CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chu Tiểu Liên cắn môi nhìn Tần Nghi Ninh, nó nhận ra sự quan tâm và chân thành của Tần Nghi Ninh đối với mình, cuối cùng gật đầu: “Muội… muội nghe… nghe lời tỷ tỷ.”



“Tốt lắm.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Như vậy, sau này muội nhất định phải nghe lời của tỷ tỷ, sau khi ra ngoài, muội phải theo bên cạnh tỷ. Tỷ tỷ sẽ dạy muội học, dạy muội hiểu thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng muội cũng phải hứa với tỷ tỷ, không được rời khỏi tỷ tỷ, được chứ?”



“Dạ được.” Chu Tiểu Liên nghiêm nghị gật đầu.



Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Con người không thể quên nguồn cội của mình, sau này tỷ tỷ sẽ gọi muội là Liên Tiểu Chu, được không?”



“Liên Tiểu Chu?” Chu Tiểu Liên mở to hai mắt: “Liên Tử Chúc (Chè hạt sen).”



Tần Nghi Ninh dở khóc dở cười nói: “Là chữ Liên có nghĩa họ Liên chứ không phải chữ Liên trong hoa sen. Sau này nếu có người hỏi muội, muội cứ nói muội họ Liên, cha muội là thợ săn trên núi, bây giờ đã qua đời, tỷ tình cờ gặp muội trong núi, liền dẫn muội đi cùng. Tên của muội là Tiểu Chu, chính là họ Chu trước đây của muội. Thật ra thì tỷ tỷ đảo lại họ tên của muội.”



“Họ Liên, muội họ Liên. Cha… là thợ săn. Muội tên là… Tiểu Chúc, Liên Tử Chúc (Chè hạt sen). Chè hạt sen ăn rất ngon, tên là Chè Hạt Sen!”



Tần Nghi Ninh bó tay với nó.



Đứa bé này có ấn tượng quá sâu đối với chè hạt sen.



Tuy nhiên, nếu nó đã thích, gọi là Liên Tiểu Chúc thì có gì mà không được chứ?



Bắc Ký đã diệt vong, trên thế giới sẽ không còn sự tồn tại của Công chúa Vĩnh Phúc, cũng không còn sự tồn tại của bạo quân yêu thương tiểu công chúa Chu Tiểu Liên nhất nữa.



Quá khứ nặng nề đối với đứa bé này là một loại gông xiềng.



Nếu đã quyết định tất cả lại bắt đầu một lần nữa, vậy thì lấy một cái tên không liên quan tới quá khứ, để nó quên đi một số ký ức, đối với Tiểu Liên cũng không hẳn là chuyện xấu.



“Được rồi. Vậy từ nay muội gọi là Liên Tiểu Chúc, Liên của họ Liên, Chúc trong Liên Tử Chúc.”



Chu Tiểu Liên, lúc này phải gọi là Liên Tiểu Chúc rồi, nghiêm chỉnh gật đầu, cười tít mắt.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi tỷ tỷ đun nước cho muội tắm.” Nàng phát hiện sau nhà có một chậu tắm lớn bằng gỗ, hẳn là trước đây “đại thúc” đã chuẩn bị sẵn.



Liên Tiểu Chúc nhai chim sẻ nướng được ướp muối vừa ăn, húp canh thịt thỏ, gật đầu lia lịa.



Tần Nghi Ninh không biết mấy năm nay đứa bé này sống như thế nào. Nàng chuẩn bị nước tắm xong, Tiểu Liên vừa bước vào trong chậu nước, nước liền chuyển thành đen ngòm.



Chỉ gội đầu thôi đã tốn ba chậu nước lớn, không cần nói cũng biết, phải tốn rất nhiều nước để tắm cho nó.



Tần Nghi Ninh liên tục thêm củi vào bếp lò, cũng liên tục đi lấy tuyết về. Nước trong chậu bẩn rồi, nàng liền bọc Liên Tiểu Chúc trong áo choàng của nàng, chờ đun được nước nóng, lại tiếp tục tắm cho cô bé.



Cứ làm đi làm lại như vậy tới chiều, một đứa bé xinh xắn trắng trẻo đã hiện ra trước mặt nàng.



Do dinh dưỡng không đầy đủ, thoạt nhìn cô bé chín tuổi có dáng vóc của một đứa bé bảy, tám tuổi, tóc hơi vàng, rất mềm mại trơn mượt, khuôn mặt vừa trắng vừa mềm, đôi mắt tròn xoe như mắt mèo con, sáng long lanh như luôn ướt nước. Nụ cười vừa nở trên khuôn mặt, đôi mắt liền nhắm tít lại, trên đôi má trắng hồng còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ giống như của Tần Nghi Ninh.



Nếu không biết trước, mà nghe nói Liên Tiểu Chúc là em gái ruột của Tần Nghi Ninh, e rằng cũng có người tin là thật.



Tần Nghi Ninh lấy từ trong bao quần áo ra mấy chiếc áo đơn của “đại thúc” cho Liên Tiểu Chúc mặc tạm, lại bọc nó trong áo khoác ngắn của mình, để nó chơi trong nhà. Sau đó, nàng giặt sạch tất cả quần áo nó thay ra, đem phơi ở ngoài nhà, rồi nàng cũng tắm rửa sạch sẽ.



Khi nàng làm xong tất cả mọi việc, trời đã tối đen.

Vietwriter.vn

Tần Nghi Ninh hâm lại món canh thịt thỏ, hai người cùng ăn. Sau đó, Tần Nghi Ninh dùng năm ngón tay làm lược, chải tóc cho Liên Tiểu Chúc.



Tóc con bé mềm và mượt, rất dễ bện, nàng bện cho nó hai bím tóc đuôi sam, tháo dây lưng bằng lụa màu lam nhạt trên váy của mình, thắt lên bím tóc của nó hai chiếc nơ con bướm đẹp đẽ.



Liên Tiểu Chúc vui vẻ ngắm nghía tóc của mình, thực sự yêu thích không muốn rời tay.



Buổi tối đi ngủ, Liên Tiểu Chúc rúc vào lòng Tần Nghi Ninh, ôm nàng không chịu buông, còn nói: “Tỷ tỷ tốt quá, muội thích tỷ tỷ.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, tim như nhũn ra, nàng càng quyết tâm, nhất định giấu kín thân thế của Liên Tiểu Chúc, không để xảy ra bất cứ chuyện gì uy hiếp đến sự an toàn của nó!



Lại hai ngày trôi qua, quần áo của Liên Tiểu Chúc đã khô, Tần Nghi Ninh mặc cho nó, lại khoác tấm da thú đã giặt sạch lên người nó. Liên Tiểu Chúc không sợ lạnh, liền dẫn Tần Nghi Ninh vào trong núi săn thú.



Trong lúc hoạt động với Liên Tiểu Chúc, Tần Nghi Ninh vẫn chú ý quan sát bốn phía xung quanh, xem có người để lại dấu chân hay không, sau khi xác định truy binh không đuổi tới vùng phụ cận, nàng mấy lần đi ra ngoài, mang thi thể của “đại thúc” và ba binh lính Đại Chu trở về, chôn ở trong khu rừng cuối gió phía sau nhà.



“Tiểu Chúc, chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này rồi.”



Sáng sớm hôm nay, Tần Nghi Ninh trịnh trọng nói với Liên Tiểu Chúc: “Trước khi rời đi, tỷ phải đốt tất cả nơi này, kể cả bí mật quá khứ của muội. Bởi vì tỷ không thể để bất cứ kẻ nào tra ra được quá khứ của muội.”



Liên Tiểu Chúc gật đầu, nó cũng không có ý kiến. Mấy ngày nay theo Tần Nghi Ninh, nó rất vui vẻ, nó cũng biết Tần Nghi Ninh thật lòng muốn tốt cho nó.



Tần Nghi Ninh liền cùng Liên Tiểu Chúc thu xếp hành trang.



Cuối cùng, Tần Nghi Ninh đốt phong thư mà vị vua bạo ngược kia viết cho “đại thúc”, dùng khảm đao đào đất đóng băng ở góc tường nhà gỗ, cố hết sức đào một hố sâu, cho ngọc tỷ xuống lấp lại, rồi châm lửa đốt ngôi nhà gỗ.



Liên Tiểu Chúc níu tay Tần Nghi Ninh, chỉ vào nhà gỗ, hơi sốt ruột: “Tỷ tỷ, cháy rồi.”



“Ừ. Muội đừng sợ. Bây giờ nhiều tuyết, tuy lửa cháy, nhưng cũng sẽ không thiêu hủy cả cánh rừng. Hơn nữa tỷ tỷ đã quan sát, thời gian này có gió tây bắc, chúng ta chỉ cần đi ngược hướng gió, thì lửa sẽ sẽ không thiêu được chúng ta. Tỷ tỷ ở trong núi này nhiều ngày như vậy, nhất định bên ngoài có người tìm tỷ tỷ. Lúc này người xấu muốn bắt tỷ tỷ đã rời đi rồi, người nhà của tỷ tỷ thấy có nhiều khói bốc lên, là biết tỷ tỷ ở chỗ này, chúng ta chỉ cần chờ ở vùng phụ cận là được.”



Liên Tiểu Chúc nghe nàng nói, nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.



Tần Nghi Ninh thấy toàn bộ căn nhà gỗ đã bốc cháy, ngay cả cánh rừng mà nàng chôn bốn thi thể cũng đã cháy lên, rốt cuộc nàng có thể tạm yên tâm.



Tuy rằng nàng gây ra cháy rừng là rất có lỗi các động vật nhỏ trong núi.



Thế nhưng nếu muốn cứu mạng Liên Tiểu Chúc, nhất định phải thiêu hủy tất cả chứng cứ về quá khứ của nó, phòng khi bị lộ ra, kể cả “đại thúc” và ba quân nhân kia, cùng với phong thư và ngọc tỷ.



Dù ngọc tỷ không cháy được, Tần Nghi Ninh cũng không thể mang ngọc tỷ theo trên người.



Nếu là sau này không cần tới thì ngọc tỷ vẫn ở trong núi này, đó cũng không phải là điều không tốt.



Sau này có cần tới, muốn tìm tới nơi khởi phát ngọn lửa, cũng không phải là việc khó, đào nền nhà gỗ lên là có thể lấy được ngọc tỷ rồi.



Tần Nghi Ninh đã vạch ra kế hoạch ổn thỏa, xác định không lộ chút sơ hở nào liền dẫn theo Liên Tiểu Chúc ẩn trốn.



Cùng lúc đó, Bàng Kiêu đã dẫn người tìm kiếm năm sáu ngày, nhìn về phương hướng khói đen cuồn cuộn bốc lên, rốt cuộc có thể nở một nụ cười như trút đi gánh nặng.



“Hổ Tử, phát tên lệnh, tìm được người rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc