tứ tiểu thư đã ở trong quân doanh. Cố ý tới xem, thấy Tứ tiểu thư vẫn tốt, bởi hành động của bọn chúng uy hiếp tới Trung Thuận thân vương, thế nên khi ấy Trung Thuận thân vương đã viết cho trẫm một bức thư…



Uất Trì Yến khựng lại một chốc, đến cùng vẫn không nói nội dung trong thư ra, bởi vì việc này thật sự quá mất mặt.



Hắn chỉ nói: “Trẫm cảm thấy Trung Thuận thân vương nói rất thành khẩn, liền lệnh người hộ tống Tứ tiểu thư đến chỗ Trung Thuận thân vương. Trẫm cũng biết quan hệ của hai người họ rất tốt, về sau khi Đại Yên đầu hàng, những người rường cột của Đại Yên ta cũng không thể thiếu phải sang Đại Chu một chuyến. Đến khi đó có, Trung Thuận thân vương ở giữa, mọi việc cũng dễ làm hơn.”



Tần Hòe Viễn gật gật đầu: “Hoàng thượng thánh minh.”



Từ thái độ ấp a ấp úng, muốn giấu mà phô của Hoàng đế, thật ra Tần Hòe Viễn đã đoán được đại khái sự việc. Hơn nữa, sợ rằng ngay từ đầu Hoàng đế cũng đã tham dự vào chuyện này, nếu không cũng sẽ không dùng lý do hầu chuyện để cầm chân ông ở lại trong cung hai ngày nay. Mà lá thư Bàng Kiêu gửi cho Hoàng đế, e cũng đã khiến hắn sợ hãi thật sự.



Trong lòng Tần Hòe Viễn sôi trào cơn giận.



Nhưng giờ chuyện đã qua, cho dù ông có truy cứu cũng không thay đổi được gì, thêm bây giờ tuy đã quyết định đầu hàng nhưng hết thảy vẫn còn chưa bắt đầu, Uất Trì Yến vẫn là Hoàng đế, vẫn nắm đại quyền sinh sát trong tay.



Tần Hòe Viễn cảm thấy không cần phải vì một chuyện đã qua mà trở mặt với Uất Trì Yến. Huống hồ, ông tin vào tâm ý của Bàng Kiêu với Tần Nghi Ninh, Tần Nghi Ninh tới bên cạnh Bàng Kiêu thật ra còn có thể sống tốt hơn, ít ra là tốt hơn ở trên núi chịu khổ.



Nhưng đối với người nhà Uất Trì, quả thực Tần Hòe Viễn đã không còn một chút hảo cảm. Vietwriter.vn



Nhưng ông cũng không để lộ sự bất mãn ra, chỉ vẫn duy trì dáng vẻ cung kính nhún nhường khi xưa, hành lễ nói: “Hoàng thượng thánh minh. Làm như vậy cũng tốt, Trung Thuận thân vương là huynh đệ kết nghĩa với Hoàng đế Đại Chu, nghĩ nếu giao hảo với hắn, vậy cũng có chỗ tốt đối với Hoàng thượng.”



Tần Hòe Viễn không có một chút bất mãn, lại còn nói ra lời thấu hiểu như vậy, ngược lại còn khiến Uất Trì Yến rất áy náy.



Hắn lại ân cần trò chuyện với Tần Hòe Viễn hồi lâu, đoạn mới lệnh cho thị vệ bên người hộ tống Tần Hòe Viễn trở về Ninh Uyển, còn bảo thị vệ chuẩn bị cho Tần Hòe Viễn ít lương thực mang theo.



Tần Hòe Viễn khấu tạ hoàng ân, đoạn lập tức trở về Ninh Uyển đoàn tụ với người nhà.



Bởi Tần Nghi Ninh đã mất tích hai ngày, người trên núi đã lo lắng sắp phát điên, Tôn thị càng đã khóc đứt ruột đứt gan một trận, thấy Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình trở lại liền vội vàng lao tới, lo lắng nói: “Cuối cùng chàng cũng về rồi, Nghi tỷ nhi mất tích rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc